Bật Mí

Chương 17: Đại hội (4)




Mặc dù nói ở kiếp trước thuật luyện đan của mình không kém hơn Gia Cát Thanh Vân, cũng có thể luyện ra đan dược đế phẩm, nhưng hiện tại tu vi còn quá thấp, dù muốn luyện cũng không luyện được.

Linh cấp đan dược đều có linh trí của mình, thực lực chân chính của đan dược đế phẩm không thua gì nạp hư cảnh, hắn chỉ có tu vi lĩnh vực cảnh, làm sao luyện chế?

Chỉ sợ vừa luyện ra đã bị linh dược đánh chết!

- Việc này…việc này ta có thể làm thành, nhưng hiện tại sư phụ ta đang tu luyện tận sâu trong hư không, đợi ta liên hệ sau đó để hắn liên hệ với bắc trưởng lão chỉ sợ cần một khoảng thời gian, như vậy đi, ngươi chuẩn bị sẵn dược liệu cho ta, trong ba năm đưa đan dược cho ngươi thế nào?

Mình không có sư phụ, bản thân mình lại luyện chế không được, nếu không đáp ứng sẽ bại lộ, nghĩ nghĩ Nhiếp Vân nói.

Hiện tại mình không thể luyện chế Hồi Sinh đan, cũng không phải vì thuật luyện đan yếu kém. Mà là bởi vì thực lực quá thấp, trong ba năm, chỉ cần tu vi của mình đạt tới nạp hư cảnh, không cần mời người khác, chính mình cũng có thể giúp đỡ luyện chế thành công.

- Ba năm? Đa tạ!

Nghe được Nhiếp Vân nhận lời, trên mặt Linh Lung tông chủ hiện lên vẻ vui mừng.

Ba năm thời gian đối với tu luyện giả mà nói phi thường đơn giản, rất nhiều người bế quan một lần mười mấy năm, vài chục năm. Ba năm có thể luyện ra đan dược đế phẩm, đối với nàng mà nói đã rất nhanh.

Dù sao theo quan hệ nhân mạch của nàng, không quen biết ai trong Hóa Vân tông, càng khỏi nói muốn tìm kiếm bắc trưởng lão đang tu luyện tận sâu trong hư không.

- Kỳ thật bị thương cũng không cần phải dùng đan dược, chỉ cần tìm được trị liệu sư nạp hư cảnh giúp ngươi trị liệu, chẳng phải cũng có thể chữa khỏi thương thế sao?

Nhiếp Vân nhịn không được hỏi.

Trị liệu sư cũng không phải thiên phú đặc thù xếp hàng đầu, tám đại tông môn cao thủ nhiều như mây, tìm một trị liệu sư nạp hư cảnh hẳn là không khó đi?

- Trị liệu sư đích xác có thể trị liệu thương thế, nhưng chỉ là tổn thương trên người, ta bị thương linh hồn, không có đan dược đế phẩm như Hồi Sinh đan thì không thể khôi phục!

Linh Lung tông chủ lắc đầu.

- Linh hồn bị thương? Thì ra là thế!

Nhiếp Vân hiểu ra.

- Trừ phi là…bài danh thứ hai mươi sáu mộc sinh sư! Truyền thuyết mộc sinh sư vô luận là linh hồn hay thân thể, chỉ cần bị thương đều có thể trị liệu, chẳng qua thiên phú đặc thù như vậy rất khó tìm kiếm, cả Phù Thiên đại lục chưa hẳn có một người.

Linh Lung tông chủ thở dài.

- Mộc sinh sư có thể trị liệu linh hồn bị thương?

Nhiếp Vân sửng sốt.

Tuy rằng trước kia nghe nói qua về mộc sinh sư, nhưng có được năng lực như vậy là lần đầu tiên nghe nói.

- Ân, mộc sinh sư ở thiên phú ngũ hành đứng hàng thứ ba, sau diễm hỏa sư, tuy rằng sức chiến đấu chẳng ra gì nhưng năng lực khởi tử hồi sinh khiến người hâm mộ! Nhưng thiên phú như vậy dù là thời kỳ thượng cổ cũng đã tuyệt chủng, hơn nữa thuộc loại thiên phú đặc thù của Phật tông, Phù Thiên đại lục đã lâu chưa thấy qua.

Linh Lung tông chủ lắc đầu.

- Phật tông rốt cục là tông môn gì, trước kia sao ta chưa từng nghe nói qua?

Nghe nàng nhắc tới Phật tông, trong lòng Nhiếp Vân nghi hoặc, không nhịn được hỏi.

- Phật tông là ẩn thế tông môn, có phân biệt đại thừa tiểu thừa, cụ thể ở địa phương nào thì ta không biết, nhưng nghe nói tận sâu trong hư không có được một đạo tràng độc lập, thiên địa tổng cộng có vạn đại đạo, còn có một vạn đạo tràng, đây chỉ là nghe tiền bối trong tông môn kể lại, cũng không có ghi chép văn tự chính xác!

