Bất Kham

Chương 5: Bị Hãm Hại




Nghe được Tiêu Phàm tra hỏi, Thiên Hương Bà Bà căn bản không có chút do dự, nói ra:

- Tiêu Hạo Thiên, phụ thân Tiêu Trường Phong, hơn một năm trước đó xuất hiện ở Ly Hỏa Đế Đô, bị người Sở gia phát hiện, thông tri ta, ta đem hắn bắt lấy đưa vào Vô Song Thánh Thành.

- Ý ngươi là, Tiêu Hạo Thiên trong tay Sở gia Vô Song Thánh Thành? Vậy vì sao các ngươi trước đó không đi Đại Yến Tiêu gia bắt người?

Con ngươi Tiêu Phàm phát lạnh.

- Tiêu Hạo Thiên cũng đã mang đến Cổ Tộc Sở gia, về phần trước đó không đi bắt là bởi vì có người ngăn cản Sở gia xuất thủ, bất luận kẻ nào của Sở gia cũng không thể bước vào vị trí Tiêu gia Vương Triều một bước.

Thiên Hương Bà Bà giải thích nói.

Nghe vậy, trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc một trận, Cổ Tộc Sở gia cũng không dám đi Đại Yến Vương Triều bắt người? Có người ngăn cản Sở gia xuất thủ?

Sở gia là Cổ Tộc đó, Nam Cung Vũ nói qua, Cổ Tộc Sở gia so với Vô Song Thánh Thành Sở gia còn cường đại hơn, liền Cổ Tộc Sở gia cũng không dám đặt chân Đại Yến Vương Triều?

Tiêu Phàm trong đầu trong nháy mắt nghĩ đến một cái tên: Thần Phong Học Viện!

Những năm này đến nay, Tiêu Phàm phát hiện bản thân duy nhất nhìn không thấu chính là Thần Phong Học Viện, nhìn qua là học viện thập phần bình thường nhưng có lịch sử đã lâu, có phong cách dạy học kỳ lạ.

Tất cả tất cả đều lộ ra quỷ dị, hơn nữa nguyên nhân Nam Cung Vũ không chiếm được tin tức của hắn cũng cùng Thần Phong Học Viện có quan hệ.

Bằng những cái này, Tiêu Phàm biết Thần Phong Học Viện có lẽ thực không đơn giản.

- Tiêu Hạo Thiên bị mang đến Cổ Tộc Sở gia, Tiêu Trường Phong cùng Sở Lăng Vi đâu?

Tiêu Phàm vẫn còn có chút lo lắng cho an nguy cha mẹ của hắn.

- Bọn hắn cũng bị mang đến Cổ Tộc Sở gia, nghe nói món bảo bối bị Sở Lăng Vi lấy mất, chỉ cần Sở Lăng Vi không giao ra, bọn hắn muốn chết đều không thể.

Thiên Hương Bà Bà ngữ khí có chút ác độc.

Muốn chết đều không thể sao? Lãnh quang trong mắt Tiêu Phàm bắn ra bốn phía, nắm đấm nắm vang lên kèn kẹt, hắn thiếu chút nữa thì muốn đi giết đến tận Cổ Tộc Sở gia.

- Cổ Tộc Sở gia ở đâu?

Tiêu Phàm sát khí nặng nề nói.

Thiên Hương Bà Bà lắc lắc đầu nói:

- Không biết, chỉ có cao tầng Thần Dược Các Sở gia mới biết Cổ Tộc Sở gia cụ thể ở phương nào, đúng rồi, Luyện Dược Sư Công Hội cũng là sản nghiệp Thần Dược Các.

Nghe vậy, trong lòng Tiêu Phàm khẽ run lên, Luyện Dược Sư Công Hội vậy mà cũng cùng Sở gia có quan hệ, nghĩ vậy, Tiêu Phàm cười lạnh nói:

- Xem ra thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ta phó chức cũng là Luyện Dược Sư, một ngày nào đó, ta sẽ để ngươi tự mình đạp vào Sở gia ngươi, để Sở gia ngươi mất hết mặt mũi.

