Bất Kham

Chương 103: Hôn Tới Đâu Rồi




Lăng Quân mặc dù không phải Luyện Dược Sư, nhưng là hắn là một tên thương nhân, liếc mắt liền nhìn ra cơ hội buôn bán trong đó, Bát Phẩm cao cấp liền giá trị 80 vạn, nếu như là đỉnh cấp, cái kia há không phải muốn hơn 100 vạn?

Phải biết Bát Phẩm Đan Dược cao cấp bình thường, giá chỉ chừng hai 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch mà thôi.

Nhìn thấy Sở Văn Hiên có chút do dự, Lăng Quân lại nói:

- Chỉ cần Văn Hiên huynh nói cho ta biết, viên thuốc này liền bán cho Văn Hiên huynh, có được không?

- Được.

Sở Văn Hiên gật đầu, trên mặt rốt cục lộ ra tiếu dung.

Trong lòng Lăng Quân thầm mắng lão hồ ly, bất quá trong lòng hắn đã có dự định riêng, nếu Tô Mạch Hàn có thể có được viên thứ nhất, làm sao không thể có viên thứ hai đây? Qua một lúc tìm Tô Mạch Hàn lại mua một viên là được.

Sau đó Sở Văn Hiên đem tác dụng Thối Hồn Đan nói đơn giản một lần, trong lòng Lăng Quân cực kỳ rung động, nhưng mặt ngoài lại bảo trì bình tĩnh.

Có thể rèn luyện Hồn Lực cùng Ý Chí, cái kia há không phải có thể trợ giúp tu sĩ đột phá Chiến Đế cảnh?

Nếu như Thối Hồn Đan sản xuất hàng loạt, đến thời điểm lại diễn sinh ra một chút Thối Hồn Đan cùng Thối Hồn Dịch phẩm cấp thấp, há không phải có thể vang dội Chiến Hồn Đại Lục, kiếm về một khoảng tiền lớn?

Nghĩ vậy, trên mặt Lăng Quân cũng lộ ra nụ cười tươi như hoa.

- Lăng Quân huynh, lão hủ còn có chút việc, vậy trước tiên cáo từ.

Đột nhiên, Sở Văn Hiên đứng dậy nói ra, hắn hiện tại ước gì lập tức trở về, triệu tập người Luyện Dược Sư Công Hội cùng Sở gia hảo hảo nghiên cứu một chút viên Thối Hồn Đan này.

Mà Lăng Quân cũng mong Sở Văn Hiên nhanh chóng rời đi, hắn còn muốn lập tức đi tìm Tô Mạch Hàn mua viên Thối Hồn Đan thứ hai.

Đưa tiễn Sở Văn Hiên, Lăng Quân lúc này mới đem ánh mắt nhìn về phía nữ thị giả một bên không dám nói chuyện, hỏi:

- Thối Hồn Đan này, ngươi xác thực nhất định là của Tô Mạch Hàn?

Lăng Quân ngữ khí hiền lành hơn rất nhiều, Sở Văn Hiên dùng 80 vạn mua đi Thối Hồn Đan, lại tăng thêm Tô Mạch Hàn đưa 110 vạn, đã vượt qua giá 40 vạn, 40 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch này khả năng sẽ rơi vào túi tiền của hắn.

40 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, dù là đối với một tên Đại Trưởng Lão Lăng Vân Thương Hội mà nói cũng là một con số không nhỏ.

- Không phải Tô Mạch Hàn, là một người khác đi cùng Tô Mạch Hàn.

Nữ thị giả vội vàng giải thích nói.

- Một người khác, ngươi có nhận biết người kia không? Thôi, ngươi theo ta đi qua, vừa đi vừa nói.

Lăng Quân hơi kinh ngạc, cũng không lo được nữ thị giả trả lời, liền đứng dậy hướng căn phòng số 18 đi đến.

Bên trong phòng số 18, bọn Tiêu Phàm chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy nữ thị giả đến.

Tô Mạch Hàn không khỏi có chút khó chịu:

- Mẹ kiếp, Lăng Vân Thương Hội làm việc thế nào vậy, không biết khách hàng là thượng đế à, dám để bản công tử ngồi chờ ở chỗ này, ta cũng phải nhìn xem rốt cuộc là có mặt mũi lớn như thế!

Tô Mạch Hàn thiên phú mặc dù không tệ, nhưng cũng là một tên thiếu gia ăn chơi, bình thường được người ta hầu hạ quen rồi, làm sao có thể chịu thiệt thòi được.

- Tô đại công tử, làm ngài đợi lâu rồi.

Cũng đúng lúc này, Lăng Quân dưới sự hướng dẫn của nữ thị giả vội vàng đuổi tới, người chưa đến, thanh âm đã tới trước.

- Nguyên lai là Đại Trưởng Lão Lăng Vân Thương Hội, hèn gì kiêu ngạo như vậy, muốn để bản công tử tự mình đến tim ngươi à?

Tô Mạch Hàn nhìn Lăng Quân vừa mới chạy tới, châm chọc khiêu khích nói.

- Không dám, không dám.

Lăng Quân vội vàng chắp tay nói, nói đùa cái gì, hắn nói đến cùng cũng chỉ là Đại Trưởng Lão Lăng Vân Thương Hội, nói không dễ nghe, chính là một con chó của Sở gia Thần Dược Các mà thôi.

Giống Tô Kỳ Long kia cũng đồng dạng là Trưởng Lão Liệp Hồn Sư Công Hội, cuối cùng không phải là bị Tô Mạch Huyên trực tiếp làm thịt sao.

Thân phận địa vị hắn cùng Tô Kỳ Long không kém bao nhiêu, nhưng Tô Mạch Hàn thì khác biệt, hắn chính là thiếu gia Tô gia, Tô gia lại cùng Sở gia bình khởi bình tọa, không phải hắn có thể đắc tội được.

