Bất Kham

Chương 42: Một Màn Đánh Ghen Kịch Tính




Người chưa đến, một cỗ khí tức cường đại trong nháy mắt bao phủ cả tòa biệt viện, đột nhiên Tiêu Phàm cảm giác bị một tòa đại sơn trấn áp, hoàn toàn không thể động đậy.

- Chiến Đế đỉnh phong!

Tiêu Phàm biến sắc, có thể trên khí thế trấn áp hắn, chí ít cũng phải Chiến Đế đỉnh phong, thậm chí cường giả Chiến Thánh trong truyền thuyết.

Nếu như là Chiến Đế đỉnh phong, Tiêu Phàm còn đánh cược một lần cơ hội, coi như đánh không lại, chạy trốn vẫn không có vấn đề.

Chỉ là kể từ đó, đoán chừng Vô Song Thánh Thành cũng không ở lại được nữa.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm vội vàng níu Tiểu Ma Nữ lại, một bước ngăn khuất trước người Tiểu Ma Nữ, tại thời khắc nguy hiểm, Tiêu Phàm làm sao có thể để Tiểu Ma Nữ ngăn khuất trước người được?

Nói đến cùng, Tiêu Phàm là một nam nhân truyền thống, hắn không có khả năng trốn ở sau lưng phụ nữ.

Cũng đúng lúc này, một nam tử trung niên mặc áo bào trắng xuất hiện ở cửa ra vào nhã uyển, nam tử trung niên nhìn qua hào hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ, giống hệt một nho sinh.

Nhưng bên trong vô hình tản mát ra một cỗ uy áp sâu xa như biển, dù Tiêu Phàm là Chiến Đế cảnh sơ kỳ đều không có sức phản kháng, tựa như hãm sâu trong bùn trạch.

- Cha!

Tiểu Ma Nữ thất kinh kêu lên, sợ nam tử trung niên nổi giận trực tiếp đem Tiêu Phàm giết chết.

Cha?

Đây là phụ thân Tiểu Ma Nữ? Tiêu Phàm nguyên bản chuẩn bị liều mạng, nhưng vừa nghe đến Tiểu Ma Nữ đột nhiên xưng hô như thế, hắn trong lúc nhất thời không biết làm sao.

Thật chẳng lẽ cùng phụ thân Tiểu Ma Nữ liều mạng?

Tiêu Phàm tự nhiên không dám, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, coi như xem ở trên mặt mũi Tiểu Ma Nữ, Tiêu Phàm cũng sẽ không xuất thủ.

Đương nhiên, nếu như đối phương thật muốn giết hắn, Tiêu Phàm tự nhiên cũng sẽ toàn lực phản kháng, dù là liều cái mạng này thì như thế nào?

- Ngươi chính là tiểu tử khiến Thi Vũ ngày nhớ đêm mong kia? Chỉ bằng ngươi cũng xứng với Thi Vũ sao?

Phụ thân Tiểu Ma Nữ lạnh như băng quát lên, một cỗ áp lực cực lớn xông thẳng não hải Tiêu Phàm.

Diệp gia gia chủ Diệp Thệ Thủy một trong Bát Đại Thế Gia, thực lực hắn đáng sợ biết bao, chỉ có nhân tài chân chính cùng hắn giao thủ qua mới rõ ràng, Tiêu Phàm có thể địch như thế nào?

- A ~

Tiêu Phàm hét thảm một tiếng, U Linh Chiến Hồn mãnh liệt cuộn trào ra, thể nội Hồn Hải cùng huyết dịch cũng bắt đầu sôi trào lên, thậm chí ngay cả Vô Tận Chiến Hồn cũng thiếu chút nhảy ra, bất quá lại bị Tiêu Phàm áp chế cưỡng ép xuống.

Vô Tận Chiến Hồn một khi bị người nhận đi ra, hắn đối mặt không chỉ là Diệp gia, mà là cao thủ tuyệt thế của Nhị Điện.

Dù sao, Điện Chủ Tu La Điện truyền thừa hiện thế, ảnh hưởng không phải nhỏ, rất có thể dẫn tới Cổ Tộc ngấp nghé.