- Đúng rồi, ngươi nói Sở Lăng Vi cùng Tiêu Trường Phong sinh là nữ nhi, cái này là có ý gì?

Tiêu Phàm rất nhanh liền bình tĩnh lại, lấy thực lực hắn bây giờ, muốn cùng Cổ Tộc Sở gia đối kháng, đó là cơ bản không có khả năng.

Hiện tại hắn muốn làm, chính là tăng thực lực, sau đó tính đến chuyện Tiểu Ma Nữ.

Vừa nghĩ tới chẳng mấy chốc sẽ tiến về Vô Song Thánh Thành, trong lòng Tiêu Phàm liền hết sức kích động.

Đương nhiên, hắn tương đối cảm thấy hứng thú còn có vấn đề Tiêu Trường Phong cùng Sở Lăng Vi sở sinh nhi nữ, trong lòng Tiêu Phàm hoài nghi, bản thân hắn rất có thể có tỷ muội sinh đôi.

Nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm liền cảm giác khó chịu, cha mẹ mình vì tính mạng mình lại là từ bỏ sinh mệnh tỷ muội, trong lòng Tiêu Phàm có chút hổ thẹn.

Dù là phụ mẫu hắn làm ra chọn này, nhưng trong lòng Tiêu Phàm âm thầm thề, nếu như tỷ muội có cái gì không hay xảy ra, nhất định phải làm cho Sở gia bỏ ra đầy đủ đại giới.

Dù sao, vô luận như thế nào, tỷ muội kia đều là vì hắn mới bị Sở gia bắt đi.

- Năm đó Sở gia mang đi chính là nữ nhi Tiêu Trường Phong cùng Sở Lăng Vi sinh hạ, lúc ấy chúng ta không nghĩ nhiều như vậy, không biết nàng vậy mà sinh một đôi Long Phượng song bào thai, cho nên ngươi mới có thể sống đến hôm nay.

Thiên Hương Bà Bà đần độn nói.

Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, giờ phút này Thiên Hương Bà Bà bị hắn khống chế, khẳng định sẽ không nói láo, nghĩ đến trước đó Thiên Hương Bà Bà xác thực không biết thân phận Tiêu Phàm.

Kể từ đó, hắn cũng yên lòng, Thiên Hương Bà Bà không biết, người Sở gia khẳng định cũng không biết, đều cho là phụ mẫu hắn chỉ sinh một người.

- Tỷ muội kia của ta đâu?

Tiêu Phàm lại hỏi, Sở gia đem tỷ muội hắn chưa từng thấy mang đi, bây giờ không biết sống chết, Tiêu Phàm trong lòng cũng thập phần lo lắng.

Thiên Hương Bà Bà suy nghĩ một chút nói:

- Không biết, sau khi Sở gia đem bé gái cùng cha mẹ ngươi mang đi, ta liền bị phái đi Chiến Hồn Học Viện Đại Long Đế Triều gánh vác chức Phó Viện Trưởng cho đến hôm nay.

Tiêu Phàm cau mày, đang chuẩn bị giết Thiên Hương Bà Bà, Thiên Hương Bà Bà đột nhiên lại tựa như nhớ tới cái gì, nói:

- Đúng rồi, về sau ta nghe nói, bé gái đến thời điểm bảy tuổi, thức tỉnh Chiến Hồn cường đại, đã bị mang đến bản gia Sở gia.

- A?

Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn, trong lòng tính toán, nếu như bé gái thực thức tỉnh Chiến Hồn cường đại, có lẽ hiện tại không có việc gì.

Dù sao, Chiến Hồn có thể làm cho Cổ Tộc Sở gia coi trọng, khẳng định bất phàm, Sở gia cũng tất nhiên là bởi vì một thiên tài mới không nỡ hạ độc thủ.

- Nếu như nàng còn sống, hẳn là cũng giống như ta, chỉ là không biết nàng có nhớ cha mẹ mình là ai không.

Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt lóe lên một vòng mờ mịt.

Dù là bây giờ đột phá đến Chiến Đế cảnh, Tiêu Phàm vẫn cảm thấy thực lực bản thân quá mức nhỏ bé, hắn không biết có thể đến với Tiểu Ma Nữ hay không, nhưng vô luận như thế nào hắn đều sẽ không buông tha.

