Bất Kham

Chương 2: Đêm Tân Hôn




Nhìn huyết vụ đầy trời trước mắt, Tiêu Phàm cũng hoàn toàn mắt trợn tròn, hắn hoàn toàn không thể tin được thực lực bản thân, vậy mà một quyền đem Chiến Đế cảnh hậu kỳ Lôi gia đánh giết.

Phải biết, hắn còn không có thi triển thực lực Vô Tận Chiến Hồn, nếu như thi triển lực lượng Vô Tận Chiến Hồn lại đáng sợ biết bao?

- Đây chính là lực lượng Bất Diệt Kim Thân? Tại sao ta cảm giác Chiến Đế cảnh hậu kỳ cũng không gì hơn cái này.

Tiêu Phàm cảm thụ được lực lượng thể nội, hắn toàn thân kim quang đại thịnh, dáng vẻ trang nghiêm, khí thế cực kỳ kinh người.

Vừa mới một sát na kia, Tiêu Phàm chính là thi triển lực lượng Bất Diệt Kim Thân, nếu như không phải hắn phản ứng kịp thời, chết liền không phải lão giả Lôi gia mà là hắn.

Nhìn huyết vụ đầy trời trước mắt, Tiêu Phàm cũng buông lỏng một hơi, hắn âm thầm thề, về sau nhất định không thể khinh thường đối thủ, đừng nói là kẻ so với cảnh giới với hắn còn cao hơn.

Cho dù là gặp cảnh giới thấp cũng phải dùng toàn lực chém giết.

Thu liễm tâm thần, Tiêu Phàm nhìn về phía trước, trước mắt hắn hiện lên một đôi bao tay kim sắc, Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, bao tay kim sắc kia đột nhiên thu vào trong Hồn Giới của hắn.

Cửu Phẩm Hồn Binh, hắn không muốn lãng phí như vậy, có lẽ về sau còn có chút tác dụng, trước đó nếu như hắn toàn lực thi triển Tu La Kiếm, dù là Cửu Phẩm Hồn Binh đoán chừng cũng phải bị xé nát.

Giải phong Nhất Trọng Tu La Kiếm sẽ trở nên vô cùng sắc bén.

Diệp Lâm Trần cũng nhìn tê cả da đầu, cho dù là hắn cũng không nhất định có thể làm như Tiêu Phàm một bước này.

- Tiêu Phàm, thực lực ngươi thật đúng là cho ta một kinh hỉ lớn, Tiểu Muội không uổng công đợi ngươi.

Diệp Lâm Trần trong lòng chậm chạp nói.

- Hítttt!

Vừa mới chuẩn bị chạy trốn, Thiên Hương Bà Bà nhìn thấy một màn này cũng phải hít ngụm khí lạnh, nguyên bản hắn còn tưởng rằng lão giả Lôi gia sẽ giết chết Tiêu Phàm, nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà trực tiếp một quyền đem hắn oanh bạo.

Nghĩ vậy, Thiên Hương Bà Bà nào còn dám lưu ở nơi đây, nàng nhấc chân chạy, lưu ở chỗ này hẳn phải chết không chút nghi ngờ.

Đáng tiếc, nàng hai lần muốn đưa Tiêu Phàm vào chỗ chết, Tiêu Phàm làm sao có thể buông tha?

- Hiện tại đi có phải chậm một chút rồi hay không?

Đúng lúc này, một đạo thanh âm băng lãnh vang lên, dọa Thiên Hương Bà Bà toàn thân run rẩy, nàng không chút do dự hướng về phía sau đánh ra một chưởng, một cỗ Băng Hàn Chi Khí tràn ngập hư không.

Ầm!

Phía sau nàng cũng có một đạo chưởng cương giận oanh mà tới, hai chưởng cương bỗng nhiên đâm vào cùng một chỗ, Thiên Hương Bà Bà rút lui vài chục bước, mà Tiêu Phàm lại đứng nguyên chỗ không nhúc nhích.

- Ha ha, Tiêu Phàm, ngươi quá bất cẩn, trúng Tuyệt Hồn Chưởng trong vòng một canh giờ hẳn phải chết là không nghi ngờ!

Thiên Hương Bà Bà đột nhiên cười lên ha hả, tựa như âm mưu đạt được.

Tại khóe miệng nàng còn hiện lên một vết máu, một chưởng vừa nãy nàng hiển nhiên cũng bị thương nhẹ.

- Vậy sao?

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, coi thường Thiên Hương Bà Bà, ánh mắt tựa như lại nhìn một người chết.

- Tuyệt Hồn Chưởng là từ Toái Hồn Chưởng thuế biến mà ra, ngươi...

Thiên Hương Bà Bà lau vết máu khóe miệng, cười lạnh nhìn Tiêu Phàm nói.

Chỉ là lời còn chưa dứt, nụ cười trên mặt trong nháy mắt ngưng kết, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, trong mắt đều là vẻ khó tin.

Trên tay phải Tiêu Phàm mang một bao tay kim sắc, lóe ra quang mang nhàn nhạt, không phải là Kim Ti Thần Lôi Thủ Sáo trước đó lão giả Lôi gia dùng sao?

Không thể không nói, bao tay này không hổ là Cửu Phẩm Hồn Binh, lại đem chưởng lực Thiên Hương Bà Bà hoàn toàn ngăn cản bên ngoài, khó trách lão giả Lôi gia dựa vào nó có thể ngăn trở Tu La Kiếm.

