Bất Kham

Chương 45: Anh Xem Cô Như Người Xa Lạ




Tiểu Kim, Tiểu Minh cùng Vân Khê ba người bên ngoài gian phòng Tiêu Phàm chờ đợi hồi lâu, vẫn chưa từng thấy Tiêu Phàm xuất hiện, thần sắc càng ngày càng lo lắng.

Ba người áp chế xúc động xông vào, lại chờ đợi một hai canh giờ, lúc này, Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất từ đằng xa đi tới.

- Lão Tam hôm qua bế quan tu luyện, hôm nay tại sao còn không đi ra, hiện tại liều mạng như vậy?

Bàn Tử nửa đùa nửa thật nói.

Hắn cũng biết áp lực Tiêu Phàm không nhỏ, muốn mang Tiểu Ma Nữ đi, lực cản phải nhận là vô cùng lớn.

Nhưng liều mạng như vậy cũng không phải biện pháp, người dù sao cũng phải nghỉ ngơi, tu sĩ cũng không ngoại lệ.

- Rống ~

Tiểu Kim gầm nhẹ mấy tiếng, hai cái móng vuốt trước ngực khoa tay lấy, Vân Khê xem không hiểu, nhưng Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất rất nhanh liền minh bạch.

- Ngươi nói Tam Ca tối hôm qua đi ra ngoài? Đi đâu? Có chuyện tốt gì mà không mang theo chúng ta.

Quan Tiểu Thất bĩu môi nói.

- Rống.

Tiểu Kim gật gật đầu, lại lắc đầu, sau đó lại khoa tay mấy lần.

Nhìn thấy bộ dáng Tiểu Kim, nụ cười trên mặt Bàn Tử bỗng ngưng tụ:

- Ngươi là nói Lão Tam nhìn qua bị đả kích? Các ngươi biết hắn đi nơi nào không?

Tiểu Kim cùng Tiểu Minh lắc đầu, Vân Khê lại cau mày, há miệng muốn nói, mặc dù hắn không dám xác định, nhưng cũng có thể đoán được Tiêu Phàm đi nơi nào.

Chỉ là hắn không biết quan hệ Tiêu Phàm cùng Bàn Tử bọn hắn như thế nào, không dám tùy tiện nói cho bọn hắn, dù sao sự tình tự tiện xông vào Thượng Trọng Thiên nói có lớn hay không, nói nhỏ không nhỏ.

Nếu bị người biết được, người không may là Tiêu Phàm.

Nghĩ vậy, Vân Khê cuối cùng vẫn không nói gì, xem như cái gì đều không biết.

Như thế, đám người lại chờ đợi một canh giờ, thần sắc cũng càng ngày càng lo lắng.

Két!

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Bàn Tử đám người bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng đi lên, chỉ thấy Tiêu Phàm thập phần chật vật đi ra, mang trên mặt một nụ cười.

- Lão Tam, ngươi làm sao chuyện? Lại luyện đan?

Bàn Tử cổ quái nhìn cách ăn mặc Tiêu Phàm, toàn thân đen kịt vô cùng, tựa như là từ bên trong đống than đi ra.

Tiêu Phàm lấy ra một cái bình ngọc, gỡ nắp bình, một cỗ mùi thơm ngát nhàn nhạt xông vào mũi, đám người hút một hơi thật sâu, có loại cảm giác đắc đạo thăng tiên.

- Đây là Đan Dược gì?

Quan Tiểu Thất vội vàng đem cái mũi lại gần, hận không thể đem Đan Dược trong này một ngụm nuốt vào.

- Thối Hồn Đan.

Thanh âm Tiêu Phàm có chút bất lực.

- Tiểu Thất, ngươi nếu không sợ chết, liền trực tiếp nuốt mấy khỏa thử xem?

Nghe được mấy chữ Thối Hồn Đan, Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, hắn tự mình thể nghiệm qua nuốt một hai khỏa Thối Hồn Đan, mùi vị đó không phải người bình thường có thể tiếp nhận.

