Bất Kham

Chương 34: Lục Tiên Sinh Rất Thích Hôn Cô




Kiếm mang tới rất nhanh, Lôi Hạo chỉ cảm thấy tâm thần mát lạnh. Thời khắc vội vàng, Kim Luân trong tay lăng không vung lên, Cửu Phẩm Chiến Hồn Hạo Nhật Kim Luân lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.

Chỉ một thoáng, chỉ thấy từng đạo quang luân kim sắc gào thét ra, như là quang luân tuế nguyệt, nghiền ép tất cả, những nơi nó đi qua, đến hư không đều như bị cắt ra.

- Hạo Nhật Kim Luân!

Một tiếng quát chói tai, Lôi Hạo cơ hồ dữ tợn che mặt lại, kim sắc quang luân trước người hắn càng lúc càng lớn, phun ra ánh sáng màu vàng óng, cực kỳ chói mắt, Tiêu Phàm ở trước mặt, lộ ra thân hình cực kỳ nhỏ bé.

Bang bang ~

Tu La Kiếm vung ra từng kiếm, cùng kim sắc quang luân kia đâm vào cùng một chỗ, đốm lửa bắn tứ tung, tiếng hét lớn cực kỳ chói tai, Tiêu Phàm lui lại mãi, cánh tay phải có chút phát run.

Không thể không nói, một kích này của Lôi Hạo quả thực cực kỳ cường đại. Tiêu Phàm còn chưa bao giờ chịu thua thiệt trong tay tu sĩ đồng bậc. Lôi Hạo coi như là người đầu tiên.

- Thật sự cho rằng ta giết không được ngươi sao? Chỉ là không muốn bại lộ át chủ bài của ta mà thôi!

Nhìn thấy Tiêu Phàm liên tục bại lui, Lôi Hạo trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

Nếu như không phải vì muốn có hai Hồn Thú Cửu Giai Huyết Mạch, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, Lôi Hạo sẽ không liều mạng cùng Tiêu Phàm.

Át chủ bài sở dĩ gọi là át chủ bài, chính là không thể bại lộ, một khi bại lộ, vậy liền sẽ bị người khác nhìn ra sơ hở.

Liền tựa như chiêu Hạo Nhật Kim Luân này, bất luận là tốc độ hay là độ sắc bén, đều cực kỳ cường đại, Bát Phẩm Chiến Kỹ bình thường không thể so sánh, dù là Chiến Đế hậu kỳ bình thường cũng phải nuốt hận.

- Đây chính là át chủ bài ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo sao? Có vẻ như cũng chỉ có thế thôi.

Tiêu Phàm nghe được lời Lôi Hạo nói, không những không giận mà còn cười, trong nụ cười còn có một tia miệt thị.

- Vịt chết mạnh miệng!

Lôi Hạo hừ lạnh một tiếng.

Bỗng nhiên, chỉ thấy Tiêu Phàm đột nhiên biến mất tại chỗ, hóa thành một vệt sáng biến mất ở chân trời, tốc độ nhanh như sét, giống như chớp lóe, mắt thường không thể nhìn thấy.

- Tốc độ thật nhanh!

Đám người thấy thế, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, tốc độ này, tuyệt đối không phải một tu sĩ Chiến Đế cảnh sơ kỳ có thể đạt tới, dù là Chiến Đế hậu kỳ, thậm chí Chiến Đế đỉnh phong, có vẻ như cũng không hơn được tốc độ này.

Lưu quang đi rất nhanh, trở lại cũng rất nhanh, cơ hồ phát sinh trong nháy mắt, Lôi Hạo chỉ cảm thấy một đạo hàn mang tập trung vào ngực hắn.

Lôi Hạo cũng không hổ là Thánh Thành Bát Tuấn, lực phản ứng cực nhanh, chân đạp bộ pháp thần bí tránh về một bên, chỉ là tốc độ vẫn chậm nửa nhịp, vai phải máu tươi bay vụt.

Ngay lúc đó, oanh một tiếng, kim sắc quang luân kia đâm vào một dãy nhà, như bẻ một cành khô, cả tòa kiến trúc sụp đổ, một khe rãnh lớn lan tràn ra xa, nhìn qua mà thấy giật mình.

