‘Này, hai người kiếp trước có thù với nhau sao?’ Liên Kiều vội bước đến can ngăn.
‘Hừm, thật nực cười, em với anh ta kiếp này không quen không biết chứ
nói gì đến kiếp trước!’ Hoàng Phủ Ngưng lạnh lùng nhìn hắn sau đó nhìn
về phía Liên Kiều, ‘Chị đừng ở bên ngoài muộn quá nhé, bằng không anh
hai không vui đâu!’
‘Được rồi mà!’ Liên Kiều xua tay.
Hoàng Phủ Ngưng không nói gì thêm, lên xe rời đi.
‘Tính tình của đại tiểu thư nhà Hoàng Phủ quả nhiên danh bất hư truyền,
nhưng nghe nói cô ấy vốn rất lạnh lùng, không ngờ đối xử với em cũng khá
tốt nhỉ!’ Kiều Trị lên tiếng.
‘Học trưởng, anh sai rồi, Tiểu Ngưng vốn không phải là một người khó gần
gũi đâu, chỉ là vì cô ấy nói chuyện hơi thẳng thắn một chút cho nên dễ
khiếnn người khác hiểu lầm mà thôi!’ Liên Kiều không tán thành cách nói
của Kiều Trị.
‘OK, không sao cả, không nói về cô ấy nữa, nói về chúng ta đi! Tìm một chỗ ngồi xuống từ từ nói, được không?’
Liên Kiều suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, ‘Ân, em đói lắm rồi, tìm một chỗ vừa ăn vừa trò chuyện vậy!’
‘Được chứ!’ Kiều Trị còn mong gì hơn là được ở cùng cô lâu một chút, vội vàng gật đầu.
***
‘Liên Kiều, em có thể cho anh biết vì sao muốn chuyển trường không?’
Trong một nhà hàng sang trọng, Kiều Trị không nhịn được nữa, vội lên tiếng hỏi.
Liên Kiều không chút khách khí nhận lấy menu chọn một bàn thức ăn xong
mới trả lời: ‘Anh tưởng em muốn chuyển trường lắm sao? Nếu em được chọn
thì đánh chết em cũng không muốn chuyển đâu, em nhớ mọi người ở trường
cũ lắm!’
Kiều Trị nghe vậy cũng ngơ ngẩn: ‘Vậy . . . vậy rốt cuộc là vì sao?’
Từ sau khi hai người chia tay nhau, hắn thật sự rất nhớ cô, mỗi ngày
trôi qua dài đằng đẳng, nhưng qua những kinh nghiệm từ lần trước hắn
cũng biết, tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt lúc nào cũng nhìn chăm chăm
Liên Kiều không rời, mà khổ cho hắn là hắn căn bản không có tư cách cũng
như khả năng gì đấu lại với vị Hoàng Phủ tiên sinh đó.
Vốn cho rằng sau khi Liên Kiều đồng ý làm bạn gái của mình thì có thể
yên tâm kê cao gối ngủ, nhưng nào ngờ hôm ấy ở phi trường, chứng kiến uy
thế của Hoàng Phủ Ngạn Tước, chứng kiến sự lợi hại của anh ta, nhất là
khi đôi mắt như chim ưng kia nhìn chăm chăm vào hắn như muốn nhắn nhủ
một thông điệp, đó là . . . “Cô gái này là của ta!”
Đã lâu như vậy, hắn cứ tưởng mình có thể buông xuống được, nhưng sau
cùng phát hiện ra mình không có cách nào khống chế được chính mình thôi
nghĩ về cô, mà sâu đó lại nhận được một tin càng làm hắn khó chịu hơn,
đó chính là Liên Kiều đã chuyển trường.
Chuyện này sao lại thế được chứ?
Liên Kiều còn chưa trả lời hắn thì nhân viên phục vụ đã mang đến món ăn
ưa thích nhất của cô, một đĩa kem hương chuối lớn. Thấy vậy cô vui vẻ
kéo đĩa kem vào lòng, xúc từng muỗng lớn.
‘Liên Kiều!’
Kiều Trị thấy vậy vừa giận vừa buồn cười, hắn giật lấy đĩa kem kéo về phía mình.
‘Học trưởng, anh làm gì vậy?’ Liên Kiều vừa mất hứng vừa khó hiểu trước hành động của hắn, ánh mắt vẫn nhìn về phía đĩa kem.
Kiều Trị đặt đĩa kem sang một bên, vẻ mặt trịnh trọng nói: ‘Anh muốn em nói cho anh biết sự thật!’
‘Cái gì mà sự thật với sự giả?’
Tâm trí của Liên Kiều toàn bộ đặt vào đĩa kem, căn bản không để ý hắn đang nói cái gì.
