Bật Mí

Chương 30: Không ăn thì phí




- Ha ha, vẫn là sở thiếu thông minh, một thoáng đã nghĩ ra diệu kế như vậy, tông nham hẳn còn chưa biết hắn là độc sư, tới lúc đó hai bên chống lại…chúng ta vừa lúc làm ngư ông đắc lợi!

Nghe biện pháp của sở dương, những người khác nở nụ cười.

- Ân, ta vừa lúc có ngọc bài truyền tấn với tông nham, lập tức truyền tấn cho hắn, để cho hắn tới nơi này!

Nghe được thuộc hạ tán dương, vẻ mặt sở dương đắc ý, cổ tay vừa lật lấy ra truyền tấn ngọc bài, đang định khởi động chợt nghe một tiếng cười từ bên ngoài truyền vào.

- Ha ha, sở dương, ngươi thật biết tính kế! Nếu không phải ta vừa lúc đi qua nơi đây, nghe được tin tức này, chỉ sợ thật sự đã trúng âm mưu của ngươi!

Tiếng cười mang theo hương vị âm nhu lạnh lùng, lập tức một thân ảnh long hành hổ bộ đi tới.

Người còn chưa xuất hiện, khí tức đã cháy rực như lửa, pháp lực không ngừng nhộn nhạo, giống như sóng lớn ngập trời, khiến mọi người biết nội tâm hắn đang phẫn nộ.

- Tông nham? Tại sao ngươi ở chỗ này?

Chứng kiến thân ảnh, sở dương sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười:

- Nếu đã tới đây, vừa lúc không cần truyền tấn cho ngươi, vị diệp kiếm tinh sư đệ của ngươi, đang ở trong khu vực dược địa này, hơn nữa hình như thực lực đột phá rất lớn. Ta biết hắn tuyệt đối là đối thủ chủ yếu cạnh tranh chức chưởng giáo với ngươi, vì vậy có lòng tốt muốn báo với ngươi. Nếu ngươi không lĩnh tình thì cũng đừng trách ta!

Thực lực sở dương xấp xỉ với tông nham, đều tự có thủ đoạn của chính mình nên không hề sợ hãi, cho dù bị giáp mặt vạch trần quỷ kế, trong lời nói cũng không có quá nhiều khách khí.

Lúc này hai mắt tông nham lạnh lùng như sương, chân khí khai thông thiên địa, đem không khí xung quanh đều khuấy động, quả nhiên đã đạt tới thiên kiều cảnh hậu kỳ!

- ý tốt? Ha ha, sở dương, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Để cho ta cùng diệp kiếm tinh còn có đồng vân kia lưỡng bại câu thương, để ngươi kiếm tiện nghi sao? Muốn kiếm tiện nghi, vậy để cho ta xem thực lực hiện tại của ngươi có đủ tư cách hay không!

Cười lạnh một tiếng, tông nham cũng không vô nghĩa, trường kiếm run lên, một đạo kiếm khí thẳng tắp đánh tới.

- Chí tôn kiếm thuật, vô úy tự tại kiếm! Rất không tệ, lần trước chúng ta giao thủ bất phân thắng bại, lần này ta muốn nhìn xem thực lực của ngươi rốt cục tăng trưởng bao nhiêu!

Ánh mắt sở dương biến thành lửa nóng, tay cầm kiếm xoay người bay vòng, một kiếm đâm ra.

Huyền thần hồi toàn thứ! Cũng là kiếm thuật chí tôn đỉnh!

Vô úy tự tại kiếm là kiếm pháp nhẹ nhàng phiêu dật, mà huyền thần hồi toàn thứ là chiêu số hung ác cương mãnh, hai bên va chạm lập tức khuấy động vô số hoa lửa trên không trung.

Lúc này sở dương còn chưa kịp đem lực lượng toàn thân truyền vào kiếm khí, công kích của đối phương đột nhiên thay đổi.

Lại là một bộ kiếm thuật chí tôn đỉnh, thiên tâm vô vọng kiếm thuật!

- Không hổ là đệ tử hạch tâm của kiếm thần tông, kiếm thuật cao cường, bất quá muốn chiến thắng ta cũng không dễ dàng như vậy! Triều tịch khứ hồn thủ!

Cùng với tiếng hừ nhẹ, một đạo quỷ trảo thật lớn xuất hiện, ở trung ương mang theo cỗ năng lượng nhộn nhạo như triều tịch mở ra, làm ánh mắt người khác choáng váng, linh hồn bị hao tổn.