Nhưng mà chỉ dựa vào lực lượng U Linh Chiến Hồn còn không đủ ngăn cản Diệp Thệ Thủy Ý Chí uy áp, bất đắc dĩ, Tiêu Phàm đành phải dẫn ra lực lượng Bạch Thạch.

Bạch Thạch tản ra một tia sương mù màu trắng nhu hòa dung nhập kinh mạch toàn thân Tiêu Phàm. Tiêu Phàm cảm giác cả người trong suối nước nóng, toàn thân cực kỳ thư thái.

Vẻn vẹn trong nháy mắt, thần sắc Tiêu Phàm bình tĩnh xuống, Diệp Thệ Thủy không khỏi cau mày một cái, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, Tiêu Phàm cường đại hiển nhiên vượt qua hắn dự liệu.

Cho dù là Thánh Thành Bát Tuấn dưới uy áp dạng này, đoán chừng cũng phải lộ ra vẻ khó coi, nhưng Tiêu Phàm vậy mà ngăn trở.

- Cha, dừng tay!

Tiểu Ma Nữ trong nháy mắt lấy lại tinh thần, lấy ra một cây chủy thủ gác ở trên cổ:

- Hắn mà chết, nữ nhi cũng sẽ không sống nữa!

- Tiểu Ma Nữ!

Tiêu Phàm biến sắc, đưa tay hướng về chủy thủ Tiểu Ma Nữ chộp tới, mặc dù hắn biết rõ Tiểu Ma Nữ chỉ là dùng tính mạng mình uy hiếp Diệp Thệ Thủy mà thôi, nhưng Tiêu Phàm thật đúng là sợ nàng xuất hiện cái gì ngoài ý muốn.

Tiểu Ma Nữ nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà xuất thủ cướp đoạt chủy thủ, căn bản khó lòng phòng bị, một cái lắc mình, chủy thủ liền xuất hiện ở trong tay Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm đưa tay bóp, chủy thủ trong nháy mắt bị bóp thành một đoàn sắt vụn, trực tiếp bị hắn ném xuống đất.

- Ngươi không sợ chết?

Diệp Thệ Thủy hơi ngoài ý muốn nhìn Tiêu Phàm, nếu đổi lại một người khác, đoán chừng ước gì Tiểu Ma Nữ tự uy hiếp bản thân nàng.

Tiêu Phàm ngược lại tốt, vậy mà trước tiên quan tâm tính mệnh Tiểu Ma Nữ, không có đem an nguy bản thân đặt ở trong lòng.

Bằng vào điểm này, Diệp Thệ Thủy cũng có thể nhìn đi ra, Tiêu Phàm là thật lòng với Tiểu Ma Nữ, chỉ bằng vào một chữ thích, Diệp Thệ Thủy không có khả năng đem Tiểu Ma Nữ giao cho Tiêu Phàm.

- Sợ, ta đương nhiên sợ! Nhưng ta còn chưa đến mức dựa vào tính mệnh nữ nhân của ta để bảo vệ mình!

Tiêu Phàm ngữ khí nói năng có khí phách, không kiêu ngạo không tự ti.

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, sắc mặt Tiểu Ma Nữ đỏ bừng, lúc nào ta trở thành nữ nhân của ngươi, ta còn chưa có đáp ứng đó.

Bất quá bây giờ, Tiểu Ma Nữ tự nhiên sẽ không vạch trần Tiêu Phàm.

- Ngược lại có chút cốt khí.

Diệp Thệ Thủy thản nhiên nói, thần sắc thập phần bình tĩnh:

- Bất quá chỉ dựa vào cốt khí còn chưa đủ, cái thế giới này, cốt khí có thời điểm không đáng một đồng.

Tiêu Phàm sầm mặt lại, hắn tự nhiên biết rõ Diệp Thệ Thủy nói đạo lý này, thế giới này, chỉ có thực lực và nắm đấm mới có thể làm chúa tể tất cả.

Cái gọi là cốt khí trong mắt rất nhiều người chỉ là một chuyện cười.

Tiêu Phàm cũng rõ ràng, nếu như bản thân không có cho Diệp Thệ Thủy một đáp án hài lòng, nghênh đón hắn khả năng chính là tử vong.