Đây cũng là nguyên nhân Thiên Hương Bà Bà kinh ngạc, Tiêu Phàm rõ ràng đem Kim Ti Thần Lôi Thủ Sáo thu hồi, tại sao lại đột nhiên mang trên tay.

Chủ yếu nhất là nghe đồn Cửu Phẩm Hồn Binh có linh, người bình thường căn bản không có khả năng trong nháy mắt khống chế được.

Tiêu Phàm coi như mang theo trên tay cũng sẽ không mang đến bất cứ tác dụng gì mới đúng.

- Hiện tại nên khóc là ngươi.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, Thiên Hương Bà Bà thật đúng là ác độc vô cùng, không thể so với Tiêu U kém bao nhiêu, một đôi sư đồ cũng coi như tuyệt phối.

- A ~~

Vừa dứt lời, toàn thân Thiên Hương Bà Bà đột nhiên run lên, hướng về mặt đất rơi xuống, đập ầm ầm trên mặt đất, trong miệng máu tươi cuồng phun.

Nàng co rúc ở mặt đất, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nhìn Tiêu Phàm nói:

- Tiêu Phàm, ta là người Sở gia, ta mà chết, ngươi cũng sống không được, thả ta, ân oán giữa ngươi và ta xóa bỏ?

Cũng khó trách nàng sợ hãi như vậy, vừa rồi nàng xem xét trong cơ thể, lại thấy một côn trùng bên trong kinh mạch nàng xuyên loạn, cắn nuốt huyết nhục và Hồn Lực của nàng.

Nàng không biết côn trùng này là cái gì, cũng chính bởi vì như thế, nàng đối với Tiêu Phàm là phát ra kiêng kị từ nội tâm.

- Xóa bỏ?

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng:

- Ta với Sở gia ngươi ân oán vĩnh viễn cũng không có khả năng xóa bỏ.

- Sở gia?

Thiên Hương Bà Bà kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, sắc mặt trong nháy mắt nặng xuống tới:

- Ngươi làm sao biết ta là người Sở gia?

Tiêu Phàm cúi xuống, ngồi cách Thiên Hương Bà Bà không xa trên một tảng đá, cười tủm tỉm nói:

- Ngươi chẳng lẽ không phát hiện, ngươi đã từng thấy qua người họ Tiêu có chút tương tự ta sao?

- Họ Tiêu?

Thiên Hương Bà Bà đầu tiên là nhíu mày, sau đó trong đầu lóe qua một đạo thân ảnh, đột nhiên con ngươi co rụt lại nói:

- Tiêu, Tiêu Trường Phong, ngươi cùng Tiêu Trường Phong là quan hệ như thế nào?

- A, ngươi nhớ rồi?

Trên mặt Tiêu Phàm chậm rãi ngưng kết tại chỗ, vẻ mặt lạnh như băng, sát khí nở rộ.

- Ngươi là con trai của Tiêu Trường Phong?

Thiên Hương Bà Bà không thể tin được nhìn Tiêu Phàm, sau đó đầu giống như trống lúc lắc diêu động, tự nhủ:

- Không có khả năng, Tiêu Trường Phong cùng phản đồ không phải sinh một người con gái à, như thế nào là một nhi tử. Tiểu tử, ngươi gạt ta! Ngươi rốt cuộc là ai?

- Nữ nhi, nhi tử?

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, chẳng lẽ Sở gia đến mẫu thân mình sinh cái gì đều lầm? Bất quá hắn khôi phục bình tĩnh rất nhanh, nói:

- Ngươi đoán không sai, ta là con trai của Tiêu Trường Phong.

Đối với một người sắp chết, Tiêu Phàm không cần thiết nói dối, hơn nữa Hồn Lực bao phủ tứ phương, ngăn cách trong ngoài, căn bản không có kẻ thứ ba nghe được.

- Con trai của Tiêu Trường Phong? Ta biết, chúng ta đều bị lừa gạt, tiện nhân Sở Lăng Vi kia vậy mà không chỉ sinh một, mà là sinh đôi.

Thiên Hương Bà Bà buồn bã cười to nói.

- Lão thái bà, nói cho ta rõ ràng! Sở Lăng Vi là ai?

Tiêu Phàm tựa như bắt được cái gì, bỗng nhiên bấm cổ Thiên Hương Bà Bà, sát khí nặng nề quát to.

Thiên Hương Bà Bà nhe răng cười nhìn Tiêu Phàm, con ngươi khô gầy âm trầm vô cùng, nhìn qua cực kỳ u ám, cười lạnh nói:

- Ta sẽ không nói cho ngươi, giết ta đi, giết ta!

Mấy chữ cuối cùng, Thiên Hương Bà Bà cơ hồ là gào thét đi ra.

- Giết ngươi? Quá tiện nghi cho ngươi.

Tiêu Phàm cau mày, bây giờ thật vất vả bắt lấy một tia manh mối, làm sao có thể bỏ lỡ đâu?

Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Phệ Hồn Huyết Tàm lập tức tại thể nội Thiên Hương Bà Bà không kiêng nể gì cả, điên cuồng gặm nhắm huyết nhục nàng.

Nếu như là bình thường, Tiêu Phàm ngược lại là sẽ cho hắn một cái chết thống khoái, nhưng Thiên Hương Bà Bà biết rõ sự tình phụ thân hắn, Tiêu Phàm làm sao có thể buông tha.

- Nói!

Tiêu Phàm phẫn nộ quát, nghiến răng nghiến lợi nhìn Thiên Hương Bà Bà, sát ý đáng sợ tràn ngập bốn phía, nhiệt độ hư không đều giảm mấy độ.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.