Bất Kham

Chương 10: Anh Ôm Cô Ngủ Cả Đêm




- Chẳng lẽ hắn chuẩn bị giết Lôi Thương Lan hay sao?

Đám người cảm nhận được sát khí trên người Tiêu Phàm, tất cả đều lộ ra vẻ kiêng dè, người này thật đúng là quá đang sợ.

Ngược lại là những tu sĩ Đại Ly Đế Triều kia tựa như đã sớm quen thuộc Tiêu Phàm kiêu hoành bạt hỗ.

Chân chính biết Tiêu Phàm đều rõ ràng, Tiêu Phàm đối với người muốn giết hắn, cho tới bây giờ đều sẽ không nhân từ nương tay, hắn không cần biết thân phận ngươi là gì.

- Giết người này, giết người kia, thực không biết ngươi giết đến ai.

Tiêu Phàm đi tới trước người Lôi Thương Lan, mặt coi thường nói, chậm rãi giơ Tu La Kiếm trong tay lên.

- Dừng tay!

Mắt thấy Tu La Kiếm trảm xuống dưới, một tiếng quát như sấm từ phía sau truyền đến, Tiêu Phàm hơi hơi quay đầu lại nhìn thấy một thanh niên lam bào từ hành lang bên kia chậm rãi đi tới.

Hắn giữa trán đầy đặn, mặt như ngọc quan, trong lúc giơ tay nhấc chân khắp nơi tản ra một loại khí chất tự tin bá đạo, một đôi con ngươi thâm thúy tràn ngập một cỗ khí tức băng lãnh, bên trong ánh mắt hắn căn bản nhìn không bất luận cái gì tình cảm.

- Lôi Thương Hải!

Trong đám người có người nhận ra thanh niên lam bào, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại.

Không ít người càng bị dọa đến vội vàng trở lại phần Tu Luyện Thất của mình, nơi này có Hồn Giới thủ hộ, dù là Chiến Đế cảnh cũng không thể hủy diệt nơi này, bọn hắn không muốn tai bay vạ gió.

Đương nhiên, phần lớn người vẫn là lưu lại, bọn hắn rất muốn biết tiếp theo sẽ phát sinh sự tình gì.

- Ha ha, đại ca ta đến, tiểu tử, thức thời một chút thì tự sát đi!

Lôi Thương Lan ngửa mặt lên trời cười to, cười cực kỳ tùy tiện, tựa như Lôi Thương Hải đến để cứu hắn.

- Lôi Thương Hải, lần này công nhận tam đại siêu cấp thiên tài, nghe nói đã một chân bước vào Chiến Đế cảnh, tùy thời có thể trở thành cường giả Chiến Đế.

- Đúng vậy, lần này cùng Trì Thu Tuyết và Công Tôn Kiếm có thể so sánh với hắn, người này tuy mạnh nhưng chưa chắc là đối thủ Lôi Thương Hải.

- Đây không phải nói nhảm à, Lôi Thương Hải là thiên tài được Bát Đại Thế Gia Lôi gia tán thành, một khi hắn đột phá Chiến Đế là hắn có thể tiến vào Vô Song Thánh Thành Lôi gia, như thế nào một tiểu bối vô danh là đối thủ.

Ánh mắt đám người nhìn về phía Lôi Thương Hải tràn ngập kiêng kị cùng kính sợ, tại cái thế giới này chỉ có cường giả đáng được tôn trọng, như Tiêu Phàm vô danh tiểu tốt bậc này không có ai tận lực quan tâm.

Nhưng mà sau một khắc, sự tình phát sinh khiến tất cả mọi người hít một hơi lạnh.

- Phốc!

Chỉ thấy một đạo huyết kiếm bắn về phía hư không, Tu La Kiếm trong tay Tiêu Phàm đột nhiên lăng không chém một cái, trực tiếp xẹt qua cổ Lôi Thương Lan, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

- Ngươi!

Lôi Thương Lan kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, hai mắt vừa mở đều là vẻ kinh hãi cùng khó tin, hắn nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm vậy mà sẽ giết hắn.

Nhìn thấy đại ca Lôi Thương Hải, hắn còn dám giết mình? Chẳng lẽ hắn thật không sợ chết?

Đám người cũng rung động tới cực điểm, bọn hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, tỉ như Tiêu Phàm nhìn thấy là Lôi Thương Hải là ca ca Lôi Thương Lan sẽ quỳ xuống cầu xin tha thứ, thậm chí đúng như Lôi Thương Lan nói, tự sát tạ tội.

Những khả năng này bọn hắn đều từng nghĩ tới, nhưng bọn hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Tiêu Phàm đối với thân phận Lôi Thương Hải vậy mà hoàn toàn chẳng thèm ngó tới, cái gì tam đại siêu cấp thiên tài, cái gì người Bát Đại Thế Gia, hắn đều không để vào mắt, trực tiếp một kiếm làm thịt Lôi Thương Lan.

Long Vũ kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, cho dù là nàng cũng kinh ngạc tới cực điểm, nguyên bản tưởng là Tiêu Phàm đem Lôi Thương Lan giáo huấn một lần, không nghĩ tới thực giết hắn.

Long Vũ cảm giác bản thân tựa như lần thứ nhất biết Tiêu Phàm, nàng phát hiện, bản thân đối với Tiêu Phàm còn chưa biết đủ, con ngươi nàng nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập một loại lửa nóng.

Theo Long Vũ, Tiêu Phàm sở dĩ giết Lôi Thương Lan chỉ là vì thay nàng báo thù mà thôi.

- Thời điểm ngươi muốn giết người, liền chuẩn bị bị người giết đi.