Quan Tiểu Thất nghe vậy, không khỏi rút rút cổ, hậm hực nói:

- Nhị Ca, ngươi xác định sẽ không lừa ta chứ?

- Nếu như là Lão Nhị, ta tin tưởng hắn có thể chịu được, Tiểu Ngũ ngươi còn không được.

Tiêu Phàm lắc đầu, hết sức trịnh trọng nói ra.

Chỉ có Tiêu Phàm rõ ràng, tư vị Bát Phẩm Thối Hồn Đan không phải Lục Phẩm Thối Hồn Dịch cùng Thất Phẩm Thối Hồn Đan có thể so sánh.

Bởi vì Chiến Đế cảnh lĩnh ngộ Ý Chí, Bát Phẩm Thối Hồn Đan nói là rèn luyện Hồn Lực, trên thực tế là cùng một chỗ rèn luyện Ý Chí.

- Thật hay giả thế?

Quan Tiểu Thất không muốn chịu thua.

- Ta lần này luyện chế không nhiều, mỗi người một khỏa.

Tiêu Phàm bóp chết ý nghĩ trong lòng Quan Tiểu Thất, sau đó nhìn về phía Bàn Tử nói:

- Lão Nhị, đem Lâu Ngạo Thiên, Sở Khinh Cuồng, Long Vũ bọn họ đều gọi đến đ.

- Có ngay.

Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, mặc dù hắn còn chưa đột phá Chiến Đế cảnh, nhưng hắn đã không kịp chờ đợi thử nghiệm Thối Hồn Đan.

Tiêu Phàm luyện chế đều là đồ tốt, vạn nhất dựa vào Thối Hồn Đan có thể nhất cử đột phá Chiến Đế cảnh thì sao?

Rất nhanh, Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên, Long Vũ cùng Vân Phán Nhi bị Bàn Tử gọi tới, đám người không biết vì sao.

Tiêu Phàm lấy ra một đám bình ngọc, trừ Vân Phán Nhi ra, những người khác mỗi người một khỏa, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh đều có. Vân Phán Nhi không có tu vi, Bát Phẩm Thối Hồn Đan đối với nàng căn bản không có tác dụng gì.

- Hồn Lực thật là nồng nặc, Công Tử, đây là Đan Dược mấy phẩm?

Vân Khê cảm thụ được Hồn Lực nồng đậm Thối Hồn Đan ba động trong bình, trong lòng chấn động, nhịn không được hỏi ra.

- Bát Phẩm Thối Hồn Đan, đối với ngươi mà nói vừa vặn phù hợp.

Tiêu Phàm cười cười.

- Bát Phẩm Đan Dược?

Con ngươi Vân Khê hơi hơi co rụt lại, hắn là tán tu không chỗ nương tựa, rất ít có thể thấy được Bát Phẩm Đan Dược, dù sao Bát Phẩm Đan Dược giá trị liên thành cũng không đủ.

Hít sâu một cái, Vân Khê vội vàng đem bình ngọc đẩy trở về, nói ra:

- Công Tử, Đan Dược quá quý giá, ta không thể nhận.

- Vân Khê, Lão Tam nếu đem Bát Phẩm đan dược cho ngươi, chính là coi ngươi là huynh đệ, không cần thiết khước từ.

Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Bàn Tử vỗ vỗ bả vai Vân Khê nói.

Trên mặt Vân Khê lộ ra vẻ thẹn thùng, lúc này Tiêu Phàm lại mở miệng nói:

- Một khỏa Đan Dược mà thôi, không có quý trọng như vậy, ngươi liền yên tâm thu cất đi.

- Đa tạ Công Tử.

Vân Khê cung kính thi lễ, lưng khom thành 90 độ.

Nếu như nói, Vân Khê trước đó đối với Tiêu Phàm còn có chút khúc mắc nói, giờ phút này Vân Khê đã triệt để quy thuận Tiêu Phàm.

