Bất Kham

Chương 30: Cô Không Nói Cho Anh Ta Biết Cô Là Người Phụ Nữ Của Ai Sao




Cảm nhận được sát ý cuồn cuộn trên người Lôi Hạo, thần sắc Bàn Tử vô cùng ngưng trọng. Từ lúc thức tỉnh Chiến Tộc Huyết Mạch đến nay, hắn lần đầu tiên cảm nhận được áp lực dạng này.

Hắn lúc này mới phát hiện, bản thân có lẽ thực sự đã khinh thường người trong thiên hạ.

Nếu là đổi lại là một người khác, đoán chừng đến khí thế Lôi Hạo còn không tiếp nhận được, nhưng mà Bàn Tử lại là người lĩnh ngộ Ý Chí chiến đấu.

Hắn nắm giữ Chiến Tộc Huyết Mạch, gặp mạnh đấu mạnh, thẳng tiến không lùi.

Trong từ điển nhân sinh của Chiến Tộc, cho tới bây giờ không có hai chữ "sợ hãi", bọn hắn vốn là người trời sinh ra để chiến đấu.

- Lôi Hạo muốn xuất thủ rồi, hôm nay thể nào cũng có thêm một vong hồn chết dưới tay hắn.

Đám người hít sâu một hơi nhìn Lôi Hạo phía xa, trong mắt tràn ngập vẻ kính sợ.

Thánh Thành Bát Tuấn, đại biểu là tám người thế hệ trẻ tuổi mạnh nhất Vô Song Thánh Thành, tương tự cũng là tám người mạnh nhất Nam Vực, Bàn Tử sao có thể là đối thủ của hắn?

Bọn hắn thấy, Bàn Tử chỉ có cúi đầu cầu xin, mới có cơ hội giữ lại mạng sống!

- Nhị Ca.

Sắc mặt Quan Tiểu Thất âm trầm, hét lớn.

Hắn vừa chuẩn bị tiến lên, liền bị Bàn Tử ngăn lại:

- Đây là cuộc chiến giữa ta và hắn, ai cũng không được nhúng tay, bằng không đừng trách ta trở mặt.

- Oanh!

Một tiếng nổ vang, Chiến Thiên Kích oanh một tiếng rơi trên mặt đất. Mặt đất bỗng nhiên run rẩy một cái, tựa như một nện vào một dãy núi quỷ, đám người xung quanh lo lắng co rúm lại một cái.

- Hồn Binh này, sắp về ta rồi.

Ánh mắt Lôi Hạo sáng lên, với nhãn lực của hắn, liếc mắt liền nhìn ra Chiến Thiên Kích này bất phàm. Để lại một câu nói, thân hình Lôi Hạo lóe lên, một cước đi ra, trong nháy mắt đi tới trước người Bàn Tử.

- Nghịch Loạn Ngũ Thức Đệ Nhất Thức, Đoạn Sơn Hà!

Bàn Tử khóe miệng giương lên, hắn đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, thân thể lăng không xoay chuyển lên, hai tay nắm Chiến Thiên Kích, trong chớp nhoáng, khí thế Bàn Tử nhảy lên tới cực điểm.

Vô tận chiến ý bộc phát như là hồng thủy vỡ đê, Chiến Thiên Kích lấy thế nhanh như chớp nổi giận chém ra, một kích bá đạo mang theo uy thế cuồn cuộn từ bổ xuống.

Trời đất giận dữ hét gào không thôi, một đạo kích quang trên trăm trượng xông ra, áo bào Bàn Tử lay động, thân thể tràn ngập lực lượng bạo tạc, có thể thấy một kích này uy lực thế nào.

Lôi Hạo nào nghĩ đến Bàn Tử vậy mà nắm giữ lực lượng bạo phát dạng này, trong một kích kia không chỉ ẩn chứa Thiên Lôi Ý Chí, còn có cả Chiến Ý vô tận, hơn nữa đồng thời đem hai loại Ý Chí này hòa làm một thể hoàn mỹ.

