Bất Kham

Chương 28: Nhị Ca Anh Có Phải Bị Cắm Sừng Rồi Không




Vừa dứt lời, khí thế quanh thân Bàn Tử phóng đại, một cỗ chiến ý cuồng bạo từ trên người hắn bộc phát ra, toàn thân thiêu đốt lên một cỗ khí diễm bạch sắc đáng sợ.

- Rống!

Hai tay chấn động, đỉnh đầu Bàn Tử đột nhiên hiện ra một Kim Sắc Cự Ngưu tầm mười trượng. Cự Ngưu ngửa mặt lên trời gào thét, khí thế cuồn cuộn quét sạch bốn phương tám hướng.

Cửu Phẩm Chiến Hồn, Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu xuất hiện!

- Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu, híttt ~

Đám người thấy thế, hít một hơi lạnh, rất nhiều người còn là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy Cửu Phẩm Chiến Hồn, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.

Bọn hắn rốt cục hiểu vì sao Bàn Tử có thể một quyền đánh bay Lôi Thương Hải. Hắn nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn, trong những người cùng cấp, mấy người có thể địch lại!

- Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu thì thế nào, ta sẽ để ngươi thấy rõ chênh lệch giữa Chiến Đế cảnh và Chiến Hoàng cảnh. Ngươi cho rằng vừa rồi đánh lén thành công, bây giờ chính diện giao phong có thể là đối thủ của ta sao?

Lôi Thương Hải khuôn mặt dữ tợn, không hề sợ hãi.

Khí tức trên người hắn phát ra đáng sợ tới cực điểm. Con ngươi đám người bỗng nhiên co rụt lại, hoảng sợ nói:

- Vậy mà Lôi Thương Hải thực sự đã đột phá đến Chiến Đế cảnh? Chiến Đế cảnh như hắn đã có thể giao phong cùng thiên tài Vô Song Thánh Thành rồi!

- Bớt nói nhảm đi, lăn tới đây nhận lấy cái chết!

Bàn Tử đâu có sự dễ dàng, một quyền vừa rồi không đánh nổ ngươi, ngươi còn vểnh mặt lên tận trời.

Dù ngươi đột phá Chiến Đế cảnh thì đã sao, lão tử ta đã từng giết qua Chiến Đế cảnh trung kỳ. Lôi Thương Hải ngươi mặc dù là Chiến Đế cảnh sơ kỳ miễn cưỡng cũng coi là một thiên tài, mới có thể cùng Chiến Đế trung kỳ bình thường chiến một trận, nhưng mà vẫn không lọt vào mắt lão tử.

Bây giờ khoảng cách của lão tử đến Chiến Đế cảnh cũng chỉ còn một đường, giống như một tờ giấy mỏng, trong nháy mắt có thể phá, há lại phải sợ ngươi sao?

- Vội vã tìm cái chết như vậy, ta tiễn ngươi một đoạn đường!

Lôi Thương Hải hét lên giận dữ, mở bàn tay ra, trong tay đột nhiên xuất hiện một chuôi trường đao màu vàng óng, một cỗ Đao Thế không thể địch nổi nở rộ ra, khí thế khiếp người.

- Khó trách hắn tự tin như vậy, hóa ra là Bát Phẩm Tinh Lôi Đao, kết hợp cùng Chiến Hồn, thực lực quả thực cường đại hơn mấy phần.

Trong lòng Bàn Tử hơi trầm xuống.

Hắn cũng không khinh thường Lôi Thương Hải, trong tay cầm Chiến Thiên Kích, Lôi Điện quanh thân xen đầy trời, lan khắp hư không.

- Tinh Vẫn Thiên Trảm!

Lôi Thương Hải nổi giận gầm lên một tiếng, trường đao hướng lên trời, từ trên cao chém xuống, kim sắc đao hà xuất hiện, giống như đuôi sao chổi, chia hư không thành hai nửa.

Nhìn kỹ, đó hoàn toàn là do Lôi Điện ngưng tụ thành, một đao kia, tựa như có thể chém nát sao trời, uy thế kinh thiên.

Không thể không nói, thực lực Lôi Thương Hải thật đúng là rất cường đại, chỉ phát ra Hồn Lực ba động thôi cũng đủ để chấn nhiếp rất nhiều người.

