Bất Kham

Chương 35: Anh Đi Công Tác Còn Mưa Quà Cho Cô




Phù phù!

Lôi Hạo hai đầu gối dập đầu trên đất, thanh âm không lớn, lại giống như một tiếng sấm vang vọng bên tai tất cả mọi người, đám người đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Đây chính là Lôi Hạo đó, ai có thể khiến hắn quỳ xuống trước mặt mọi người chứ, càng không cần phải nói là ép được hắn quỳ xuống!

Nhưng mà hiện tại, lại thực sự có người khiến hắn quỳ xuống. Trước đó, phần lớn người đều coi là Tiêu Phàm hẳn phải chết, ai mà nghĩ đến, Tiêu Phàm lại có thể chiến thắng Lôi Hạo chứ?

Giết một người dễ dàng, khiến một người chịu nhục lại rất khó. Huống chi người quỳ lại là Lôi Hạo, có thể thấy thực lực Tiêu Phàm đáng sợ.

Hai mắt Lôi Hạo vằn vện tia máu, đỏ bừng lên, mặt dữ tợn nhìn Tiêu Phàm. Hắn lớn như vậy, còn chưa bao giờ có người khiến hắn phải quỳ xuống, đây quả thực là vết nhục cả đời này của hắn.

Hắn run rẩy, muốn đứng dậy một lần nữa, nhưng mà lại có một cỗ áp lực thật lớn rơi trên người hắn, giống như cả một dãy núi, không mảy may rung chuyển được.

Nếu ta muốn ngươi sống, ngươi muốn chết còn khó!

Lời Tiêu Phàm vang vọng thật lâu trong đầu hắn. Lúc vừa mới nghe được câu này, Lôi Hạo khinh thường cỡ nào, đến hiện tại Lôi Hạo mới phát hiện, bản thân thực quá khinh thường Tiêu Phàm.

Đám người trợn mắt há mồm nhìn màn này, trong lòng rung động kịch liệt, cuối cùng con ngươi tất cả mọi người tất cả đều rơi vào trên người thanh niên cao gầy mặc áo đen.

- Không thể nào, ngươi làm sao có thể mạnh như vậy!

Công Tôn Lôi bị dọa đến ngã ngồi trên mặt đất, thần sắc sợ hãi đến cực điểm, đầu lắc như trống.

Thân ảnh không được cao lớn kia, ở trong mắt Công Tôn Lôi liền biến thành vô cùng cao lớn.

Nhưng mà, Tiêu Phàm còn không thèm liếc hắn một cái. Đúng lúc này, nơi xa truyền đến mấy tiếng kêu thảm, mười người Công Tôn Lôi mang đến, chỉ có tu sĩ Chiến Đế trung kỳ còn sống, những người khác toàn bộ bỏ mạng, bị Tiểu Kim cùng Tiểu Minh nghiền sát.

Lúc này, ánh mắt Tiêu Phàm lúc này mới chuyển hướng đến Lôi Hạo quỳ trên mặt đất, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo, cười lạnh nói:

- Tha cho ta một mạng? Đem hai Hồn Thú Cửu Giai ban cho ta? Xem ra, thực lực ngươi không ra hồn, tát tay cũng không tệ.

Tiêu Phàm thanh âm không lớn, nhưng tu sĩ ở đây đều nghe được từng câu từng chữ. Tất cả mọi người câm như hến, đến thở mạnh cũng không dám.

Bọn hắn không cho rằng thực lực Lôi Hạo yếu, hắn nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn Hạo Nhật Kim Luân, lĩnh ngộ hai loại Ý Chí, tu vi Chiến Đế cảnh sơ kỳ, tìm khắp Thánh Thành cũng không có mấy người có thể so sánh.

Nếu như thực lực hắn còn không tốt, thế hệ trẻ tuổi của tòa thánh thành này có mấy người lọt vào mắt Tiêu Phàm đây?