Mà bây giờ, hắn lại thêm một cái nhiệm vụ, chính là tới Cổ Tộc Sở gia tìm tỷ muội của mình.

- Hỏa Hoàng cùng Kiếm Hoàng đâu?

Tiêu Phàm lại hỏi, lần này hắn vốn là vì an nguy Hỏa Hoàng cùng Kiếm Hoàng mà đến, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

- Chúng ta mặc dù bắt sống bọn hắn, nhưng bọn hắn đã chạy trốn, hiện tại cũng đã sớm trở lại Ly Hỏa Đế Đô.

Thiên Hương Bà Bà lại nói, thân thể lung la lung lay.

Nghe vậy, Tiêu Phàm buông lỏng một hơi, Hỏa Hoàng cùng Kiếm Hoàng không có việc gì, hắn liền yên tâm, nếu có cái không hay xảy ra, Tiêu Phàm cả đời đều sẽ không yên.

Nhìn ánh mắt đờ đẫn của Thiên Hương Bà Bà, Tiêu Phàm trong mắt lóe lên một đạo lợi mang, muốn từ trong miệng Thiên Hương Bà Bà moi ra tin tức gì đoán chừng đã không có khả năng.

Mặc dù không lâu sau đó, Thiên Hương Bà Bà sẽ biến thành một kẻ ngu ngốc, nhưng Tiêu Phàm vẫn như cũ không muốn buông tha nàng.

Trong nháy mắt, một đạo lợi mang nở rộ, xuyên thủng thân thể Thiên Hương Bà Bà, ngay sau đó, một ngọn lửa Kim Sắc đem Thiên Hương Bà Bà đốt đến không còn.

- Sở gia, Thần Dược Các, rất nhanh Tiêu Phàm ta sẽ đến tìm các ngươi.

Tiêu Phàm nắm chặt nắm đấm, trong lòng chậm chạp nói.

Lúc này, Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, đạp không mà lên, con ngươi bình tĩnh nhìn về phía cổ lâm nơi xa nói:

- Nhìn lâu như vậy rồi, bây giờ có thể ra đi.

Nơi xa trong cổ lâm, Diệp Lâm Trần hơi hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, chẳng lẽ Tiêu Phàm đã sớm phát hiện mình? Lúc ấy hắn chỉ là Chiến Hoàng cảnh thôi mà Linh Giác đã lợi hại như thế?

Hiện tại hắn đột phá Chiến Đế cảnh, vậy Linh Giác đã cường đại biết bao?

Xuyên thấu qua lá cây rậm rạp, Diệp Lâm Trần có thể nhìn thấy hai mắt Tiêu Phàm thanh minh, vừa vặn nhìn phương hướng này, rất hiển nhiên, Tiêu Phàm cũng không phải là đang lừa hắn, mà là thực phát hiện ra hắn.

Hít sâu một cái, Diệp Lâm Trần đạp không mà lên, xuất hiện ở không trung, con ngươi băng lãnh coi thường Tiêu Phàm nơi xa, bốn mắt tương đối, hai người thật lâu không nói.

Diệp Lâm Trần không nghĩ tới, lần thứ hai gặp mặt, Tiêu Phàm vậy mà đã có thể chém giết cường giả Chiến Đế hậu kỳ, dạng thực lực này, dù là hắn cũng không dám khinh thị.

Tiêu Phàm trưởng thành quá nhanh, nhanh cũng liền thôi, nhưng mà cơ sở hắn cũng quá ổn.

Đồng dạng, Tiêu Phàm cũng không nghĩ đến lần thứ hai gặp mặt, có thể cùng Diệp Lâm Trần bình đẳng mà nhìn, mặc dù hắn vẫn nhìn không ra tu vi chân chính Diệp Lâm Trần, nhưng Diệp Lâm Trần cũng sẽ không khiến hắn ngưỡng mộ.

- Diệp Lâm Trần.

Hồi lâu, Tiêu Phàm rốt cục trước tiên mở miệng, thản nhiên nói.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.