Thời khắc vội vàng, đỉnh đầu hắn đột nhiên tách ra một vòng kim sắc quang luân đường kính lớn đến ba bốn trượng, vòng ánh sáng cấp tốc xoay tròn, một cỗ khí tức sắc bén tuyệt thế xé nát tất cả.

Gần như đồng thời, trong tay hắn cũng xuất hiện một bánh xe kim sắc, xung quanh bánh xe hiện lên hình răng cưa, hàn mang xuyên suốt, sắc bén lạ thường.

- Cửu Phẩm Chiến Hồn Hạo Nhật Kim Luân!

Đám người thấy thế liền hít một hơi lạnh, kinh hô không thôi.

Trước đó bọn hắn thấy qua Bàn Tử thi triển Cửu Phẩm Chiến Hồn Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu, bây giờ lại thấy Cửu Phẩm Chiến Hồn Hạo Nhật Kim Luân của Lôi Hạo, điều này khiến bọn hắn làm sao bình tĩnh.

Rất nhiều người thầm than thật đáng tiếc, nếu như Bàn Tử có thể đột phá Chiến Đế, đây có lẽ sẽ là một trận ác chiến.

Không đợi đám người lấy lại tinh thần, Hạo Nhật Kim Luân Chiến Hồn cùng Hồn Binh Kim Luân trong tay Lôi Hạo dung hợp vào một thể, thân thể không lùi mà tiến tới, lăng không vạch một đường, trảm về kích quang to lớn kia.

Bàn Tử thấy thế, không chút do dự thi triển Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu lần nữa, hòa làm một thể cùng bản thân, uy thế lần nữa gia tăng gấp bội.

Oanh long long!

Hai thanh niên cường giả tuyệt thế đâm vào cùng một chỗ, tất cả những thứ này phát sinh trong nháy mắt.

Trời đất rung động, Hồn Lực phong bạo quét sạch bốn phương tám hướng, mặt đất cát đá tung bay, đám người đồng loạt lui về dau, bọn hắn đã không nhìn thấy rõ những thứ bên trong nữa.

- Các ngươi đoán người nào thắng?

- Còn phải nghĩ sao, nhất định là Lôi Hạo, đùa gì chứ, Lôi Hạo là Thánh Thành Bát Tuấn, những người cùng cấp trừ bảy người khác trong Thánh Thành Bát Tuấn ra, còn ai có thể là đối thủ của hắn? Huống chi, Bàn Tử kia có vẻ như chỉ là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong.

- Ai nói không phải đâu, Bàn Tử hẳn phải chết không nghi ngờ.

Đám người đều không coi trọng Nam Cung Tiêu Tiêu Bàn Tử, bọn hắn thấy, Bàn Tử giao phong cùng Lôi Hạo, chỉ là tự nhận cái chết mà thôi.

Thỉnh thoảng tiếng va chạm, quát chói tai truyền ra, đám người chỉ cảm giác được từng đợt khí lãng hung mãnh đang lăn lộn, căn bản không thấy được thân hình hai người.

Nhanh! Thật quá nhanh!

Bàn Tử cùng Lôi Hạo đều là thiên tài lĩnh ngộ Lôi Điện Ý Chí, tốc độ tất nhiên vượt xa người thường, huống chi trong những người này, còn không có mấy người đột phá đến Chiến Đế cảnh.

Nơi xa trong một cái xó xỉnh không đáng chú ý, một lão giả hắc bào híp hai mắt nhìn phía xa, gương mặt khô gầy có chút ngưng trọng, chậm chạp nói:

- Đại Ly Đế Triều Nam Cung Tiêu Tiêu vậy mà mạnh như vậy, ta nên đi báo, hay là?

Lão giả không phải ai khác, chính là Giang Trường Thanh trước đó chủ trì sơ tuyển Nam Vực Đại Bỉ, giờ phút này trong lòng hắn vô cùng khó xử.

Lúc sơ tuyển, Bàn Tử là thiên tài kiên trì được một canh giờ, nếu như để cấp cao Chiến Hồn Điện biết, nhất định sẽ coi trọng vô cùng.

Nhưng mà Giang Trường Thanh biết rõ, Bàn Tử có quan hệ với Tiêu Phàm, hắn đang hận không thể đưa Tiêu Phàm vào chỗ chết, thì làm sao có thể để mặc cho huynh đệ của Tiêu Phàm trưởng thành chứ?

