Bật Mí

Chương 26: Nuốt lời




- là u minh kiếm chỉ đường cho chúng ta, có lẽ không phải là đường mà sư thúc của ngươi từng đi qua. Nhưng nhất định là con đường an toàn, đi thôi!

Trở thành chủ nhân u minh kiếm, nhiếp vân có thể cảm ứng được kiếm linh quyến luyến cùng chiếu cố chính mình, tuyệt đối sẽ không hại mình, vì vậy khẽ cười cầm thanh kiếm bay vút theo hướng mũi kiếm chỉ dẫn.

- Chỉ hi vọng như thế đi!

Diệp kiếm tinh cười khổ, theo sát phía sau.

Hai người phi hành nửa ngày, quả nhiên nhìn thấy một thông đạo nhỏ hẹp xuất hiện trước mắt, bên ngoài thông đạo lóe ra linh quang, vừa nhìn cũng biết là một trận pháp thật lớn.

- là đại la thiên kiếm thần phong ấn! Lối ra này hẳn vẫn là thiên u cốc, đi, ra đi xem!

Bàn tay vừa trảo đã thu u minh kiếm vào thân thể, nhiếp vân cùng diệp kiếm tinh đưa mắt nhìn nhau, biến lại bộ dáng bản thân chậm rãi bay qua.

Thân thể vừa nhảy lên, hai người chui ra khỏi phong ấn.

- Đây là địa phương gì? Hẳn không phải là thiên u cốc chứ…

Nhìn về phía trước, chẳng những nhiếp vân sửng sốt, ngay cả diệp kiếm tinh cũng mơ hồ.

Nơi này cảnh xuân tươi đẹp, non xanh nước biếc, sinh cơ bừng bừng.

Thiên u cốc là địa phương thí luyện của kiếm thần tông, nơi nơi đều là giết chóc, làm sao có loại địa phương này?

Chẳng lẽ hai người đi lầm đường, ra khỏi thiên u cốc?

Nghĩ tới đây trên mặt hai người đều lộ vẻ khó xem.

Oanh oanh oanh!

Khi hai người còn đang nghi hoặc, đột nhiên nghe được xa xa vang lên tiếng nổ mạnh liên tiếp, linh lực đang điên cuồng hội tụ về hướng đó.

- Có người đang chiến đấu, đi qua xem!

Hai người gật gật đầu, liền bay qua.

Sưu sưu sưu!

Kiếm khí tung hoành, hàng chục người đang tranh đấu trong khe núi sâu.

- Đây là chúng ta phát hiện trước, dám giành với chúng ta, muốn chết!

Mấy chục người chia thành hai đội ngũ, pháp lực như mưa, kiếm khí tung hoành.

- Các ngươi nhìn thấy thì là của các ngươi? Thật là buồn cười, bảo bối xuất thế ai có thực lực mạnh thì về ai, mọi người đừng nghe hắn vô nghĩa, cùng nhau động thủ giết bọn họ, chẳng những lấy được ngọc bài còn lấy được gốc kim ô hoa!

- là đệ tử thí luyện, xem ra chúng ta vẫn chưa rời khỏi thiên u cốc…

Chứng kiến song phương nhắc tới ngọc bài, diệp kiếm tinh nhẹ nhàng thở ra.

- Kim ô hoa?

Thấy mọi người tranh đoạt, nhiếp vân cũng không có hứng thú.

Kim ô hoa tuy nghe tương tự như kim chu thảo, cũng là dược liệu hiếm có, nhưng không có tác dụng gì với hắn, chỉ có thể luyện chế một loại đan dược khôi phục pháp lực, bản thân hắn có thiên phú nguyên khí sư, loại đan dược như vậy chẳng khác gì gân gà, càng khỏi nói là dược liệu, cướp hay không cũng không trọng yếu.

Nhưng nhất định phải cướp đoạt ngọc bài, đối với nhiếp vân mà nói, hiện tại cướp ngọc bài cũng không cần lo lắng bản thân có tu luyện được kiếm thuật bên trong hay không.

- Có dược liệu trân quý, xem ra nơi này là dược vực trong tám đại khu vực, nhiếp vân huynh, thực lực những người này cũng không tính quá mạnh mẽ, chờ bọn hắn chém giết xong, chúng ta trộm đi qua cướp ngọc bài!

Diệp kiếm tinh cũng là phần tử hiếu chiến, nhìn một lúc vẻ mặt tươi cười truyền âm cho nhiếp vân.

- Được!

Nhiếp vân gật gật đầu.

Hô!

Ngay khi hai người còn đang chờ đợi kết quả, không trung đột nhiên vang lên tiếng gió rít bén nhọn, thanh âm như tiếng sấm, lại như hổ báo đang gầm rú, còn chưa tới âm ba đã đem cây cối phía trước áp sát xuống đất.