Mọi người không cách nào tưởng tượng, nếu như một người bị kim sắc quang luân kia xé rách thì sẽ thế nào, đoán chừng đến cặn bã cũng không còn sót lại.

Lưu quang biến mất, một thân ảnh lộ ra, Tiêu Phàm một mặt hờ hững nhìn Lôi Hạo:

- Đây chính là át chủ bài của ngươi? Còn là Thánh Thành Bát Tuấn, ngươi là kéo trình độ của Thánh Thành Bát Tuấn xuống à?

Hạo Nhật Kim Luân tuy mạnh, nhưng Tiêu Phàm chỉ cần không trực tiếp đối kháng, Hạo Nhật Kim Luân căn bản không đả thương được hắn. Hắn học được Thiên Lý Đằng Quang Thuật, trên phương diện tốc độ là số một.

Cho dù ngươi công kích có mạnh hơn, đánh không trúng người ta, thì có ích lợi gì đây?

Lôi Hạo nhìn qua vai phải, chậm rãi ngẩng đầu, như là một hung thú cuồng bạo nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

Hắn là Thánh Thành Bát Tuấn, lại bị một tiểu tử nhà quê đến từ bên ngoài gây thương tích, khiến hắn làm sao tiếp nhận được.

Liền tựa như một cường giả siêu cấp, chính diện giao phong bị một con giun dế cắn một cái, đổi lại là ai cũng không nhịn được.

Đương nhiên, đây chỉ là Lôi Hạo quá đề cao bản thân, không biết đến chênh lệch. Trong mắt Tiêu Phàm, hắn còn chẳng bằng sâu kiến.

- Được, ngươi giỏi lắm!

Lôi Hạo không những không giận mà còn cười, Hạo Nhật Kim Luân Chiến Hồn cùng hắn hòa làm một thể, Hồn Lực cuồn cuộn quay cuồng gào thét, Kim Luân trong tay hắn phóng ra quang mang hừng hực, giống như một vòng mặt trời sáng chói.

Giờ phút này, Lôi Hạo đã không suy nghĩ đến cái gì Cửu Giai Huyết Mạch Hồn Thú nữa, hắn chỉ muốn giết chết Tiêu Phàm, lấy lại uy danh cho bản thân.

Tiêu Phàm cũng động sát tâm, hắn làm sao có thể cho Lôi Hạo cơ hội đây, U Linh Chiến Hồn hiện lên ở ngoài cơ thể, Tiêu Phàm như là Quỷ Mị, trong nháy mắt dung nhập vào bầu trời đêm.

Trong hư không, không khí như biến thành kiếm khí sắc bén, tàn phá bừa bãi bốn phía, vô số kiếm khí đánh vào trên Kim Luân kia, đốm lửa bắn tứ tung.

Lôi Hạo cùng Chiến Hồn Hạo Nhật Kim Luân hòa làm một thể, mặc cho Vô Tận Kiếm Khí kia xé rách, căn bản không mảy may động được vào hắn.

Tu sĩ vây xem thấy cảnh này, bị dọa đến kinh hồn khiếp vía, thực lực dạng này, quá là đáng sợ.

Khóe miệng Công Tôn Lôi giật một cái, hắn chưa bao giờ nghĩ đến Tiêu Phàm lại cường đại như thế, hoàn toàn có thể sánh ngang cùng Thánh Thành Bát Tuấn!

Vừa nghĩ tới bản thân vậy mà một hai khiêu khích Tiêu Phàm, Công Tôn Lôi liền lạnh run. Vẫn may mình là người Gia tộc Công Tôn, bằng không vừa rồi Tiêu Phàm liền không chỉ tát ta một cái.

- Chẳng lẽ ta sợ hắn? Không được, lão tử là đệ tử dòng chính Gia tộc Công Tôn, từ nhỏ đến lớn có ai dám tát lão tử? Bất luận thế nào, Tiêu Phàm cũng phải chết!

Công Tôn Lôi lộ vẻ dữ tợn, nhe răng trợn mắt.

Nơi xa, trong lòng Vân Khê cũng cực kỳ rung động. Hắn phát hiện bản thân vẫn quá xem thường Tiêu Phàm, vốn cho là Tiêu Phàm cũng chỉ tương đương hắn, thật không nghĩ đến Tiêu Phàm lại có thể chiến không phân trên dưới với Lôi Hạo.