Ngoài Bàn Tử ra, còn có một Quan Tiểu Thất, hắn thật là băn khoăn.

- Tên phết vật Lôi Thương Hải kia, uổng công ta hứa hẹn với hắn, chỉ cần giết Tiêu Phàm liền cho hắn một Cửu Phẩm Hồn Binh. Đáng tiếc, đến cái bóng Tiêu Phàm còn chưa thấy, bản thân thiếu chút nữa đã bị giết.

Thần sắc Giang Trường Thanh vô cùng lạnh lùng.

Nếu Tiêu Phàm biết, nhất định sẽ phẫn nộ không thôi, Giang Trường Thanh này thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn nào, vậy mà lợi dụng ân oán giữa hắn cùng với Lôi Thương Hải để giết hắn.

Đương nhiên, với tính cách của Lôi Thương Hải, khẳng định cũng sẽ tìm Tiêu Phàm báo thù. Sở dĩ trước đó không chém giết Tiêu Phàm là bởi vì sợ phá hỏng Phi Độ Chiến Thuyền mà thôi.

Hồi lâu, Giang Trường Thanh thở dài nói:

- Thôi kệ, nếu như Lôi Hạo giết hắn, báo lên cũng không sao cả, dù sao cũng chỉ là một người chết, cấp cao cũng sẽ không vì một người chết mà gây phiền phức cho Lôi Hạo.

Nếu như không giết chết được hắn, sau việc này cũng nhất định sẽ khiến cấp cao coi trọng, còn không bằng chủ động báo hắn cùng Quan Tiểu Thất kia lên cấp trên, muốn hãm hại bọn hắn, còn rất nhiều cơ hội.

Nghĩ vậy, Giang Trường Thanh bỗng biến mất tại chỗ, trận chiến này với hắn mà nói cũng không có quá nhiều giá trị, nếu như Tiêu Phàm ở chỗ này thì lại khác.

Nơi xa, Bàn Tử cùng Lôi Hạo đang tiếp tục chiến đấu. Ai cũng không nghĩ đến, Bàn Tử lại có thể kiên trì trong tay Lôi Hạo lâu như vậy.

- Ầm ầm ~

Đột nhiên hai tiếng nổ vang, hai thân ảnh gần như đồng thời bay ngược ra, đập ầm ầm trêm mặt đất, bốc lên vô số bụi bặm.

Lúc này, hai thân ảnh đi ta từ trong bụi bặm, toàn thân máu me đầm đìa. Đám người ai cũng trợn tròn hai mắt, không hề nghĩ đến kết cục thế này.

Không phải đáng lẽ là Lôi Hạo hoàn toàn mạnh hơn Bàn Tử sao? Làm sao lại thành lưỡng bại câu thương?

Đám người nhìn về phía Bàn Tử, ánh mắt đại biến, không còn tia xem thường nữa. Một tu sĩ Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong có thể cùng Lôi Hạo chiến đấu không phân trên dưới, đủ để chứng minh hắn thật bất phàm.

- Ngươi giỏi đấy!

Con ngươi Lôi Hạo lạnh lẽo, nhìn chăm chú Bàn Tử nói:

- Chỉ cần ngươi gia nhập Lôi gia ta, ta tha cho ngươi khỏi chết?

- Tha cho ta không chết, ngươi Lôi gia đều tự cho là đúng như vậy à?

Bàn Tử mặt coi thường nhìn Lôi Hạo.

Hồng hộc!

Đột nhiên, một đạo chớp lóe phóng ra từ trong hư không, xông thẳng phía sau lưng Bàn Tử, tốc độ nhanh vô cùng. Toàn bộ tinh thần của Bàn Tử đều đặt trên người Lôi Hạo, nào nghĩ đến lúc này lại có người đánh lén.

Thời khắc vội vàng, Bàn Tử hóa thân như tia sét hướng về một bên tránh đi, nhưng mà tốc độ chớp lóe kia nhanh hơn, Bàn Tử cơ hồ không thể trốn đi đâu được!

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.