Bắt Nạt Em Tới Nghiện

Chương 1: Điện thoại




- Phốc!

- Phốc!

Bốn trăm hai mươi hai đạo bóng kiếm bị giọt nước đánh tan, thiết quyển cũng bị bọt nước xuyên thủng!

Tu vị lão tam rất cao, mặc dù chỉ đánh ra hai giọt nước, cũng đã phá tận thủ đoạn của bọn họ, đánh hai người trọng thương.

Tần Minh cùng Kỷ Vân Vân đồng thời bại lui, thân hình bay ra sau trăm trượng, ngã vào cánh đồng tuyết ven hồ, trong đống tuyết xuất hiện hai hố sâu.

Ngực Tần Minh bị đánh ra một lỗ máu, máu nhuộm đỏ mặt tuyết, rất nhanh bị đông cứng thành bột tuyết; tay phải của Kỷ Vân Vân suýt nữa bị cắt đứt, có từng đạo linh quang chảy ra từ vết thương.

Hai đệ tử thiên tài của gia tộc đỉnh cấp trong Nam Thái Phủ liên thủ còn không tiếp được một chiêu của lão tam, dễ dàng bị đánh trọng thương.

- Tần Minh lại bại dễ dàng như thế, hắn là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi của Tần gia thế hệ này đấy.

Vương Mãnh không thể tin vào con mắt của mình, cho dù lão tam rất cường đại, nhưng mà cũng không thể dễ dàng đánh bại hai thiên tài đứng đầu hai gia tộc đỉnh cấp được.

Bị bại quá nhanh, làm cho tu sĩ Nam Thái Phủ không cách nào tiếp nhận được.

- Không phải thiên phú, là tu vị chênh lệch quá lớn!

Phong Phi Vân tự nhận tốc độ tu luyện đã rất nhanh, đủ để dừng chân trong thế hệ trẻ, nhưng khi thấy tu vị Tô Quân cùng lão tam thì cảm thấy mình so với thiên tài đỉnh cấp chính thức trong thế hệ trẻ chênh lệch còn rất lớn.

Tu vị còn quá thấp, làm sao mới có thể trong thời gian ngắn tăng tu vị lên đây?

Trong những người ở đây đều là thiên tài kiệt xuất trẻ tuổi, rất nhiều người tu vị đã đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, cũng chỉ có đạt tới cảnh giới này mới có tư cách tham gia giác đấu của thiên tài, bằng không thì chỉ có thể như hiện tại đứng ngoài nhìn mà thôi.

Phong Phi Vân cũng muốn chiến, cũng muốn bộc lộ tài năng, trong lòng càng ngày càng khát vọng lực lượng mãnh liệt. . .

Thiên phú cao có làm được cái gì? Vẫn là chiến lực cường đại mới có tiền vốn xưng hùng, giống như Thích Dạ Lai có thiên phú thiên tài cấp sử thi, nhưng còn không phải bởi vì tu vị chỉ là Thiên Mệnh nhất trọng, không cách nào so sánh với thiên tài cấp sử thi uy tín lâu năm a, thậm chí còn không thể chống lại La Phù công chúa.

Muốn bách chiến bất bại, trước tiên phải tăng chiến lực của mình lên.

Thiên tài chỉ là cường giả tương lai, còn hiện tại là sân khấu của cường giả.

Oanh!

Trữ Phong Đao đạt tới Thần Cơ đại viên mãn từ lâu, đứng hàng thứ bốn mươi trong Bách Tháp Bảng, nhưng mà hiện tại bị lão tam đánh bại, bị cung điện huyền vũ đánh trọng thương, đang quỳ một chân ven hồ, trong miệng máu tươi chảy ròng.

- Ta đã sớm nói Vạn Tượng Tháp đã suy sụp, Trữ Phong Đao, thiên phú của ngươi không tồi, để cho dùng ba thành thực lực mới đánh bại ngươi. Vạn Tượng Tháp đã suy sụp, ngươi không bằng quy thận vào Sâm La Điện đi, ta cam đoan trong ba năm ngươi sẽ cường đại hơn bây giờ gấp mười lần.

Lão tam cười mang theo âm trầm, tiếng cười vang vọng thật lâu không tiêu tán.

Lão Tam cũng là một người trẻ tuổi, tuổi thậm chí còn nhỏ hơn cả Trữ Phong Đao, nhưng mà tu vị đã cực kỳ đáng sợ, làm cho vô số đệ tử Vạn Tượng Tháp nơi này phải cúi đầu.

Trong lòng Trữ Phong Đao có chút do dự, hắn không chỉ bị lão tam đánh bại, ngay cả tâm cũng bị đánh bại, chẳng lẽ Sâm La Điện thật sự cường đại hơn Vạn Tượng Tháp, công pháp tu luyện của Sâm La Điện còn lợi hại hơn Vạn Tượng Tháp sao?

Nếu không vì sao mình bại?

Nhất định là như vậy!

Nhất định là như vậy!

Bái vào môn hạ Sâm La Điện thì càng có tiền đồ hơn.

