Bất Luân Chi Luyến

Chương 10




Quả nhiên, vừa ăn cơm chiều xong, Viên Thập đã tới tìm ‘Lâm Tiểu Trúc có ở đây không ? công tử gọi ngươi “

Lâm Tiểu Trúc chạy ra ngoài trong ánh mắt lo lắng của Tô Tiểu Thư, đi theo Viên Thập đến viện của Viên Thiên Dã. Tuy ngoài mặt vẫn trấn định tự nhiên, còn tán gẫu vài câu với Viên Thập nhưng nhịp tim đập thình thịch đã tiết lộ sự khẩn trương của nàng.

Dẫu đã sớm đã nghĩ tới và cũng có chuẩn bị nhưng khi chuyện xảy ra, vẫn nhịn không được mà lo lắng, không biết Viên Thiên Dã có phát hiện ra việc nàng đến Thanh Khê trấn chưa, nếu biết thì sẽ xử trí nàng thế nào. Vừa đi vừa cố trấn an bản thân, khi tới viện của Viên Thiên Dã thì Lâm Tiểu Trúc cũng đã trấn định lại. Dù tiến hay lùi thì trên đầu cũng bị treo sẵn cây đao, khẩn trương có ích lợi gì đâu, cùng lắm là không được ở đây nữa thôi.

Viên Thiên Dã hôm nay không giống mọi ngày, trên người mặc cẩm bào xanh đen, ống tay áo còn thêu vân văn bằng chỉ tơ vàng, càng làm nổi bậc làn da trắng nõn, càng làm hắn thêm tuấn mỹ. Nhưng dù bào phục xinh đẹp cũng không dấu được vẻ mệt mỏi trên mặt hắn

“Lâm Tiểu Trúc ra mắt công tử.”

Nghe thanh âm của Lâm Tiểu Trúc, Viên Thiên Dã ngẩng đầu, nhìn thẳng nàng, khóe miệng vểnh lên “ gần đây thế nào ? “

“Hồi công tử, Tiểu Trúc rất tốt.” Lâm Tiểu Trúc thong dong trả lời, thành thành thật thật rũ mắt, không nhìn thẳng hắn.

Lẳng lặng nhìn Lâm Tiểu Trúc hồi lâu, thấy nàng đứng trước mặt mình vẫn bình thản, ung dung, Viên Thiên Dã âm thầm gật đầu tán dương “ trước ta đã nói phạt ngươi sau giờ cơm chiều đến hậu viện gánh nước, như vậy bắt đầu từ giờ đi “ nói xong cũng không xoay người, chỉ hướng sau vai hắn “ ở đó có hai bồn nước, ngươi đổ đầy nước vào đó là có thể trở về “

Lâm Tiểu Trúc nhìn theo tay hắn chỉ, vừa thấy không khỏi đổ rút một hơi. Trước cửa phòng Viên Thiên Dã là hai bồn nước lớn, cao tới ngang ngực nàng, tuy nàng không thấy rõ đường kính lớn bao nhiêu nhưng có thể khẳng định tuyệt đối không nhỏ. Muốn đổ đầy nước hai cái bồn này e là thắt lưng, cánh tay…toàn thân nàng ngày mai sẽ không thể nâng lên được ah.

“ Nếu đổ không đầy thì sao ? “ Lâm Tiểu Trúc mặt mày thiểu não nhìn Viên Thiên Dã. Nếu giả đáng thương mà công việc được giảm thiểu, nàng cũng không ngại diễn trước mặt Viên Thiên Dã

“ Không đầy, không được ngủ “ Viên Thiên Dã cứng rắn đáp

“ Vậy phải gánh trong bao lâu ? “

Viên Thiên Dã nghĩ nghĩ: “Một tháng đi.”

“Không phải chứ?” Lâm Tiểu Trúc kêu lên.

