Bật Mí

Chương 37: Giành quán quân




Chứng kiến Tô Hủ bị thương, Tông Nham biết rõ hôm nay không tự mình ra tay, những người khác khẳng định đều không thể chiến thắng Diệp Kiếm Tinh, đột nhiên thét dài một tiếng, đứng lên.

- Móa...

Mắt thấy lần nữa còn lại không đến 10 cm, tùy thời có thể ra tay, Tông Nham lại đứng lên, Nhiếp Vân thiếu chút nữa khóc.

Tiểu tử Diệp Kiếm Tinh ngươi không thể lại nhường hai chiêu, cùng Tô Hủ đánh lâu một hồi sao? Chỉ cần lại kiên trì mười cái, không... ba cái hô hấp là tốt rồi... Dựa vào!

Bất quá, bây giờ nói những cái này đã vô dụng, một khi chiến đấu bắt đầu, Tông Nham khẳng định không có khả năng đứng tại nguyên chỗ, còn muốn trộm đồ liền khó khăn, chẳng lẽ hôm nay phải thất bại?

Trong nội tâm Nhiếp Vân phiền muộn a.

- Đến điểm là dừng, khắp nơi nhường nhịn? Vừa rồi hắn thi triển tuyệt kỹ là nhường nhịn ta? Nếu như muốn giết ta cũng đừng dùng những viện cớ vụng về này, trực tiếp động thủ là được, không cần phải nói nhảm!

Nghe được lời của đối phương, Diệp Kiếm Tinh cười lạnh một tiếng.

Vừa rồi Tô Hủ chiêu chiêu đoạt mệnh, mỗi một chiêu đều không lưu tình cảm, hiện tại bị mình đánh trọng thương, Tông Nham lại còn nói như vậy, muốn giết mình, còn không muốn nhận thanh danh ỷ lớn hiếp nhỏ, Tông Nham này thật đúng là đủ vô sỉ.

- Hắc hắc, đây là ngươi tự mình muốn chết, vậy cũng đừng trách ta!

Thấy thiếu niên nói ra lời này, Tông Nham liền không ngụy trang nữa, nhe răng cười nhìn về phía mấy người còn lại.

- Mấy người các ngươi giữ vững vị trí lối ra, đừng cho hắn chạy, hôm nay ta liền cho hắn biết cùng ta chênh lệch như thế nào!

Tiếng nói chấm dứt, lực lượng của Thiên Kiều Cảnh hậu kỳ bành trướng bốc lên, cảm giác áp bách từ trên người hắn đánh tới Diệp Kiếm Tinh.

- Quả nhiên là Thiên Kiều Cảnh hậu kỳ, hơn nữa thực lực cực kỳ vững chắc...

Cảm nhận được cổ áp lực này, Diệp Kiếm Tinh biến sắc, cũng khó giữ được nữa, trường kiếm run lên, một đạo kiếm ngân vang, thân thể hóa thành cuồng phong đâm tới Tông Nham.

Hô!

Người còn chưa tới, kiếm khí liền thổi bay cả sơn động.

Lạch cạch!

Nhiếp Vân còn không kịp phản ứng, Tử Hoa Động Phủ biến thành hơi bụi liền bị gió thổi bay lên, đột ngột rơi vào trên bụng Tông Nham.

- Cái này... cố ý trồng hoa hoa không thắm, vô tâm trồng liễu liễu xanh tươi a! Ha ha!

Mới vừa rồi Nhiếp Vân còn đang mắng Diệp Kiếm Tinh sao không kiên trì một hồi, hiện tại bị hắn kéo cuồng phong thổi qua liền rơi xuống trên người Tông Nham, nhịn không được cười ha ha, cực kỳ cảm kích đối phương.

Trong sơn động vốn đầy bụi đất, Tử Hoa Động Phủ như hơi bụi, mượn nhờ gió thổi dính vào trên người Tông Nham, hắn căn bản là không thể phát hiện.

- Thiên phú Thần Thâu, dò xét bảo vật!

Nhiếp Vân dính vào trên người Tông Nham đã khó giữ được nữa, lập tức mở ra thiên phú Thần Thâu, ngẩng đầu nhìn sang.

- Nguyên lai là Linh Binh phi hành, ta còn tưởng rằng là Nạp Vật Đan Điền...

Chứng kiến bảo quang thiểm thước trước mắt, Nhiếp Vân lập tức hiểu được.

Nguyên lai tưởng rằng Tông Nham giống như Sở Dương cũng có Nạp Vật Đan Điền, hiện tại xem ra nguyên lai là trong cơ thể hắn có một Linh Binh phi hành, toàn bộ gì đó đều để ở trong này.

- Đã như vậy, ta liền lấy luôn cái Linh Binh kia a!

Khẽ cười một tiếng, thiên phú Thần Thâu vận chuyển tới cực hạn, duỗi tay ra.