Tiêu Phàm lạnh lùng liếc mắt quét Lôi Thương Lan, từ một khắc Lôi Thương Lan thật muốn giết Tiêu Phàm trở đi, kết cục hắn liền đã được định trước.

Nếu là Tiêu Phàm 1 năm trước, hắn có lẽ còn tha cho Lôi Thương Lan, nhưng hơn một năm nay, Tiêu Phàm trải qua quá nhiều chuyện.

Dù là hắn buông tha Lôi Thương Lan, Lôi Thương Lan cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, đã như thế còn không bằng trực tiếp giết hắn.

Cái thế giới này thực lực vi tôn, ai nắm đấm lớn người đó liền có thể làm chúa tể tính mạng mình và tính mạng người khác.

Duy nhất coi như bình tĩnh, cũng chỉ có Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất bọn hắn, bọn hắn đã không cảm thấy kinh ngạc, đổi lại là bọn hắn cũng sẽ không chút do dự giết Lôi Thương Lan, huống chi Tiêu Phàm.

- Ta bảo ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao? Dám giết đệ đệ ta, ngươi có biết tử vong là tư vị gì không!

Toàn thân Lôi Thương Hải run rẩy kịch liệt một cái, hắn tức điên, phóng nhãn Nam Vực người biết tên Lôi Thương Hải hắn, có ai không cho hắn mặt mũi.

Nhưng Tiêu Phàm vậy mà không nhìn hắn, hơn nữa còn ngay trước mặt hắn giết đệ đệ của hắn, đây không phải trần trụi đánh vào mặt Lôi Thương Hải hay sao?

Dám ngay trước mặt nhiều người như vậy đánh vào mặt Lôi Thương Hải, Tiêu Phàm tuyệt đối là kẻ thứ nhất.

- Hắn muốn giết ta, ngươi ở đâu? Ta muốn giết hắn, ngươi liền như là một con tiểu châu chấu nhảy nhót ra?

Tiêu Phàm khịt mũi coi thường.

Kẻ giết người, vĩnh viễn phải giết, đây là chuẩn tắc làm người của Tiêu Phàm.

Đừng nói Lôi Thương Lan, dù là Lôi Thương Hải ta cũng dám giết!

- Tiểu châu chấu? Ngươi nói ta là tiểu châu chấu?

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, Lôi Thương Hải lập tức cười gằn, sát khí đằng đằng nhìn Tiêu Phàm nói:

- Tiểu tử, chỉ bằng câu nói này của ngươi, ta sẽ để ngươi chậm rãi thể nghiệm tư vị tử vong, đem từng giọt từng giọt huyết hút khô, đem từng mảnh từng mảnh thịt cắt xuống cho chó ăn, để ngươi sống không bằng chết!

Thanh âm Lôi Thương Hải âm lãnh trầm thấp, người xung quanh nghe được câu này không khỏi lạnh run, tất cả đều bị sát khí trên người Lôi Thương Hải chấn nhiếp.

Bọn hắn biết Lôi Thương Hải đã triệt để phẫn nộ.

- Yên tâm, ta cũng sẽ thành toàn ngươi!

Tiêu Phàm ngữ khí vô cùng băng lãnh, hắn đã sớm nhìn thấu tất cả, dù là hắn buông tha Lôi Thương Lan, Lôi Thương Hải cũng sẽ không bỏ qua hắn.

Đã như vậy, còn không bằng giết rồi nói, huống chi lấy thực lực hắn hiện tại căn bản không sợ Lôi Thương Hải.

- Rống!

Đột nhiên, Lôi Thương Hải dường như một đầu dã thú ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, một cỗ sóng xung kích hùng hậu gào thét ra, xông thẳng não hải Tiêu Phàm.

- Chiến Đế Ý Chí?

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, hơi ngoài ý muốn nhìn Lôi Thương Hải, hắn vốn cho rằng chỉ có hắn lĩnh ngộ Ý Chí đột phá đến Chiến Đế cảnh, không nghĩ tới Lôi Thương Hải cũng đột phá đến Chiến Đế.

Hơn nữa, chỉ từ cỗ Ý Chí cuồng bá kia thì thực lực Lôi Thương Hải đoán chừng so với Lôi Vũ cũng không mảy may yếu hơn.

Bất quá điểm ấy Ý Chí trùng kích vẫn không làm gì được hắn, cỗ Ý Chí trùng kích khi tiến vào trong đầu Tiêu Phàm liền biến mất không thấy gì nữa, bị Tu La Ý Chí chấn vụn nát.

- Nguyên lai có chút thủ đoạn!

Lôi Thương Hải hơi động dung, sát ý càng ngày càng đậm, đột nhiên thân hình lóe lên, thân thể bỗng nhiên hướng về Tiêu Phàm đánh giết đến, tốc độ nhanh chóng, không gì sánh kịp.

Thần sắc Tiêu Phàm vẫn thập phần bình tĩnh, đưa tay chém ra một kiếm, một dải lụa vạch phá không trung, cùng Lôi Thương Hải đâm vào cùng một chỗ.

Không trung truyền ra trận thanh âm bén nhọn, bên trong hành lang đốm lửa bắn tứ tung, tu sĩ khác bị dọa đến nhao nhao trốn vào bên trong Tu Luyện Thất, Long Vũ cùng Bàn Tử đều không ngoại lệ.

Từng khỏa huyết châu tại hư không bay vụt, cùng lúc đó, thân hình Lôi Thương Hải rút lui mấy bước, trên cánh tay trái hiện ra quang mang màu đỏ tươi.

Đám người thấy thế, không hẹn mà cùng lộ ra vẻ kinh hãi, cường hãn như Lôi Thương Hải vậy mà cũng thụ thương?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.