- Nếu như ta có thể chữa cho Tiểu Ma Nữ thì sao?

Hồi lâu, Tiêu Phàm hít sâu một cái nói.

Mặc dù hắn hiện tại không biết Tiểu Ma Nữ xảy ra vấn đề gì, nhưng Tiêu Phàm đối với thực lực bản thân cực kỳ tự tin, nếu như trị không tốt cho Tiểu Ma Nữ, hắn cũng không dự định sống nữa.

Quả nhiên, Tiêu Phàm lời này vừa nói ra, Diệp Thệ Thủy trong nháy mắt níu cổ áo Tiêu Phàm, sát khí nặng nề nói:

- Ngươi nói cái gì?

Nếu để cho người nhìn thấy đường đường Diệp gia gia chủ Diệp Thệ Thủy thất thố như vậy, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi.

- Ta nói, ta có thể chữa cho khỏi cho Tiểu Ma Nữ!

Tiêu Phàm gần như gằn từng chữ một, ngữ khí thập phần khẳng định, trong lòng hắn cũng buông lỏng một hơi. Diệp Thệ Thủy quan tâm an nguy Tiểu Ma Nữ như thế, chí ít cũng không vô tình như vậy như vậy.

Nghe vậy, Diệp Thệ Thủy đem Tiêu Phàm như ném rác rưởi ném ra, mặt coi thường nói:

- Cửu Phẩm Luyện Dược Sư đều không biết Thi Vũ bệnh gì, chỉ bằng ngươi một tên Chiến Đế sơ kỳ nho nhỏ có thể chữa? Thật đúng là tự đại mù quáng!

- Người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, ngươi chưa thấy qua ta, lại có thể một câu kết luận năng lực ta? Đường đường Diệp gia gia chủ liền chỉ có điểm ấy ý chí?

Tiêu Phàm cũng thập phần không khách khí nói ra, trong giọng nói đều là chi ý châm chọc.

- Cha, Tiêu Phàm!

Tiểu Ma Nữ vô cùng nóng nảy, hắn sợ Diệp Thệ Thủy một tay đem Tiêu Phàm phiến chết.

- Hay cho một người không nhìn tướng mạo, nước biển không thể đo bằng đấu!

Diệp Thệ Thủy kinh dị nhìn Tiêu Phàm, hắn không nghĩ đến người trẻ tuổi lại còn có thể nói dạng này, chẳng lẽ hắn thật có mấy phần bản sự?

Làm cho Diệp Thệ Thủy kinh dị nhất là, dưới Ý Chí uy áp bàng bạc bản thân hắn còn có thể thản nhiên đối mặt, riêng phần khí phách này, bên trong một đời trẻ tuổi cũng rất ít có người có thể làm được.

Về phần phía sau lời nói khích tướng, Diệp Thệ Thủy hoàn toàn xem như không nghe thấy, chẳng biết tại sao, hắn đối với người trẻ tuổi này có chút hứng thú.

- Cho ngươi mười cái hô hấp thời gian, nếu như ngươi có thể nói ra, ta tha cho ngươi một mạng.

Diệp Thệ Thủy ngữ khí lạnh như băng nói.

Tiêu Phàm sầm mặt lại, hắn hiện tại chỗ nào biết Tiểu Ma Nữ rốt cuộc là vấn đề gì, hắn chỉ đại khái suy đoán mà thôi.

Không đúng, Diệp Thệ Thủy nếu hỏi như vậy, chẳng lẽ hắn biết rõ vấn đề Tiểu Ma Nữ? Vẫn là hắn cho dù biết vấn đề Tiểu Ma Nữ cũng căn bản thúc thủ vô sách?

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm hít sâu một cái, khẽ cắn môi thốt ra bốn chữ:

- Hồn Tộc Huyết Mạch.

Lời này vừa nói ra, Diệp Thệ Thủy bỗng nhiên biến sắc, một cỗ Hồn Lực rộng lớn đột nhiên bao phủ cả tòa tiểu viện, nhìn một động tác thấy Diệp Thệ Thủy, trong lòng Tiêu Phàm thầm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.