Có thể tại vòng sơ tuyển Nam Vực Đại Bỉ kiên trì một canh giờ, không chỉ đơn thuần dựa vào vận khí, còn dựa vào thực lực nữa. Cũng chỉ có người như Bàn Tử mới có thể không thèm để hắn vào mắt.

- Huyền Long Ngũ Trảm!

Đối mặt với thế công bá đạo của Lôi Thương Hải, Bàn Tử lạnh lùng phun ra một thanh âm, một kích oanh sát ra, dường như ẩn chứa lực lượng thiên địa đáng sợ.

Những nơi Chiến Thiên Kích đi qua, ngưng tụ thành một Lôi Long lớn đến mấy chục trượng, giương nanh múa vuốt đánh về phía Lôi Thương Hải.

Huyền Long Ngũ Trảm, chính là chiêu thứ năm trong chiến kỹ Huyền Long Cửu Trảm mà lúc trước Tiêu Phàm đưa cho Bàn Tử, uy lực thông thiên, có thể trảm được Chiến Đế.

Oanh!

Một kích cường thế của hai đại thiên tài mãnh liệt đâm vào cùng một chỗ, Hồn Lực phong bạo đáng sợ bập bềnh hướng về bốn phía, đợt sau mạnh hơn đợt trước, cả tòa tiểu viện trực tiếp bị san bằng.

Bốn phía đồng loạt lui lại, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, tiếng vang cực lớn kinh động không ít Tu Sĩ Chiến Hồn Điện vây xem.

- Hay đấy, còn chưa tham gia Nam Vực Đại Bỉ, vậy mà đã đánh rồi.

- Bất luận người nào chết, về sau đều sẽ bớt đi một đối thủ, đây là chuyện tốt, tốt nhất là đồng quy vu tận, vậy thì sẽ bớt được hẳn một đôi.

- Nam Vực Đại Bỉ có thêm một người cũng không nhiều, ít đi một người cũng không ít, chẳng lẽ các ngươi còn kỳ vọng những người đến từ bên ngoài như bọn hắn có thể có thành tích tốt sao? Bọn hắn chẳng qua chỉ là bia đỡ đạn thôi?

Tu sĩ Chiến Hồn Điện bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác. Trong mắt bọn họ, người Cửu Đại Đế Triều vẻn vẹn chỉ là người ngoài, không đáng nhắc tới.

Dù ngẫu nhiên sinh ra một hai thiên tài, tới Vô Song Thánh Thành tự cho mình là nhất, đều sẽ nhanh chóng bỏ mạng.

Trong mắt bọn họ, người ngoài chỉ là bàn đạp cho tu sĩ Thánh Thành bọn hắn mà thôi.

Sau nửa ngày, trong tiểu viện khôi phục yên tĩnh, lập tức để lộ ra hai thân ảnh, Bàn Tử cùng Lôi Thương Hải hai người vẫn kiên trì, Chiến Thiên Kích cùng Tinh Lôi Đao đụng đâm vào cùng một chỗ, lôi đình quay cuồng.

- Ngươi hiện tại đã biết rõ chênh lệch giữa Chiến Hoàng cảnh và Chiến Đế cảnh chưa? Hiện tại ngươi chắc đã thấy hối hận vì ngăn cản ta?

Lôi Thương Hải nhe răng cười, từng bước một đẩy về phía Bàn Tử.

Nơi xa, Quan Tiểu Thất, Tiểu Kim, Lâu Ngạo Thiên sắc mặt rất nghiêm túc, trong lòng lo lắng vô cùng, bọn hắn lần đầu tiên nhìn thấy Bàn Tử bị người khác áp chế về mặt sức mạnh.

- Cũng chỉ có thế này thôi à.

Sắc mặt Bàn Tử vẫn vô cùng bình tĩnh, chân phải đạp mạnh, chiến ý tăng vọt, lực lượng lần nữa bạo phát, trong nháy mắt thân hình sững lại, mặc cho Lôi Thương Hải dùng lực thế nào cũng không thể đẩy thêm một bước.

- Vừa rồi còn chưa phải toàn bộ thực lực của ngươi?

