Bất Kham

Chương 29: Buông Cô Ấy Ra




Kim sắc lưu quang đến rất nhanh, mọi người căn bản không thấy rõ là cái gì, chỉ thấy Bàn Tử nhanh chóng lùi về phía sau, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chẳng lẽ Lôi Thương Hải phản kích, dọa Bàn Tử không thể không chạy trốn?

Có điều lúc nhìn về phía Lôi Hải kia, một cỗ đáng sợ khí tức từ trong Lôi Hải truyền đến. Con ngươi đám người bỗng nhiên co rụt lại, trong lòng mãnh liệt rung động, không ít người lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Trong Lôi Hải, một thân ảnh chậm rãi đi ra, đó là một thanh niên tuấn dật, toàn thân lộ ra Lôi Điện Chi Ý vô cùng cuồng bạo, Lôi Điện đầy trời vậy mà chỉ tới gần vờn quanh bên cạnh hắn, căn bản không làm gì được hắn.

Thanh niên khoác chiến giáp kim sắc, mái tóc màu đen phiêu đãng bay, con ngươi thâm thúy chứa Lôi Điện, khí thế khiếp người, trong lúc cử động cũng tản mát ra một loại khí thế bá đạo vô biên.

Hắn đạp trên Lôi Điện đi tới từng bước một, trong tay hắn xách theo một bóng người, chính là Lôi Thương Hải vết thương chồng chất. Giờ phút này Lôi Thương Hải cơ hồ chỉ còn lại một hơi thở.

- Lôi gia Lôi Hạo!

- Là Lôi Hạo, xếp thứ sáu trong Thánh Thành Bát Tuấn. Hắn tới để cứu Lôi Thương Hải, lần này Bàn Tử kia thảm rồi, Lôi Hạo từ lâu đã đột phá Chiến Đế cảnh.

- Nghe nói Lôi Thương Hải chỉ cần đột phá Chiến Đế cảnh liền có thể gia nhập Lôi gia, xem ra là thực, vậy mà Thánh Thành Bát Tuấn Lôi Hạo cũng xuất thủ cứu giúp.

Đám người nhìn thấy thanh niên chiến giáp kim sắc, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc, một vài tu sĩ vừa tới Thánh Thành có thể không biết ai với ai, nhưng đều nghe qua Thánh Thành Bát Tuấn có những người nào, Lôi Hạo chính là một trong số đó.

Bàn Tử cau mày một cái, hắn ngược lại không biết cái gì mà Thánh Thành Bát Tuấn, nhưng hắn có thể cảm nhận được khí tức cuồng bạo mà nguy hiểm trên người Lôi Hạo. Người này còn cường đại hơn rất nhiều so với Lôi Thương Hải.

- Ngươi là người mới tới?

Lôi Hạo mở miệng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Bàn Tử, trong mắt đều là vẻ coi thường, sau đó ném Lôi Thương Hải qua một bên.

- Phải thì thế nào?

Bàn Tử đã sớm được chứng kiến sự cao ngạo của tu sĩ Thánh Thành, có điều, cao ngạo này chỉ là bọn hắn tự cho là đúng thôi.

Kệ ngươi là cái gì Thánh Thành Bát Tuấn, cũng như Tuyết Nguyệt Hoàng Triều Hoàng Thành Bát Tú lúc trước, không phải đều bị hắn và Tiêu Phàm giẫm ở dưới chân sao?

Lôi Hạo mị mị hai mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Bàn Tử, tựa như muốn nhìn thấu Bàn Tử.

- Dám nói chuyện với Thiếu Chủ như thế, ngươi thực sự muốn tìm cái chết!

Lôi Thương Hải lấy lại tinh thần, sát khí nặng nề nhìn Bàn Tử, quát lạnh nói:

- Thiếu chủ, giết hắn!

- Đồ vô dụng! Ngươi dám ra lệnh cho ta? Ngươi là Thiếu Chủ hay ta là Thiếu Chủ?