Nàng hoài nghi nhìn Viên Thiên Dã. Người này,không phải là biết chuyện nàng đi Thanh Khê trấn nên trừng phạt nàng chứ? Nhưng nếu vì chuyện đó mà chỉ bắt gánh nước thì có phải trừng phạt hơi nhẹ rồi không? Vả lại, chuyện gánh nước hắn đã nói trước đó rồi, khi đó hắn không thể nào đoán được chuyện xảy ra sau này, xem ra chắc là vì chuyện cầu tình giùm Ngô Thái Vân rồi.

Chuyện đến Thanh Khê trấn, hoặc là Viên Thiên Dã không biết hoặc là hắn không truy cứu, mặc kệ thế nào thì nỗi lo trong lòng Lâm Tiểu Trúc rốt cuộc cũng được thả lỏng, nhưng vẫn rang cò kè thêm “ta có thể chỉ đổ đầy một bồn thôi không?”

“Không được.”

Anh mắt Lâm Tiểu Trúc trở nên ai oán “ Ngô Thái Vân phạm lỗi lớn như vậy cũng chỉ bị đánh hai mươi đại bản, còn cho phép nằm trên giường năm ngày. Ta cũng là theo yêu cầu của công tử mà trả lời vấn đề của người thôi, công tử cũng đã đáp ứng không truy cứu Tiểu Trúc, sao còn trừng phạt nặng như vậy? Tiểu Trúc không phục”

“Đây là mệnh lệnh, không thương lượng.”

Ánh mắt Viên Thiên Dã vẫn bình thản nhưng giọng điệu lại rất cứng rắn, khí phách

Không thể nói đạo lý, mạng nhỏ lại ở trong tay người ta, người dưới mái hiên đành phải cúi đầu, dù sao cũng chỉ là gánh nước thôi, không chết được. Hơn nữa so với việc đến Thanh Khê trấn thì trừng phạt như vậy là nhẹ. Lâm Tiểu Trúc tự an ủi bản thân, nhận mệnh đi đến bên giếng.

Nơi này dùng phương pháo múc nước cực kỳ nguyên thủy, dùng dây thừng cột vào thùng gỗ rồi thả xuống nước, lắc lắc cho nước vào đầy thùng lại dùng tay kéo dây thừng đưa thùng lên trên. Vì vậy rất tốn sức, không giống nơi khác dùng bánh xe, chỉ cần quay trục là xong.

Thùng gỗ vốn nặng, bộ dạng Lâm Tiểu Trúc lại vừa gầy vừa nhỏ, sức của nàng chắc chỉ có thể múc được nửa thùng nước một lần. Nhưng mấy ngày qua nàng bị sai dọn dẹp nhà vệ sinh, mỗi ngày đều phải múc nước cho nên lực cánh tay cũng mạnh hơn nên hiện giờ có thể múc được hơn nửa thùng nước.

Gian nan múc nước từ giếng lên, lại gian nan đi thêm mười bước đổ nước vào bồn. Lâm Tiểu Trúc ai oán nhìn thoáng qua, thấy hơn nửa thùng nước kia còn không đủ thấm ướt bồn nước.

Viên Thiên Dã đã sớm sai Viên Thập đem ghế dựa ra, lúc này hắn tay cầm ly trà, lưng dựa lên ghế, nhàn nhã vừa uống trà vừa giám sát nàng làm việc.

Nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Tiểu Trúc vừa mới bình tĩnh lại một chút đã trở nên tức giận. Bắt một tiểu nữ hài gầy yếu như nàng múc nước, còn hai đại nam nhân to như trâu bò lại khoanh tay đứng nhìn, đã thế kẻ đầu sỏ còn nhàn nhã ngồi uốn trà nữa chứ. Thiên lý có còn không? Cũng không biết chủ tử vạn ác gian xảo kia muốn nàng đổ đày hai bồn nước để làm gì.