Không ngờ là bí pháp công kích linh hồn!

- oanh!

Triều tịch khứ hồn thủ làm mấy công tử gia tộc đều có chút hôn mê, nhưng ánh mắt tông nham vẫn kiên định, đột nhiên quát một tiếng!

Một tiếng quát như sấm sét, mang theo một cỗ dao động giảo sát linh hồn, tựa hồ nghe được thanh âm này ý thức của mọi người sẽ không tự chủ được nghiêng qua, cam tâm bị phá hư, bị giết chết!

Chỉ trong một chữ đơn giản lại mang theo tác dụng câu dẫn mê huyễn!

Oanh!

Triều tịch khứ hồn thủ lập tức mất đi hiệu quả, quỷ trảo cũng biến thành pháp lực tiến vào trong thân thể sở dương.

- Ngôn xuất pháp tùy, thế nhưng lại giống như thiên âm sư trong truyền thuyết, tông nham, xem ra lần này ngươi đạt được kỳ ngộ không nhỏ, một khi đã như vậy thì hãy xem kỳ ngộ của ta đi!

Hai tay sở dương chợt nâng lên, bỏ qua trường kiếm, toàn thân nháy mắt như biến thành vị thần nâng lên thiên đường.

- An nhiên bất động hồi toàn bí thuật? Bí pháp yêu nhân?

Bí pháp này thi triển đi ra giống như đá ngầm trong sóng lớn, mặc cho bao nhiêu bão táp nhưng vẫn lù lù bất động. Trong bất động tìm cơ hội, tìm sát chiêu, ra tay không tuân theo quy tắc, vừa ra tay phải giết!

Nhìn thấy động tác của sở dương, sắc mặt tông nham rốt cục ngưng trọng, đột nhiên thân hình vừa động, trường kiếm run lên, một đạo kiếm quang lóe ra.

Kiếm quang khác với lúc trước, mang theo sắc thái đỏ tươi quỷ dị, ngay sau đó lại một đạo kiếm quang theo đuôi mà đến, đạo kiếm quang màu cam, tiếp theo kiếm khí hoàng, lục lam, điện, tử hội tụ, cùng khí tức làm lòng người vỡ!

- Vô thượng kiếm thuật, đại bi thất tiên kiếm? Ngươi…ngươi lại có thể sử dụng?

Chứng kiến bộ kiếm pháp kia, rốt cục sở dương không thể bình yên bất động, hai tay liên tục chồng lên, luân phiên đánh ra từng đạo thủ ấn chắn ngay trước mặt, điểm đầu ngón chân bật lui nhanh về phía sau.

- Hừ!

Sở dương tránh thoát, nhưng những người khác không tránh kịp, kiếm quang vừa trộn, một trận bùm bùm cách cách, lập tức đem bạch diện cùng mấy công tử còn lại trộn thành thịt nát.

- Tông nham, ngươi đây là diệt sạch, ngươi muốn chết!

Thấy thuộc hạ của mình bị vô thượng kiếm pháp của đối phương nháy mắt xoắn thành bụi phấn, sở dương cảm giác phổi của mình sắp nổ!

Nhưng tiếng hô của hắn còn chưa chấm dứt, tông nham đã oanh một tiếng lao ra, đi tới trước mặt hắn, trường kiếm nhoáng lên, thất sắc quang mang lóe sáng.

- Cái gì? Ngươi còn có thể đánh ra lần thứ hai? Không có khả năng…

Chứng kiến chiêu số của đối phương, sở dương thiếu chút nữa sợ choáng váng.

Đại bi thất tiên kiếm là kiếm thuật vô thượng của kiếm thần tông, cho dù là cường giả thiên kiều cảnh hậu kỳ tích lũy hùng hậu thi triển xong một lần tuyệt đối tiêu hao sạch sẽ, tại sao tông nham đã thi triển xông một lần nhưng lại giống như không có việc gì, còn có thể đánh ra lần thứ hai?

Hắn không phải cũng ngang ngửa với mình, từ khi nào thì pháp lực của hắn lợi hại như vậy?

Ngay lúc trong lòng sở dương còn tràn đầy nghi hoặc, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, đột nhiên trên bụng đau xót, liền chứng kiến bàn tay còn lại của đối phương đã đánh lên.

Oanh!

Sở dương cảm giác trong cơ thể như dời non lấp bể, thiếu chút nữa đem toàn bộ đồ ăn nhổ ra.

Nguyên lai kiếm thứ hai của đối phương chỉ là hư chiêu, đây mới là mục đích thật sự!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.