Lôi Hạo lạnh lùng trừng mắt với Lôi Thương Hải, một cước liền đạp Lôi Thương Hải ra ngoài. Lôi Thương Hải bị đau kêu oai oái.

Tu sĩ bốn phía câm như hến, chỉ có thể mặc niệm cho Lôi Thương Hải, dám vênh mặt hất hàm sai khiến Lôi Hạo, không phải là muốn chết sao?

Đừng tưởng rằng Lôi Hạo xuất thủ cứu ngươi thì hắn sẽ không giết ngươi. Nếu để cho hắn khó chịu, chẳng cần biết ngươi là ai, giết trước đã rồi tính.

Lôi Thương Hải nghe vậy, lập tức bị dọa đến một câu lời cũng không dám nói. Hắn mặc dù ở Đại Thương Đế Triều là thiên tài không ai bì nổi, nhưng mà hắn biết rõ mình còn kém xa Thánh Thành Bát Tuấn.

Vô Song Thánh Thành Lôi gia, Lôi gia phía sau hắn càng không thể so sánh, Lôi Thương Hải tất nhiên không dám đắc tội Lôi Hạo.

- Ngay cả chó của Lôi gia ta ngươi còn dám giết, ai cho ngươi cái gan lớn vậy?

Lôi Hạo đột nhiên trừng mắt quét qua, nhìn chăm chú Bàn Tử, trong mắt bắn ra khí tức sắc bén, khiến người ta cảm thấy da dẻ đau nhức.

Bàn Tử hơi nhíu mày, Lôi Hạo này thật đúng là quá bá đạo, coi Lôi Thương Hải là chó thì cũng thôi, còn dám trước mặt mình diễu võ giương oai như vậy?

Không ít tu sĩ bốn phía vẻ mặt đáng thương nhìn Lôi Thương Hải. Cảm nhận được ánh mắt mọi người, khóe sâu đáy mắt Lôi Thương Hải lóe qua sát ý lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân luôn tự hào vì trở thành đệ tử Lôi gia Vô Song Thánh Thành. Nhưng sự kiêu ngạo của bản thân, ở trong mắt người khác lại không đáng nhắc tới như vậy, thậm chí còn bị người ta giẫm đạp dưới lòng bàn chân, tuỳ tiện chà đạp.

Mà người chà đạp kiêu ngạo của hắn, lại đến từ gia tộc hắn kiêu ngạo, điều này khiến trong lòng Lôi Thương Hải vô cùng phức tạp.

Hắn hận không thể một cái tát chết Lôi Hạo, nhưng mà Lôi Thương Hải càng hận Bàn Tử hơn. Nếu như không phải bị Bàn Tử đánh bại, Lôi Hạo tuyệt đối không dám xem thường hắn như vậy.

Bàn Tử thương hại nhìn Lôi Thương Hải một chút, lại ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Hạo, cười nhạt nói:

- Mấy ngàn năm trước, Lôi Thương Hải chưa biết chừng cùng một tổ tông với ngươi. Ngươi nói hắn là chó, vậy ngươi là cái thứ gì?

Lời này vừa nói ra, toàn trường câm như hến, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Bàn Tử, lộ ra vẻ khó tin.

Khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Hạo ngày càng âm trầm, hắn tất nhiên nghe một cái là hiểu, Bàn Tử đang mắng Lôi Hạo hắn cũng là chó.

Chủ yếu nhất là, Lôi Hạo còn không thể phản bác gì, dù sao Bàn Tử nói không sai, Lôi Hạo cùng Lôi Thương Hải đều họ Lôi, rất có thể là cùng một tổ tông.

- Ngươi tự tìm cái chết!

Tất cả phẫn nộ đều chuyển hóa thành sát ý, trong miệng Lôi Hạo phun ra một thanh âm rét lạnh, thanh âm xuy xuy kêu to không ngừng vang lên, Lôi Hạo đưa tay vung ra một đạo kim sắc quang mang.