Rầm ào ào!

Bàn tay xuyên thấu Tử Hoa Động Phủ, tiến nhập trong cơ thể Tông Nham, nhẹ nhàng sờ, liền bắt được Linh Binh phi hành.

- Thu!

Hô nhỏ một tiếng, Linh Binh đã bị hắn thu vào Tử Hoa Động Phủ.

- Ân, còn có một kiện binh khí không có bỏ vào Linh Binh phi hành... Hẳn là lá bài tẩy của hắn!

Trộm đi Linh Binh phi hành, Nhiếp Vân lần nữa chứng kiến trong cơ thể đối phương có bảo quang thiểm thước, xuất hiện bóng dáng một binh khí.

Xem ra cũng là trường kiếm, chỉ bất quá bây giờ ở trong cơ thể hắn vị trí cực kỳ xấu hổ.

Linh Binh, binh khí có được linh tính, chỉ cần luyện hóa có thể dung nhập thân thể, trường kiếm này ở chỗ giao hội của Khí Hải cùng kinh mạch, pháp lực vận chuyển thời thời khắc khắc đều trải qua, một khi trộm đi, tuyệt đối sẽ bị phát hiện.

Linh Binh dung nhập thân thể thật giống như túi chứa tiền, nếu như quần áo rộng, ở bên trong chứa đồ vật, mặc dù bị trộm đi cũng rất khó phát hiện, nhưng nếu như quần áo bó sát người, sẽ rất khó nói.

Vừa rồi Linh Binh phi hành ở vị trí râu ria, cho nên Nhiếp Vân trộm đi không có vấn đề, nhưng thanh trường kiếm này thật giống như đồ vật đặt ở trong dây thắt lưng, đừng nói trộm, chỉ sợ đụng thoáng một phát cũng sẽ bị phát hiện.

- Được rồi, trước buông tha binh khí này...

Suy nghĩ một chút quan hệ lợi hại, Nhiếp Vân vẫn quyết định buông tay.

Bây giờ mình còn phải nghĩ biện pháp cứu Diệp Kiếm Tinh, một khi đánh rắn động cỏ, hai người muốn chạy trốn liền khó khăn!

Lại nói, mình cũng không muốn tiết lộ sự tình Tử Hoa Động Phủ, bằng vào kiến thức của hai thếi, nếu như sự tình động phủ truyền đi, cho dù ở Phù Thiên Đại Lục, cũng có thể xoáy lên gió tanh mưa máu.

Hiện tại đã bị Di Thần Tông truy sát khắp nơi, cũng không muốn lại bởi vì Tử Hoa Động Phủ mà bị người đuổi giết thêm nữa

Trong lòng có quyết định, Nhiếp Vân nhẹ nhàng khẽ động, động phủ biến thành hơi bụi liền từ trên người Tông Nham rớt xuống, rơi ở trên mặt đất.

Hô!

Đụng một cái đến mặt đất, Nhiếp Vân mở ra thiên phú Địa Hành Sư, Ẩn Nặc sư, cả người lập tức chui vào mặt đất, đi nhanh về phía Diệp Kiếm Tinh.

Bên này Nhiếp Vân trộm vui vẻ chết đi được, bên kia Diệp Kiếm Tinh chiến đấu lại dị thường hung hiểm.

Sưu sưu sưu!

Ba đạo kiếm khí thẳng tắp đâm tới Diệp Kiếm Tinh, hiện lên hình dạng Tam Tài, bao phủ toàn thân hắn ở bên trong.

Kiếm thuật Chí Tôn đỉnh phong, Tam Tài Thất Sát Kiếm!

Bộ kiếm pháp kia dùng Tam Tài trận pháp bao phủ các điểm yếu, vừa ra tay thì có bảy loại tuyệt chiêu tất sát, vô luận phòng bị như thế nào cũng khó đào thoát.

- Cửu Cửu Bạo Vũ Kiếm Thuật!

Biết rõ tình huống nguy cấp, sắc mặt Diệp Kiếm Tinh dữ tợn gào rú một tiếng, trường kiếm trong tay lập tức giũ ra vô số kiếm hoa, muốn phong bế tuyệt chiêu của đối phương.

Cửu Cửu Bạo Vũ Kiếm Thuật cũng là cấp bậc Chí Tôn đỉnh phong, lúc này vừa

ra tay, mưa kiếm đầy trời.

Tuyệt chiêu giống nhau, theo lý thuyết uy lực nên không kém nhiều, nhưng đáng tiếc thực lực của Diệp Kiếm Tinh kém quá xa đối phương, lực lượng của Thiên Kiều Cảnh hậu kỳ điên cuồng quán thâu đến Tam Tài Thất Sát Kiếm, hai kiếm chiêu đụng một cái, Diệp Kiếm Tinh liền phun ra một ngụm máu tươi.

Phù phù!

Trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, bị trọng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.