Linh Lung tông chủ nghĩ nghĩ nói.

- Một vạn đại đạo? Một vạn đạo tràng?

Nhiếp Vân có chút không rõ, nhưng biết hỏi nhiều cũng vô ích, vì vậy không hỏi thêm.

- Dĩnh nhi, đem dược liệu đưa cho Nhiếp Vân đi!

Thấy Nhiếp Vân không hỏi tiếp, Linh Lung tông chủ quay đầu nhìn Hoắc Dĩnh cười nói.

- Dạ!

Hoắc Dĩnh gật đầu, đôi mắt chớp chớp, vừa lật tay lấy ra một đống dược liệu.

Những dược liệu này đều cực kỳ trân quý, mỗi gốc giá trị không thua kém Bách Hành hoa, thật không biết lấy được từ đâu.

- Tông chủ tín nhiệm ta, không sợ ta đem dược liệu lấy đi, vậy ta nhận!

Nhiếp Vân cười ha ha, thu dược liệu vào nạp vật đan điền.

- Dĩnh nhi tin tưởng ngươi, ta tự nhiên cũng tin tưởng ngươi! Đương nhiên, nếu ngươi cô phụ nàng, dù chân trời góc biển ta cũng sẽ đuổi giết ngươi! Cho dù sư phụ ngươi là Vô Thượng trưởng lão Hóa Vân tông!

Nói lời này thanh âm nàng sắc bén, lạnh lùng, tựa hồ nói được thì làm được, tuyệt không nương tay.

- Ha ha!

Nhiếp Vân gãi đầu.

Ai, hiểu lầm này phỏng chừng không cách nào giải thích, kỳ thật mình cùng Hoắc Dĩnh là trong sạch!

- Tốt lắm, ta đi trước, Dĩnh nhi lưu lại cùng Nhiếp Vân từ từ tâm sự đi, mặc dù hắn là trưởng lão khách khanh của tiên tông chúng ta, nhưng dù sao trong tông môn đều là nữ tử, lưu hắn thời gian dài sẽ bị người chê trách!

Linh Lung tông chủ liếc mắt nhìn Hoắc Dĩnh, thả người bay ra ngoài, nháy mắt đã biến mất.

- Dạ, sư phụ!

Sư phụ đã rời khỏi, Hoắc Dĩnh liếc mắt nhìn Nhiếp Vân, sắc mặt đỏ lên.

Trước đó hai người đi chung một đường cũng không cảm thấy được gì, hiện tại quan hệ được công khai trong tông môn, đều cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Nàng không nói lời nào, mà Nhiếp Vân cũng không biết nên nói gì, mặc dù người của tiên tông đều nghĩ hắn có quan hệ thân mật với thánh nữ Hoắc Dĩnh, kỳ thật hắn vẫn còn là xử nam thôi!

- Tiểu sư muội Dịch Thanh mới tới, cũng thích huynh đúng không?

Hai người yên lặng một lát, Hoắc Dĩnh đột nhiên hỏi.

- Dịch Thanh…

Không nghĩ tới nàng đột nhiên hỏi như vậy, Nhiếp Vân sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.

- Ai, muội biết nàng thích huynh, nàng chủ động tiến vào Linh Lung tiên tông tu luyện, chỉ sợ cũng vì huynh…

Nhìn thấy bộ dáng bối rối của Nhiếp Vân, Hoắc Dĩnh liếc mắt, đột nhiên thở dài một tiếng.

- Chủ động tiến vào Linh Lung tiên cung tu luyện? Có ý tứ gì?

Nhiếp Vân nghi hoặc hỏi.

- Linh Lung tiên cung là thánh địa tu luyện vô thượng của Linh Lung tiên tông chúng ta, người ngoài chỉ biết vào nơi đó tốc độ tu luyện tiến lên nhanh chóng, nhưng không biết bên trong nguy cơ trùng trùng, nếu không cẩn thận sẽ thân tử đạo tiêu!

Hoắc Dĩnh hừ nhẹ nói.

- Nguy cơ trùng trùng, thân tử đạo tiêu?

Sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng.

- Phải, hiện tại tuy huynh chỉ có thực lực lĩnh vực cảnh, nhưng còn có thể đánh chết cả cường giả nạp hư cảnh đỉnh, đã đứng trên cao tầng Phù Thiên đại lục, nàng khẳng định cảm thấy chênh lệch giữa hai bên ngày càng xa, vì bù lại chênh lệch mới làm ra quyết định như vậy, ngày hôm qua khi nàng đi vào Linh Lung tiên cung, ánh mắt đoạn tuyệt, vô cùng kiên định, chỉ sợ tình yêu nàng giành cho huynh càng say đắm kiên định hơn cả muội!

Nói tới đây Hoắc Dĩnh lại liếc Nhiếp Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.