Không phải, có vẻ như Lôi Hạo còn thua thiệt trong tay Tiêu Phàm, Tiêu Phàm chiếm thượng phong.

Thần sắc đám Bàn Tử, Long Vũ lại bình tĩnh, bộ dáng thản nhiên. Từ lúc quen biết Tiêu Phàm đến nay, bọn hắn còn chưa bao giờ thấy Tiêu Phàm bại.

Trước kia không có, hiện tại cũng không có!

- Tiểu tử, ngươi quả thực đủ mạnh, chỉ cần ngươi gia nhập ta Lôi gia, ta cam đoan sẽ xin trưởng lão gia tộc, đem hai Hồn Thú Cửu Giai Huyết Mạch này ban cho ngươi, thế nào?

Lôi Hạo mặc cho kiếm khí tàn phá bừa bãi, cũng thản nhiên bất động.

Thân thể dung nhập Hạo Nhật Kim Luân, khiến sức mạnh thân thể hắn đạt tới một trình độ kinh khủng.

- Ban cho ta?

Tiêu Phàm nghe vậy, trong lòng cười lạnh không thôi. Lôi Hạo này thật đúng là tự đa tình, hắn còn thực sự coi là mình sẽ thắng?

Đến Tiểu Kim cùng Tiểu Minh hắn đều coi như của hắn, còn bảo Trưởng Lão Lôi gia ban cho Tiêu Phàm, nghe qua thật nhân từ, như ban thưởng cho Tiêu Phàm vậy.

- Thế nào, ta thấy ngươi có thể suy nghĩ một chút, có thể tu luyện tới cảnh giới này, ngươi cũng không dễ dàng!

Lôi Hạo còn tưởng rằng Tiêu Phàm sợ hãi, liền chọc gậy bánh xe nói.

- Đúng vậy, tu luyện tới cấp độ này, ngươi cũng không dễ dàng. Nếu ngươi quỳ xuống, ta cũng tha cho ngươi một mạng, thế nào?

Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Lôi Hạo nói.

- Ngươi đùa bỡn ta?

Lôi Hạo giận tím mặt, lách mình đánh về phía Tiêu Phàm.

- Ngươi không phải cũng trêu chọc ta sao? Thực coi mình là cái gì cẩu thí Thánh Thành Bát Tuấn, bộ dáng lão tử thiên hạ đệ nhất, thực coi mình là trung tâm thiên hạ? Nếu ta muốn ngươi sống, ngươi muốn chết cũng khó!

Tiêu Phàm nhe răng cười, một cỗ lực lượng vô cùng cuồng bá từ trên người hắn bộc phát ra.

Ngoài cơ thể hắn hiện lên kim quang óng ánh, chính là quang mang Bất Diệt Kim Thân. Lúc thấy Lôi Hạo xuất hiện ở gần, Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng:

- Quỳ xuống cho ta!

Vừa dứt lời, thân ảnh Tiêu Phàm nhảy lên thật cao, thu hồi Tu La Kiếm, lực lượng toàn bộ hội tụ ở trên nắm đấm, một quyền cương to như tòa nhà giận bổ xuống, giống như một tảng Lưu Tinh từ trên trời cao đập xuống.

- Lưu Tinh Hám Thiên!

Tiêu Phàm gầm lên giận dữ, Hồn Lực ba động đáng sợ kinh thiên động địa, hư không gào thét, uy lực một quyền có thể kinh thiên địa.

Dười một quyền này, Hạo Nhật Kim Luân của Lôi Hạo liên tiếp bị phá vỡ, hóa thành Hồn Lực cuồn cuộn chấn động bốn phía. Ánh mắt Lôi Hạo lộ ra vẻ hoảng sợ, bộ mặt có chút vặn vẹo.

Cỗ uy áp cuồng bá kia đến hắn cũng không tiếp nhận được, hai chân như nhũn ra, hắn nghiến răng nghiến lợi kiên trì.

Xoạt xoạt một tiếng vang giòn, xương bánh chè Lôi Hạo vỡ ra, hai đầu gối trực tiếp quỳ sát xuống dưới!

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.