Phong Phi Vân đứng bên cạnh một cây liễu già nua, tiểu tà ma lúc này ôm con mèo trắng, tay còn lại cầm ống tay áo của hắn, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn qua Trữ Phong Đao.

- Ca, hắn ở bài danh bốn mươi trên Bách Tháp Bảng, là thiên tài tuấn kiệt thế hệ trẻ, vì sao quỳ trên mặt đất mà không đứng lên?

Giọng của tiểu tà ma ngọt ngào, nàng kinh nghiệm sống chưa nhiều cho nên có chút chuyện không hiểu.

- Hắn bị đánh sợ. Một người bị đánh tàn thân thể, còn có thể đứng lên; nhưng một người tâm bị đánh bại, sẽ vĩnh viễn quỳ trên mặt đất.

Phong Phi Vân nói.

- Ca, ngươi gạt người, hắn đứng lên!

Tiểu tà ma nhìn chằm chằm vào Trữ Phong Đao đang đứng lên.

- Kỳ thật hắn đang quỳ!

Phong Phi Vân lúc này nắm chặc bàn tay nhỏ bé của hắn, lúc này dẫn nàng rời đi, bước đi trong hoang nguyên đầy bông tuyết, lưu lại hai đạo dấu chân một lớn một nhỏ.

Gió lạnh gào thét mang theo gió tuyết chồng chất bao phủ hai thân ảnh của hai người.

Có không ít cường giả Vạn Tượng Tháp ở nơi này, ví dụ như Đại Chân quốc tam vương tử, Thích Dạ Lai, La Phù công chúa, còn có một ít người bí mật đứng ở nơi khác, nhưng mà chiến đấu sau đó Phong Phi Vân đã không muốn nhìn nữa.

Cho dù có người đánh bại lão tam đi nữa, thậm chí đánh bại cả ba điện hạ này, nhưng mà Vạn Tượng Tháp đã thua người.

- Ca, chúng ta không tranh giành lưu danh trên thánh bia sao?

Tiểu tà ma nói.

- Nếu ngươi muốn tranh giành, ta có thể đưa ngươi trở về.

Phong Phi Vân chỉ tiến lên phía trước, bộ pháp càng đi càng nhanh, bước chân càng bước càng lớn.

- Ca không tranh giành, ta cũng không tranh giành!

Tiểu tà ma chân đi theo Phong Phi Vân, bước chân nhỏ hơn Phong Phi Vân nhưng tốc độ không chậm hơn Phong Phi Vân chút nào.

Phong Phi Vân cùng tiểu tà ma rời đi, nhưng mà đại chiến ven hồ không có dừng lại, thật giống như không ai biết hai người rời đi, cũng không có người nào để ý bọn họ rời đi hay lưu lại.

Tất Trữ Suất cũng chạy đi, hắn không phải thất vọng vì đệ tử Vạn Tượng Tháp mới rời đi, mà là sợ hãi người nào đó trong ba điện hạ, thầm nghĩ tránh càng xa càng tốt, vĩnh viễn không nên gặp lại người nọ.

Vương Mãnh thì lưu lại, hắn là người ưa thích xem náo nhiệt, càng náo nhiệt thì hắn càng phải lách vào xem mới được.

Một đêm này nhất định rất náo nhiệt.

...

Bốn ngày sau, vẫn trên vùng đất tuyết bao la.

Gió vẫn thổi gấp, rất mạnh, rất lạnh.

Tuyết rơi như hạt bụi trắng bao phủ bầu trời, vẫn không ngừng, tuyết trên mặt đất càng ngày càng dày, giống như cả thế giới trở về thời đại băng hà.

- Trận chiến ở thánh hồ, Vạn Tượng Tháp xem như triệt để thua trong tay Sâm La Điện, mười chiến mười bại, ai! Rốt cuộc là tà tông quá cường đại hay là Vạn Tượng Tháp thực suy sụp?

Trong một miếu sơn thần rách nát trên núi nhỏ, nơi này đầy mạng nhện, vách tường còn có một góc sụp đổ, có gió lạnh từ khe hở mang theo vô số bông tuyết thổi vào.

Không khí càng lạnh hơn trước, trong lư đồng lớn ở giữa miếu đã tích đầy nước, đông cứng thành băng.

Trên tượng thần đổ nát có một đống lửa đang cháy, đám người này đang bàn luận cuộc chiến bốn ngày trước, đang thổn thức chuyện ở thánh hồ.

- Nghe nói thiên tài cấp sử thi của Vạn Tượng Tháp cũng ra tay, là ra tay thứ mười, nhưng mà chỉ giao thủ ba ngàn chiêu với tứ điện hạ của Sâm La Điện, sau ba ngàn chiêu thì thảm bại quay về.

Đám người này đều là tu sĩ bản thổ quận Tam Thánh, nhưng mà thi tà xâm lấn quận Tam Thánh thì tiên môn của bọn họ cũng bị công phạt, đồng môn chết tổn thương không còn bao nhiêu người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.