‘Vì sao phải chuyển trường?’ Kiều Trị nhẫn nại lập lại.’
‘Ồ. . .’
Liên Kiều lười lĩnh nói: ‘Đều là tại Ngạn Tước đó, anh ấy không hỏi em
mà đã tự quyết định chuyển trường cho em, đến lúc em phản đối thì đã
không kịp nữa rồi!’
‘Lại là anh ta?’ Trong lòng Kiều Trị như đeo đá, ‘Nói vậy bây giờ em đang ở cùng với Hoàng Phủ tiên sinh sao?’
‘Đúng đó, sao vậy?’ Liên Kiều không hiểu ý của hắn lắm.
‘Liên Kiều. . .’
Lòng Kiều Trị càng đau khổ hơn, sao lại như thế chứ? Rõ ràng cô ấy đã nói là cho mình cơ hội rồi mà.
Thấy vẻ không vui của hắn, Liên Kiều dè dặt hỏi: ‘Học trưởng, anh không sao chứ?’
Kiều Trị không trả lời chỉ khẽ nắm chặt tay cô. . .
‘ Liên Kiều trong lòng em rõ ràng là yêu anh mà tại sao lại ở bên cạnh người đàn ông khác?’
Trực tiếp hỏi thẳng cô vậy, dù sao vẫn tốt hơn cứ lẳng lặng chịu đựng.
Liên Kiều bị câu hỏi này của hắn làm cho hồ đồ, vừa định lên tiếng thì
lại thấy từ một phòng khách VIP bước ra mấy người đàn ông, trong đó bóng
dáng quá quen thuộc của một người khiến mắt cô trợn to.
‘Liên Kiều em có nghe anh nói hay không đó?’
Thấy cô không có phản ứng gì, Kiều Trị càng cảm thấy thất bại, nhìn theo
ánh mắt của cô cho đến lúc nhìn rõ bóng dáng kia, nhất thời hắn cũng
sững sờ.
Là Hoàng Phủ Ngạn Tước!
‘Hoàng Phủ tiên sinh, xin mời bên này, không tiễn ngài!’
Rõ ràng là bọn họ vừa bàn xong công sự, những người đối tác khiêm nhường nói tạm biệt với Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Liên Kiều thấy hắn đang tiến về bên này, phản ứng đầu tiên là giật lấy
tờ báo trên bàn của một vị khách ngồi bên cạnh, giở ra che lấy mặt mình.
‘Liên Kiều?’ Kiều Trị không hiểu hành động của cô.
‘Xuỵt. . .’ Liên Kiều ra dấu cho hắn nhỏ tiếng một tí, ‘Nhỏ tiếng thôi, đừng để anh ấy nghe thấy!’
‘Liên Kiều em lo lắng cái gì chứ? Bị Hoàng Phủ tiên sinh nhìn thấy thì
đã sao?’ Vẻ mặt Kiều Trị càng buồn bã hơn, chẳng lẽ. . . cô để tâm đến
cảm thụ của Hoàng Phủ tiên sinh sao?
Hả???
Liên Kiều bị hắn hỏi đến sững sờ, đúng nha, bị hắn thấy thì đã sao chứ? Cô có tự do của mình mà.
Nhưng mà. . .
Không hiểu sao cô cứ luôn cảm thấy mình làm gì đó không đúng? Chẳng lẽ
là vì Hoàng Phủ Ngạn Tước từng dặn dò cô không nên gặp học trưởng Kiều
Trị sao?
Chắc là hành động né tránh của mình là ảnh hưởng bởi Hoàng Phủ Ngạn Tước
cho nên mình mới luôn có cảm giác làm sai như vậy, thật chẳng quang
minh chính đại chút nào!
‘Ừm, cái này. . . học trưởng Kiều Trị, đừng nói nữa, giúp em xem chừng
anh ta xem đã đi chưa?’ Liên Kiều không biết phải trả lời Kiều Trị thế
nào, trong lòng chỉ lo lắng Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy mình.
‘Chưa’
Kiều Trị trả lời dứt khoát, sau đó lại bồi thêm một câu: ‘Anh ta đang cùng một người đẹp tâm sự, hai người nhìn có vẻ rất thân!’
‘Hả?. . . .’ Liên Kiều giật mình vội rón rén thò đầu nhìn trộm, vừa nhìn thấy thì. . .
Quả nhiên đúng như lời Kiều Trị vừa nói!
Một cô gái nhìn từ phía sau cũng dễ dàng nhận ra là vóc dáng rất tuyệt,
đang đưa tay khoát lên cánh tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước, mái tóc dài
bồng bềnh xõa trên vai trong có vẻ vừa táo bạo lại vừa quyến rũ.