Lôi Thương Hải kinh hãi một trận, đồng thời cũng hoàn toàn phẫn nộ. Bản thân hắn là Chiến Đế cảnh, một tiểu tử Chiến Hoàng cảnh giao phong cùng mình, vậy mà còn dám giữ lại thực lực.

- Ngươi còn chưa xứng để ta thi triển toàn lực!

Trong mắt Bàn Tử tràn ngập sát ý vô cùng vô tận, nhìn Lôi Thương Hải nói:

- Ta thực cũng có chút hối hận, hối hận vì để ngươi đắc chí lâu như vậy, tự cao tự đại lâu như vậy.

Tiếng nói vừa phát ra, bước chân Bàn Tử đạp ra ngoài, Chiến Thiên Kích tách ra lực lượng bạo tạc, trực tiếp oanh sát ra ngoài.

Hư không mãnh liệt lay động, run rẩy không ngớt, Thiên Lôi Ý Chí đáng sợ mang theo lực lượng cuồng bá áp bách xuống, như dãy núi cự phong, thế như chẻ tre, không ai có thể ngăn cản.

Thanh âm kim loại cọ xát chói tai vang lên, sắc mặt Lôi Thương Hải khó coi vô cùng, toàn thân phóng thích ra Hồn Lực vô tận, muốn ngăn lại áp chế của Bàn Tử.

Nhưng mà, cho dù hắn dùng hết toàn lực, vẫn không mảy may ngăn cản được, lực lượng Bàn Tử quá là đáng sợ.

- Huyền Long Lục Trảm!

Một tiếng quát như sấm từ trong miệng Bàn Tử truyền ra, trời đất rung động, Chiến Thiên Kích bộc phát ra uy thế Thông Thiên, hóa thành một Lôi Long to lớn quét ngang mà ra, Tinh Lôi Đao phát ra tiếng ken két, tựa như muốn nổ tung.

So với Huyền Long Ngũ Trảm trước, Huyền Long Lục Trảm này uy lực chí ít mạnh hơn gấp hai lần. Chiến kỹ Huyền Long Cửu Trảm, mỗi khi chém thêm một cấp, uy lực đều sẽ bạo tăng, Lôi Thương Hải làm sao có thể ngăn cản được.

Lôi Thương Hải chỉ cảm thấy linh hồn mình suýt chút bị chấn nát, máu tươi trong miệng cuồng phún, thân thể lung lay sắp đổ.

- Dài dòng với ngươi lâu như vậy, ngươi thực coi là bản thân có bao nhiêu thực lực? Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi đến cùng là thể loại gì, lại dám đến tìm Lão Tam gây phiền phức!

Bàn Tử trợn mắt quét qua, Chiến Thiên Kích gắng sức chém xuống, lạnh như băng phun ra một chữ:

- Giết!

Oanh!

Uy thế Lôi Long ngập trời trong nháy mắt bao phủ Lôi Thương Hải, quang mang chói lọi vô cùng, khiến người ta không mở ra được hai mắt. Mọi người không cần nhìn cũng biết rõ, một kích này chém xuống, Lôi Thương Hải tuyệt đối cửu tử nhất sinh.

Ai cũng không nghĩ tới, một trong tam đại cường giả Cửu Đại Đế Triều, Lôi Thương Hải, vậy mà lại bị Bàn Tử trực tiếp nghiền ép, thật quá không thể tưởng tượng nổi.

Tu sĩ Đại Thương Đế Triều nơi xa thần sắc khó coi tới cực điểm, bọn hắn đi theo Lôi Thương Hải đến đây tìm Tiêu Phàm gây phiền phức. Hiện tại hay rồi, Tiêu Phàm chính chủ còn chưa xuất hiện, Lôi Thương Hải đã sắp bỏ mạng nơi này.

- Ân?

Cũng đúng lúc này, Bàn Tử đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm không trung, chỉ thấy một tia chớp vàng xẹt qua hư không, xông thẳng Lôi Điện Chi Hải mà đến, tốc độ nhanh vô cùng.

Bàn Tử thấy thế, Chiến Thiên Kích quét qua, thân thể thừa cơ nhanh chóng lùi về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.