Quang mang không ngừng xoay tròn, khuấy động bốn phía, xa xa nhìn lại, tựa như một quang luân kim sắc to lớn, có thể xé nát tất cả, dù là cách hơn mấy trượng, Bàn Tử cũng cảm thấy da dẻ có chút đau nhói.

Bàn Tử không dám khinh địch, Chiến Thiên Kích quét ngang ra, Lôi Long lấp lóe, xông thẳng đến kim sắc quang luân kia.

Phốc phốc! Kim sắc quang luân sắc bén vượt qua Bàn Tử tưởng tượng, cho dù là Lôi Long công kích ẩn chứa Lôi Điện Ý Chí, cũng trong nháy mắt bị kim sắc quang luân xé nát, không mảy may ngăn cản được.

Hơn nữa, tốc độ kim sắc quang luân không giảm, lần nữa đánh tới hướng Bàn Tử. Bàn Tử không dám chính diện giao phong, kim sắc quang luân này quá mức sắc bén, căn bản lực lượng không thể phá giải.

Có Chiến Thiên Kích, Bàn Tử cũng không bị uy hiếp gì tới tính mệnh, nhưng mà đây mới vẻn vẹn là một kích của Lôi Hạo mà thôi, nếu như ngay cả một kích này còn không phá giải được, thì làm sao đối chiến với Lôi Hạo đây?

Tiểu Kim, Quan Tiểu Thất, Lâu Ngạo Thiên tất cả đều lộ vẻ lo lắng, đây chính là thiên tài Thánh Thành sao?

Tùy ý một kích mà thậm chí ngay cả Bàn Tử cũng không ngăn cản nổi, nếu như toàn lực xuất thủ, thì ai là đối thủ của hắn. Khó trách đến Lôi Thương Hải cũng giận mà không dám nói gì.

Đám Tiểu Kim chuẩn bị sẵn sàng xuất thủ, dù phải đắc tội Lôi gia, bọn hắn cũng sẽ không để mặc Bàn Tử bị giết.

Chỉ có Bàn Tử sắc mặt khá là bình tĩnh, trong nháy mắt cấp tốc lui ra phía sau mấy chục trượng, lập tức liên tiếp vung ra mấy kích, từng đạo Lôi Long đánh về kim sắc quang luân kia.

Thanh âm bén nhọn chói tai vang lên, sau một lát, kim sắc quang luân cùng mấy đạo Lôi Long đồng loạt nổ tung.

Bàn Tử buông lỏng một hơi, trong lòng nghĩ thầm:

- Ý Chí công sát thật đáng sợ, lại dung hợp Lôi Điện ý chí và Sát Phạt Ý Chí cùng một chỗ, muốn đánh bại hắn, Huyền Long Cửu Trảm đoán chừng không dùng được, dù sao ta vẻn vẹn chỉ có thể thi triển ra trảm thứ bảy, ngược lại là vừa rồi học được chiêu đầu tiên trong Nghịch Loạn Ngũ Thức ở Chiến Thiên Bí Điển, có lẽ có thể thắng hắn.

Đạt tới cảnh giới này như bọn hắn, chỉ cần thực lực chênh lệch không quá lớn, có lúc chỉ cần nhìn vào một chiêu đơn giản của đối thủ liền có thể đánh giá được thực lực đối phương.

Lôi Hạo mặc dù rất mạnh, nhưng mà Bàn Tử vẫn chưa tới mức độ phải sợ hãi, cũng chỉ có cường giả như bọn hắn, chênh lệch giữa Chiến Đế cảnh cùng Chiến Hoàng cảnh mới có thể chân chính thể hiện ra.

- Chiến Hoàng cảnh, vậy mà lĩnh ngộ lực lượng Ý Chí, khó trách ngươi có thể đánh bại Lôi Thương Hải.

Lôi Hạo khóe miệng giương lên, từng bước một đi về hướng Bàn Tử, mỗi một bước đi, khí thế đều tăng lên không ít, sát cơ tàn phá tứ phía.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.