Mười thùng nước rốt cuộc cũng đổ đầy một bồn nước. Lâm Tiểu Trúc thở hổn hển dựa vào bồn, xoa xoa cánh tay nhỏ bé. May mắn đã có hai mươi ngày dọn nhà vệ sinh rèn luyện, nếu không chỉ một bồn nước cũng có thể làm nàng quỵ ngã. Vất vả múc thêm mười thùng nước đổ đầy cái bồn còn lại, Lâm Tiểu Trúc lúc này cảm thấy cánh tay không phải của mình nữa, thắt lưng đau nhức đến không thể thẳng. Nàng lấy tay đỡ eo, cũng không hành lễ chỉ hữu khí vô lực báo cáo với Viên Thiên Dã rồi chậm rãi rời khỏi.

Viên Thiên Dã nhìn bóng dáng Lâm Tiểu Trúc biến mất khỏi cửa viện, nụ cười vẫn treo trên khóe miệng vì có thể làm Lâm Tiểu Trúc hận nghiến răng chậm rãi lan tràn, cất giọng phân phó “đổ hết nước đi”

“ Dạ “ Viên Thập lên tiếng, đi đến bên bồn nước, rút cái nút dưới đáy bồn ra, nước từ trong bồn liền chảy vào dòng suối nhỏ bên cạnh.

Nhìn bồn nước cạn dần, Viên Thập thấp giọng nói “công tử, chuyện kia tính thế nào?”

Viên Thiên Dã liếc nhìn Viên Thập một cái “ sao ? ngươi sợ ta xử trí Lâm Tiểu Trúc sao?”

“Không, không, thuộc hạ không dám.” Viên Thập cuống quít giải thích, “Thuộc hạ chỉ là..chỉ cảm thấy chuyện này Lâm Tiểu Trúc cũng không quá đáng, nàng tuy có đi Thanh Khê trấn nhưng không có chạy trốn mà”. Bị Viên Thiên Dã nhìn chăm chú, thanh âm của Viên Thập nhỏ dần, trán đổ mồ hôi. Công tử tuy khoa dung nhưng lại rất nguyên tắc, có một số việc, không phải hắn có thể xen vào.

Thấy ánh mắt Viên Thập trong suốt, không pha lẫn tình cảm khác, Viên Thiên Dã mới thu hồi ánh mắt, nhớ tới Lâm Tiểu Trúc từng nói “ thỏ chết chó săn bị nấu “, hắn trầm ngâm một hồi mới cao giọng nói “ Viên Thành “

“Có thuộc hạ.” Viên Thành không biết từ góc nào xông ra, thi lễ với Viên Thiên Dã

“Truyền ta lệnh, phạt hộ vệ tuần sơn mỗi người năm mươi quân côn “ Viên Thiên Dã thanh âm lạnh lùng “ sơn trang này xây dựng đã ba năm, thế nhưng lại xuất hiện sơ hở lớn như thế, lần này nếu không phải do Lâm Tiểu Trúc phát hiện thì không biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì”

“Dạ” Viên Thành lên tiếng, thấy Viên Thiên Dã không nói gì lại hỏi “chỗ kia có cần bịt lại không?”

Viên Thiên Dã vô thức gõ tay lên thành ghế “không cần, mọi việc cứ để như bình thường, đừng để Lâm Tiểu Trúc phát hiện ra gì. Có thể được vị gia kia coi trọng, nhiều người cầu mà không được nha. Nhưng vị kia chơi trò nhân gian, rốt cuộc là có mấy phần thật tình, mấy phần thưởng thức đối với Lâm Tiểu Trúc thì chưa biết. Cứ đi bước nào tính bước đó đi, còn tùy vào phúc phận của nàng. Chúng ta chỉ có thể để ý mà thôi”

“ Chỉ sợ vị gia kia có thể từ Lâm Tiểu Trúc mà tra ra sơn trang chúng ta “ Viên Thành lo lắng nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.