- là kiếm khí hô khiếu! Là ai?

Nghe tiếng gió rít, nhiếp vân cùng diệp kiếm tinh đưa mắt nhìn nhau, đều hiện lên vẻ khiếp sợ.

Người bình thường thi triển kiếm pháp, tốc độ kiếm quá nhanh sẽ khiến cho gió rít, mà cao thủ tinh thông kiếm pháp cũng như vậy, thậm chí tốc độ quá nhanh sẽ sinh ra tiếng rít như sấm nổ hay tiếng hổ báo gầm rú, tiếng rít như thế được xưng là kiếm khí hô khiếu.

Lúc thi triển kiếm pháp tốc độ nhanh xuất hiện tiếng rít thì cũng thôi, hiện tại rõ ràng là đối phương đang phi hành, trong quá trình phi hành lại làm ra tiếng nổ như vậy, thực lực người kia thật khủng bố!

Ít nhất diệp kiếm tinh cảm giác hiện tại mình còn chưa có được thực lực này.

- Không cần tiếp tục tranh cãi, sở thiếu cần kim ô hoa, các ngươi giao ra đây đi!

Tiếng rít chấm dứt, vài thân ảnh trôi nổi trên không trung, trong đó có một người nhìn xuống thản nhiên nói, giống như chuyện cướp bóc đối với bọn họ là ban ân cho người khác.

- Sở dương? Là vị kia, sở dương công tử!

Hai người nhiếp vân thấy rõ bộ dáng mấy người kia, chính là bảy người sở dương công tử.

Bảy người này quần áo hoa quý, mang theo khí tức cao ngạo đặc hữu của đệ tử đại gia tộc.

- Hừ, ai phát hiện trước là của ai, ta quản ngươi là sở dương công tử gì đó, muốn, dựa vào bổn sự đi tìm!

Nghe được lời nói truyền tới từ không trung, hai đội ngũ bên dưới dừng cuộc tranh đấu, một người cười lạnh, ngữ khí cay nghiệt nói.

- Ngươi đã muốn chết, cũng đừng trách ta!

Thanh niên vừa lên tiếng khi nãy lại nói, khuôn mặt người này trắng nhợt, nhìn qua giống như thiếu dinh dưỡng, lăng không tiến lên một bước, bàn tay vươn ra, lực lượng cuồng bạo từ trên trời giáng xuống.

Thanh niên thoạt nhìn dáng vẻ thư sinh, nhưng động thủ lại bạo lực mười phần, khí kình ngưng tụ thành từng đạo kiếm vũ đem người vừa nói chuyện bao phủ bên trong.

- Hừ! Muốn giết ta? Nằm mơ!

Người nói chuyện chứng kiến áp lực kiếm vũ bao trùm đầy trời, nhưng có thể tới tham gia thí luyện đâu phải là kẻ yếu, trường kiếm giơ lên, thân hình đột nhiên xoay tròn liền hình thành một vòng pháp lực, đem toàn thân bao phủ bên trong.

Đinh đinh đang đang!

Kiếm vũ đánh lên vòng pháp lực, đều bị chắn bên ngoài.

- Vậy sao? Chết!

Thanh niên bạch diện tiếp tục cười lạnh, đột nhiên ngón tay bắn ra.

Hai động tác nhanh như kết ấn, năm ngón tay quay cuồng khiến người ta không nhìn rõ rốt cục hắn đang làm gì.

Hô!

Ngón tay dừng lại, một thanh trường kiếm đột ngột xuất hiện, sưu một tiếng, tiếng sấm nổ mạnh, đâm thẳng tới người kia.

Hoa lạp!

Vòng pháp lực không cách nào ngăn trở, thanh âm tiếng vỡ nát vang lên, ngay sau đó cổ họng người kia liền căng thẳng, trường kiếm đã xỏ xuyên qua.

- Thật nhanh…làm sao…điều đó không có khả năng!

Phác thông!

Lời còn chưa dứt thi thể đã nặng nề ngã xuống đất.

Cuộc chiến còn chưa qua nửa lần hô hấp, rất nhiều người chỉ cảm thấy hoa mắt, trường kiếm đã xuyên thấu, sắc mặt bọn hắn đều thay đổi.

- A…

- Tốc độ thật lợi hại, thiên kiều cảnh trung kỳ làm sao có được loại thực lực này?

- Chẳng lẽ bọn hắn chiếm được kỳ ngộ, thực lực tăng nhiều?

- Người này còn lợi hại như vậy, sở thiếu gì đó chẳng phải càng mạnh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.