Liền Bát Phẩm Đan Dược đều có thể tùy ý cho người ở chung không đến hai ngày, đối phương cũng căn bản không tất yếu lợi dụng hắn cái gì.

Tiêu Phàm cười cười, cũng không có nói thêm cái gì, hắn cũng không muốn thu phục Vân Khê, chỉ là bởi vì Vân Khê là một kẻ trọng tình trọng nghĩa, nhìn hắn thuận mắt mà thôi.

Đương nhiên, thêm một người bạn, dù sao cũng tốt hơn nhiều thêm một địch nhân, lấy thiên phú Vân Khê, nếu như là địch nhân, hắn cũng nhiều phiền phức hơn rất nhiều.

- Tiểu Kim, Tiểu Minh, Lão Tam, Tiểu Ngũ, Sở huynh, Lâu huynh.

Tiêu Phàm đột nhiên kêu lên, Sở Khinh Cuồng cùng Lâu Ngạo Thiên mới từ trong lúc khiếp sợ lấy lại tinh thần:

- Các ngươi có lẽ có thể dựa vào Thối Hồn Đan bước vào Chiến Đế cảnh, thời điểm thôn phệ Đan Dược các ngươi tốt nhất thay phiên, tốt nhất có thể chiếu ứng lẫn nhau.

- Được.

Bốn người hai thú đồng thời gật đầu, trong đôi mắt lộ ra một tia tha thiết.

Long Vũ một bên há miệng muốn nói nhưng lại không biết nói gì, nàng hiện tại chỉ là Chiến Hoàng hậu kỳ, cách Chiến Đế cảnh còn một đoạn đường không nhỏ phải đi.

- Long Vũ, ngươi tốt nhất ổn định tại Chiến Hoàng đỉnh phong luyện hóa Thối Hồn Đan, còn có hơn hai mươi ngày, ta tin tưởng ngươi có thể càng tiến một bước.

Tiêu Phàm vừa cười nói.

- Được.

Mặt mày Long Vũ hớn hở, Tiêu Phàm quan tâm nàng, khiến trong lòng nàng đắc ý.

Nàng lại không biết, trong lòng Tiêu Phàm chỉ có thể chứa một người, hiện tại hắn muốn làm, chính là danh chính ngôn thuận đón Tiểu Ma Nữ, sau đó chữa bệnh cho Tiểu Ma Nữ.

- Tất cả mọi người tản đi.

Lúc này, Tiêu Phàm lại khoát tay một cái nói, đám người gật đầu rời đi, chỉ có Bàn Tử lưu lại.

- Lão Tam, có phải phát sinh chuyện gì hay không?

Bàn Tử không hổ là người quen biết Tiêu Phàm lâu nhất, gặp Tiêu Phàm trầm mặc không nói, Bàn Tử lại thử thăm dò nói:

- Có phải Tiểu Ma Nữ có vấn đề hay không?

Trong mắt Tiêu Phàm lóe qua một vòng tinh quang, gật gật đầu, trước mặt Bàn Tử, hắn cũng không có bất kỳ giấu diếm, ngưng tiếng nói:

- Ta đã đi gặp Tiểu Ma Nữ.

- Ngươi đi Thượng Trọng Thiên gặp Tiểu Ma Nữ?

Bàn Tử kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn rốt cục biết rõ tại sao Tiểu Kim thấy Tiêu Phàm trở về, là một bộ dáng bị đả kích.

- Gặp rồi.

Tiêu Phàm gật đầu, trên mặt hiện lên một vẻ nhu hòa, bất quá rất nhanh liền biến vô cùng băng lãnh, trịnh trọng nói:

- Lão Nhị, ta muốn kiến tạo thế lực!

- Kiến tạo thế lực? Kiến tạo thế lực gì?

Bàn Tử kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, lấy hiểu biết hắn đối với Tiêu Phàm, Tiêu Phàm không phải một người có dã tâm xưng bá thiên hạ.

MinhLâm - Lục Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.