- Còn không đem Khôi Lỗi Thú đưa cho Tô công tử.

Lăng Quân nhìn hai hạ nhân bảo hộ Khôi Lỗi Thú bên cạnh quát, sau đó lại nói:

- Tô công tử, cái viên Đan Dược kia có thể tính 40 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch.

Vừa nói, còn vừa dùng ánh mắt đánh giá Tiêu Phàm và Vân Khê, trong lòng mãnh kinh:

- Chẳng lẽ hắn chính là người làm Vân Khê thần phục, Tiêu Phàm?

- Xem ngươi còn thức thời!

Tô Mạch Hàn hừ lạnh một tiếng nói, nhìn thấy Khôi Lỗi Thú bày ra trong phòng, hắn đã không kịp chờ đợi muốn thử một chút uy lực của Khôi Lỗi Thú.

Bất quá, khi hắn chuẩn bị đi trong phòng, lại là phát hiện Lăng Quân căn bản không có ý tứ rời đi, Tô Mạch Hàn lập tức hơi không kiên nhẫn nói:

- Làm sao, còn muốn ta mời ngươi đi sao?

- Tô công tử, tại hạ có thể dùng 40 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch mua một viên Đan Dược lúc nãy không?

Lăng Quân xấu hổ cười nói.

Tô Mạch Hàn không tự giác đem ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm, thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc nói:

- Vừa rồi là một viên cuối cùng.

Nhưng trong lòng Tiêu Phàm thì cười lạnh, một viên Bát Phẩm Thối Hồn Đan đỉnh giai không chỉ có giá 40 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch thôi sao, Hồn Thạch còn lại đã bị lão bất tử này tham ô hết, muốn bán thêm một viên, Tiêu Phàm cũng không có ngốc như vậy.

- Nghe rồi chứ, Đan Dược đã hết rồi, ngươi có thể đi.

Tô Mạch Hàn trực tiếp bắt đầu đuổi người.

Lăng Quân làm sao từ bỏ dễ như thế, nhìn về phía Tiêu Phàm nói:

- Vị tiểu hữu này, Đan Dược không có, có thể đem đan phương bán cho Lăng Vân Thương Hội không? Lăng Vân Thương Hội ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi thiệt thòi.

- A, vậy ngươi chuẩn bị ra cái giá gì?

Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Lăng Quân nói.

- 100 vạn, Lăng Vân Thương Hội ra 100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch để mua!

Lăng Quân cắn răng nói, tựa như làm ra quyết định này, chính là đã xẻo hết thịt trên người hắn.

100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch? Thật đúng là cmn cao mà!

Trong lòng Tiêu Phàm cực kỳ khinh thường, nếu như không phải xem lão đầu này cùng Lăng Phong đều là người Lăng gia, Tiêu Phàm đã sớm cho hắn một ngụm nước bọt rồi.

100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch liền muốn mua bát phẩm đan phương, ngươi tưởng ta bị ngu à?

Tô Mạch Hàn lại một mặt hâm mộ nhìn Tiêu Phàm, 100 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch với hắn mà nói đã là con số không lồ rồi.

Nhưng Tô Mạch Huyên lại cười lạnh không thôi, nếu như người bình thường, có lẽ thật đã đáp ứng rồi.

- 120 vạn, đây đã là ta cực hạn.

Lăng Quân tiếp tục nói, nhưng trong lòng thì cực kỳ tự tin nói:

- Ngươi một cái kẻ ngoại lai mà thôi, 120 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch đã đủ để ngươi đột phá đến Chiến Đế đỉnh phong, đoán chừng hận không thể lập tức đáp ứng đi.

Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Lăng Quân, ánh mắt kia tựa như đang nhìn một tên ngu dốt vậy.

- Được rồi, nể mặt Tô công tử cùng Tô tiểu thư, lại tăng thêm 20 vạn, như thế nào?

Nhìn thấy biểu lộ Tiêu Phàm, Lăng Quân còn tưởng rằng Tiêu Phàm thập phần vui vẻ, vội vàng rèn sắt khi còn nóng lại thêm 20 vạn.

Không thể không Lăng Quân nói chuyện rất có trình độ, hắn tăng thêm 20 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch đã có thể mua một cái Bát Phẩm Đan Phương thất truyền ngàn năm, lại có thể lừa nhân tình của Tô Mạch Hàn cùng Tô Mạch Huyên, cơ hội dạng này cớ sao không làm đây.

Nhưng mà sau một khắc, nghe thấy lời nói Tiêu Phàm, thần sắc Lăng Quân trong nháy mắt lạnh lẽo.

- Ngươi bị ngu sao?

Tiêu Phàm nhàn nhạt nói ra một câu, mặt coi thường nhìn Lăng Quân.

Lời này vừa nói ra, Vân Khê, Tô Mạch Huyên cùng Tô Mạch Hàn cũng một mặt mộng bức nhìn Tiêu Phàm, bọn hắn nào ngờ đến Tiêu Phàm dám mở miệng mắng Lăng Quân.

- Tiểu tử, ngươi lặp lại lần nữa!

Lăng Quân vô cùng phẫn nộ, dù là Tô gia tỷ đệ đứng ở một bên, hắn cũng không còn để ý tới.

Trong mắt hắn, Tiêu Phàm chỉ là một kẻ ngoại lai nho nhỏ, mà hắn là Đại Trưởng Lão Lăng Vân Thương Hội cao cao tại thượng, Tiêu Phàm vậy mà ngay trước Tô gia tỷ đệ mặt mắng hắn, điều này bảo hắn làm sao không giận?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.