Bất Kham

Chương 21: Ghẹo Tôi À




Ta chỉ hỏi một chút thôi, không muốn mua!

Câu nói này của Tiêu Phàm, khiến Công Tôn Lôi đang tức giận trong lòng cảm thấy rất khó chịu, ôm ngực chỉ cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn.

Hắn nào có ngờ tới, Tiêu Phàm hỏi nữa ngày, chỉ là vì để lừa gạt Cửu Phẩm Túy Vân Tiên Thảo, quan trọng nhất là Tiêu Phàm cuối cùng đáp lại một câu không muốn mua!

Chẳng lẽ ngươi không phải vì muốn ra mặt giúp Vân Khê sao? Chẳng nhẽ chỉ đơn giản vì Chu Túy Vân Tiên Thảo?

Công Tôn Lôi nghiến răng kèn kẹt, sát khí bao phủ, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống mấy độ, hàn ý bắn ra bốn phía.

Đám người khẽ run lên, không khỏi lui ra sau mấy bước, sợ bị Công Tôn Lôi đánh lây.

Nhưng mà, khóe miệng Tiêu Phàm lại giương lên, liếc mắt nhìn Công Tôn Lôi, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Vân Khê, trong bàn tay đột nhiên xuất hiện một đoạn rễ cây tử sắc.

- Tử Đan Tham?

Vân Khê thấy thế, thiếu chút nữa thì nhào lên, trong mắt lóe lên tia sáng.

Vừa rồi tất cả những hành động của Tiêu Phàm đều rơi vào trong mắt hắn, hắn biết Tiêu Phàm trêu đùa Công Tôn Lôi chỉ là giả, trợ giúp mình mới là thực, Vân Khê trong lòng có chút cảm kích.

- Ta mặc dù không biết ngươi muốn Tử Đan Tham làm gì, nhưng thứ này không chữa trị được Chiến Hồn, nhiều nhất cũng chỉ bổ sung thêm chút huyết khí mà thôi.

Tiêu Phàm nói ra, nhìn chằm chằm tia sáng lóe lên trong mắt Vân Khê.

- Chỉ cần ngươi đem một nửa Tử Đan Tham cho ta, từ nay về sau mạng này của ta đều là của ngươi.

Vân Khê hít sâu một cái nhìn Tiêu Phàm nói.

- Ta muốn mạng ngươi để làm gì?

Nghe vậy, Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, nghĩ cũng không thèm nghĩ liền vung tay, đem đoạn Tử Đan Tham ném cho Vân

Khê, nói:

- Nhưng ta có quyền được biết rõ đoạn Tử Đan Tham này dùng để làm gì.

Tiêu Phàm tất nhiên liếc mắt liền nhìn ra vấn đề của Vân Khê, giống như mọi người nói trước đó, Chiến Hồn của Vân Khê bị thương, tu vi rơi xuống Chiến Tông cảnh đỉnh phong, việc này quả thật không phải là giả.

Nhưng mà điều này chỉ là một trong số đó mà thôi, người bình thường Chiến Hồn bị thương, tu vi cũng sẽ không rớt xuống nhanh như vậy, Vân Khê sở dĩ có tình trạng như vậy, hẳn là vì bản thân hắn xảy ra vấn đề.

Vấn đề này, đối với người bình thường mà nói, sẽ là tai nạn, chỉ là đối với Vân Khê mà nói, có lẽ là một lần kỳ ngộ.

Thân là Luyện Dược Sư, Tiêu Phàm cực kì tự tin tưởng vào luyện dược chi thuật cùng y thuật của mình, chỉ dựa vào một gốc Tử Đan Tham, không có khả năng chữa khỏi cho Vân Khê.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ Chiến Hồn của Mạc Thiên Nhai bị thương khiến Tiêu Phàm bó tay ra, hắn còn chưa gặp phải vấn đề gì không giải quyết được.

Sở dĩ nguyện ý đem một nửa Tử Đan Tham còn lại cho người ta, cũng là bởi vì Tiêu Phàm cực kì có hứng thú với vấn đề của Vân Khê, bởi vì hắn cũng chỉ nhìn ra tình huống đại khái mà thôi.

Tiêu Phàm đột phá Chiến Đế cảnh, mặc dù còn chưa luyện chế thành công Bát Phẩm Đan Dược, nhưng Tiêu Phàm lại rất tin tưởng vào trình độ luyện dược của mình, vấn đề có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú đã không còn nhiều.

Nghe thấy lời nói của Tiêu Phàm, Vân Khê có chút do dự, ánh mắt phức tạp, đúng lúc này, giọng nói của Tiêu Phàm tiếp tục vang lên:

- Ta cũng là một Luyện Dược Sư, có lẽ ta có thể giúp ngươi.

- Ha ha, Tiêu Phàm, chỉ dựa vào thuật chế thuốc mèo cào của ngươi, chẳng lẽ còn có thể cứu được Vân Khê và muội muội của hắn?

Vân Khê còn chưa mở miệng, Công Tôn Lôi ở bên cạnh lại là ngửa mặt lên trời cười ha hả, trong tiếng cười đều là ý châm chọc.

- Nghe nói muội muội Vân Khê bị một loại quái bệnh, sinh mệnh vẫn luôn rất yếu ớt, nếu như không phải dùng dược lực duy trì, đoán chừng đã sớm táng mệnh.

- Việc này ta biết, lúc Vân Khê còn chưa bị thương, từng đi tìm Bát Phẩm Luyện Dược Sư của Luyện Dược Sư Công Hội đến xem qua, không ai có thể chữa khỏi loại kia quái bệnh kia, cuối cùng cũng cứ như vậy cho qua.