Có điều vừa nghĩ tới thực lực bá đạo của Tiêu Phàm, tu sĩ Thánh Thành quả thực một cái rắm cũng không dám thả, ngược lại là trong lòng tu sĩ Cửu Đại Đế Triều có chút cười trên nỗi đau của người khác.

- Thánh Thành Bát Tuấn? Lôi gia Thiếu Chủ? Những hào quang này, có vẻ như cũng không cứu được mạng ngươi!

Thanh âm Tiêu Phàm tiếp tục vang lên, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh, trong bàn tay đột nhiên xuất hiện ba cây kim châm.

- Chẳng lẽ hắn muốn giết Lôi Hạo sao?

Đám người thấy thế, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.

Đánh bại Lôi Hạo có lẽ không tính là gì, nhưng nếu như giết hắn, kết quả liền hoàn toàn không giống nhau. Lôi Hạo thế nhưng là người thừa kế Gia Chủ Lôi gia, hắn mà chết, Lôi gia khẳng định sẽ không bỏ qua.

- Dừng tay!

Đột nhiên, trong đám người truyền đến một tiếng quát như sấm, nhìn lại theo tiếng kêu, chỉ thấy một thanh niên tử bào đạp không mà tới.

Thanh niên tử bào vác một chuôi trường kiếm, chung quanh âm thầm có kiếm khí lượn lờ, mặt như ngọc quan, phong thần như ngọc, vô cùng siêu phàm, nhưng lại cho người ta một loại khí chất vô cùng tà mị.

- Ngươi lại là cái thứ gì?

Ba cây kim châm trong tay Tiêu Phàm dừng ở hư không, lạnh lùng nhìn thanh niên tử bào, lúc này, chỉ cần dám ngăn cản hắn, đều là kẻ địch của hắn.

- Đại Càn Đế Triều Công Tôn Kiếm.

Thanh niên tử bào hơi hơi nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra:

- Các hạ muốn giết người, chúng ta không quản được, nhưng mà nếu ngươi giết Lôi Hạo, chúng ta cũng phải chịu xui xẻo. Các hạ thấy rõ tình thế nhất, biết rõ người bản thân muốn giết là ai? Ta nghĩ ngươi cũng không muốn làm địch với Cửu Đại Đế Triều đi.

Nghe vậy, Tiêu Phàm cau mày. Công Tôn Kiếm này thật đúng là âm hiểm, một hai câu liền khiến mình đối lập với tu sĩ Cửu Đại Đế Triều.

Quả nhiên, vừa dứt lời, có không ít tu sĩ cách gần Tiêu Phàm không khỏi lui ra sau mấy bước, phân rõ ranh giới với Tiêu Phàm.

Lôi Hạo thấy thế, buông lỏng một hơi, chỉ cần Tiêu Phàm không giết hắn, thì hắn có biện pháp làm lại từ đầu.

- Cút!

Nghênh đón Công Tôn Kiếm, chỉ có một chữ của Tiêu Phàm, loại tiểu nhân âm hiểm này, Tiêu Phàm căn bản lười không muốn nói nhiều với hắn quá một chữ.

Tiêu Phàm mặc dù chưa gặp qua Công Tôn Kiếm, nhưng cũng đã được nghe nói tên hắn, chính là một trong Tam Đại Chuẩn Đế cùng Lôi Thương Hải, chỉ là nhìn khí tức từ trên người Công Tôn Kiếm, có vẻ như Công Tôn Kiếm cũng không còn là Chuẩn Đế, mà là Chiến Đế chân chính.

- Thế nào, tại hạ hảo tâm nhắc nhở các hạ, các hạ không tán đồng, không cảm kích thì cũng thôi, lại còn thẹn quá hoá giận sao?

Công Tôn Kiếm lạnh lùng cười một tiếng.