- Không chỉ đơn giản như vậy, những Luyện Dược Sư không phải không phát hiện được gì, dùng linh dược bổ sung huyết khí để duy trì sinh mệnh của muội muội Vân Khê chính là cách mà đám Luyện Dược Sư kia nói cho Vân Khê, hơn nữa, Vân Khê sở dĩ bị thương, nghe nói cũng là vì tìm kiếm linh dược duy trì tính mệnh cho muội muội của hắn.

Những người khác khe khẽ bàn luận, ánh mắt nhìn về phía Vân Khê không còn chút châm chọc nào nữa, ngược lại tràn ngập một tia kính

sợ, nếu như mình có thể có ca ca như vậy thì còn có gì phải đòi hỏi nữa?

- Bây giờ ngươi hẳn là biết rồi!

Đúng lúc Công Tôn Lôi cất tiếng cười to, Vân Khê mở miệng nói, hiển nhiên, hắn ngầm thừa nhận lời nói của đám người kia.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trong lòng thầm than, bản thân quả nhiên không nhìn lầm, Vân Khê này là một người trọng tình trọng nghĩa.

- Nếu như ngươi tin tưởng ta, ta có thể đi xem cho muội muội của ngươi.

Tiêu Phàm hít sâu một cái, hết sức trịnh trọng nói ra.

Vân Khê nhìn chằm chằm Tiêu Phàm một lúc, cuối cùng gật gật đầu, nắm chặt một nửa gốc Tử Đan Tham trong tay, nói:

- Ngươi đi theo ta.

Tiêu Phàm gật đầu, theo Vân Khê rời đi, về phần Công Tôn Lôi đang cười bên cạnh, tiếng cười càng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất, sắc mặt như băng sương.

Trong mắt Tiêu Phàm cùng Vân Khê, hắn chỉ là một thằng hề tự mua vui, giống như đến đáp lại hắn cũng là lãng phí nước bọt vậy, điều này sao có thể khiến Công Tôn Lôi không giận chứ.

Đám người thấy thế, vội vàng yên lặng lui lại, bọn họ biết rõ, Công Tôn Lôi tức giận chắc chắn sẽ không nhịn ở trong lòng, một khi Tiêu Phàm cùng Vân Khê rời khỏi Vô Nhai Thương Hội, Công Tôn Lôi sẽ lập tức đẩy bọn họ vào chỗ chết.

Điều này Tiêu Phàm và Vân Khê đều rõ ràng, hai người sau khi ra khỏi Vô Nhai Thương Hội, rất nhanh liền biến mất trong biển người.

Vân Khê mang theo Tiêu Phàm đi nhanh trên đường, đi một vòng lớn, xuất hiện ở trong một ngõ nhỏ yên tĩnh.

Đến Tiêu Phàm cũng không thể không thừa nhận là, thủ đoạn trốn chạy của Vân Khê rất quỷ dị, nếu như là Chiến Hoàng cảnh bình thường theo dõi bọn họ, quả thật dễ dàng bị hắn bỏ lại.

Nhưng mà người theo dõi bọn họ, không chỉ có mình Chiến Hoàng, còn có Chiến Đế, một khi bị Hồn Lực của Chiến Đế khóa chặt, bọn họ muốn chạy trốn cũng khó khăn.

Lúc Vân Khê chuẩn bị rời khỏi ngõ nhỏ, Tiêu Phàm đột nhiên vỗ vỗ bả vai hắn, lắc đầu, nhìn bốn phía, lạnh giọng nói:

- Ra đi, không cần trốn trốn tránh tránh nữa.

Vân Khê cau mày, chẳng lẽ vẫn còn bị người khác theo dõi?

Hô hô!

Một đạo thân ảnh lấp lóe, quanh người Tiêu Phàm cùng Vân Khê xuất hiện tầm mười người, tám Chiến Hoàng đỉnh phong, hai Chiến Đế sơ kỳ, cái đội hình này nếu là đối phó với Tiêu Phàm trước khi đột phá Chiến Đế, có lẽ sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn.

Nhưng mà bây giờ Tiêu Phàm lại chẳng thèm để ý, lúc Hắc Y Nhân xuất hiện, trong ống tay áo Tiêu Phàm tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt.

- Tiểu tử, đem Túy Vân Tiên Thảo giao ra đây, ta sẽ cho ngươi chết toàn thây.

Một hắc y nhân Chiến Đế sơ kỳ ở trong đó mở miệng nói, giọng nói vô cùng cao ngạo, giống như cho bọn Tiêu Phàm chết toàn thây là việc làm nhân từ nhất của bọn họ.

- Cướp Túy Vân Tiên Thảo là giả, giết chúng ta mới là thật đi, Công Tôn Lôi đúng là đủ âm hiểm, giết người cướp của cái loại trò này cũng lỗi thời rồi.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng.

- Lúc này ngươi còn cười được? Tý nữa xem ngươi khóc thể nào!

Hắc y nhân Chiến Đế sơ kỳ lạnh lùng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng như tuyết.

Lập tức vung tay lên quát khẽ:

- Giết bọn chúng!

Ra lệnh một tiếng, tám tu sĩ Chiến Hoàng cảnh khác sát khí nặng nề nhào về phía Tiêu Phàm, hai tu sĩ Chiến Đế cảnh sơ kỳ theo sát phía sau.

Sắc mặt Vân Khê âm trầm, giống như đã chuẩn bị tốt để liều mạng với mười người này, một loại khí thế như có như không phát ra từ trên người hắn.

- Ngã!

Lúc Vân Khê chuẩn bị xuất thủ, một tiếng nói khẽ vang lên bên tai hắn, sau một khắc, một việc quỷ dị xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.