Lập tức trong lòng lại bổ sung một câu:

- Chỉ cần đứng ở đỉnh cao đạo đức, dù ngươi mạnh hơn ta thì thế nào, chẳng lẽ còn dám mạo hiểm đối đầu tu sĩ Cửu Đại Đế Triều để giết ta? Chỉ cần cứu được Lôi Hạo, ta liền có hy vọng rất lớn được Gia tộc Công Tôn coi trọng, keo này không thua thiệt.

- Lôi Hạo phía sau có Lôi gia, không biết phía sau ngươi thì có cái gì?

Khóe miệng Tiêu Phàm hơi hơi giương lên, sau một khắc, ánh mắt Tiêu Phàm trong nháy mắt liền lạnh lẽo, toàn thân phóng thích ra Sát Phạt Chi Ý vô cùng vô tận.

Công Tôn Kiếm cảm giác toàn thân rét run. Lúc hắn lấy lại tinh thần, Lăng Thiên Kiếm tức giận gào thét mà tới, tiếng xé gió vù vù truyền ra. Công Tôn Kiếm nào nghĩ đến, Tiêu Phàm cũng dám xuất thủ với hắn.

- Điểm Thương!

Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, trong kiếm vũ đầy trời đột nhiên có một điểm sáng màu trắng thoáng hiện, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể Công Tôn Kiếm. Công Tôn Kiếm rút trường kiếm phía sau ra, chuẩn bị phản kháng.

Chỉ là tốc độ của hắn so với Tiêu Phàm, không chỉ chậm hơn một điểm nửa điểm, thực lực hắn cũng chỉ ngang với Lôi Thương Hải, đâu thể tránh được Tiêu Phàm công sát.

Bang một tiếng, trường kiếm trong tay Công Tôn Kiếm vỡ nát, hắn vẫn duy trì động tác thân thể nghiêng về phía trước, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

- Ngươi dám giết ta?

Công Tôn Kiếm vẻ mặt kinh khủng cùng không cam lòng nhìn Tiêu Phàm.

- Chết còn nói nhảm nhiều như vậy! Công Tôn Kiếm, thật đúng là đê tiện, đáng tiếc Tiêu mỗ bình sinh đã ghét nhất tiện nhân!

Một tiếng âm vang, Tu La Kiếm vào vỏ, Tiêu Phàm lạnh như băng phun ra một câu. Lôi Hạo quả thực hắn không dám giết, nhưng mà Công Tôn Kiếm chỉ là tu sĩ Đại Càn Đế Triều mà thôi, giết cũng liền giết.

Ai bảo hắn nói nhảm nhiều như vậy, uy hiếp Tiêu Phàm chưa nói, còn muốn lợi dụng vị thế Tiêu Phàm, thực coi là trò vặt này cao siêu lắm sao.

Tiêu Phàm là ai, kiếp trước có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, âm mưu quỷ kế gì có thể nhìn không thấu, có điều cái thế giới này, âm mưu quỷ kế trước mặt thực lực tuyệt đối hiện ra quá rõ ràng mà thôi.

Phốc!

Tu La Kiếm vào vỏ, cùng lúc, trong thân thể Công Tôn Kiếm đột nhiên bay vụt ra vô tận kiếm khí, thân thể bị xé thành vô số mảnh vụn tràn ngập không trung.

Công Tôn Kiếm đường đường là một trong tam đại cường giả thế hệ trẻ tuổi của Cửu Đại Đế Triều, lại bị Tiêu Phàm một kiếm miểu sát, đây là điều tất cả mọi người không ngờ tới.

Tiêu Phàm đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, tóc đen dày tung bay trong gió, trên người không nhiễm một giọt máu đọng, bình tĩnh vô cùng, đâu còn giống bộ dáng sát khí trùng thiên trước đó.

Có điều dù hắn thu liễm tất cả khí thế, cũng không một ai dám khiêu khích hắn nữa, tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy, đây là hình dung tốt nhất về Tiêu Phàm.

Gia hỏa này, nhất định chính là Sát Thần giáng thế, giết người nhiều vậy mà không thèm nháy mắt một cái, còn ai dám khiêu khích uy thế của hắn đây?

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.