Bắt Giữ

Chương 46




Tháng sau Doãn Ninh mới đi học, vì thế Hạ Đình Vãn chính thức bắt đầu cuộc sống chăm sóc trẻ con ngắn ngủi của mình. Nhưng y thấy rất không thuận lợi.

Quan hệ của y và Doãn Ninh vốn đã dần dần hòa hoãn hơn, tuy vẫn không thân thiết bằng Ôn Tử Thần, nhưng có lúc Doãn Ninh sẽ nhỏ giọng nói chuyện vài câu với y, cho y nhìn tranh mình vẽ, như vậy y đã thỏa mãn lắm rồi.

Đương nhiên y biết đưa Doãn Ninh đến Thiên Lan Các sẽ gặp tình huống cậu bé không thích ứng, nhưng y hoàn toàn không ngờ đến việc thay đổi không gian sẽ khiến quan hệ giữa hai người lại quay trở về ban đầu.

Doãn Ninh rất ít khi nói chuyện với y, lúc ăn cơm cũng chỉ cúi đầu và mấy miếng cho xong chuyện, ăn xong lại chui về phòng mình.

Hạ Đình Vãn nghĩ hết mọi cách, muốn đưa Doãn Ninh đi xem phim, đi công viên, nhưng cậu bé đều nhất nhất từ chối.

Hạ Đình Vãn lại đi mua một chiếc playstation mới nhất, muốn cùng chơi VR với Doãn Ninh. Nhưng cái này vẫn không khơi nổi hứng thú cho cậu, thành ra lại được hời cho Triệu Nam Thù gần đây thường xuyên đến cùng giúp y trông coi trẻ con.

Mãi đến chủ nhật lúc Hạ Đình Vãn đưa Doãn Ninh về Hương Sơn, vừa nhìn thấy Ôn Tử Thần đang đứng đón ở cửa, Doãn Ninh mới thoáng lộ ra nụ cười biến mất đã lâu.

Cậu bé đeo cặp vội vã chạy tới la lớn: “Anh Tử Thần ơi —”

Ôn Tử Thần bế Doãn Ninh lên: “Cục cưng Ninh Ninh có nhớ anh không?”

Doãn Ninh cố sức gật đầu, đó là niềm vui vốn không thể nào che giấu được.

Ôn Tử Thần dịu dàng vỗ vỗ lưng Doãn Ninh: “Cô Wendy đã tới rồi, chúng ta đi vẽ tranh trước nhé.”

Wendy là cô giáo tư nhân mà Tô Ngôn mời cho Doãn Ninh, một tuần sẽ dạy vẽ hai tiếng cho cậu bé.

Ôn Tử Thần nói xong thì đặt Doãn Ninh xuống rồi nắm tay cậu đi vào trong nhà. Đi được hai bước, cậu ta quay đầu lại nhìn Hạ Đình Vãn bằng một ánh mắt đầy thâm ý.

Hạ Đình Vãn cúi đầu hít một hơi thật sâu.

Tô Ngôn đứng bên cạnh y, anh không nói gì, nhưng mùi hương lành lạnh của nước hoa Cổ Long trên người anh vẫn thoảng về phía y.

“Tô Ngôn, em… Em hút điếu thuốc.” Hạ Đình Vãn chán nản mở miệng.

Y thật sự rất bất lực. Vốn đáng ra y rất vui vẻ vì gặp được Tô Ngôn, thế mà bây giờ chẳng còn tâm trạng để nói thêm mấy câu với anh nữa.

Y biết Ninh Ninh không có lý nào mà phải thích mình, y say rượu lái xe gây tai nạn khiến thị lực của cậu bé bị hao tổn, y bị ghét bỏ như vậy là đáng đời.

Y cũng hiểu cái nhìn kia của Ôn Tử Thần có ý tứ gì. Ôn Tử Thần nghĩ y vì muốn ép mình ra khỏi Hương Sơn nên mới giành chăm sóc Ninh Ninh, mà bây giờ thấy cậu bé vẫn dính mình đến thế, đương nhiên cậu ta có hơi đắc ý.

Nhưng không phải.

Y thật sự dốc hết sức muốn chăm sóc thật tốt cho đứa trẻ này, nhưng y không hề có phương hướng nào cả, y cảm thấy mình thật ngu ngốc, thật vô dụng.

“Đi ra ngoài nói chuyện đi.” Tô Ngôn nói.

Hai người họ lại sóng vai trên băng ghế cạnh vườn hoa lần trước.

Hạ Đình Vãn phả một hơi khói thuốc, hỏi: “Anh về lúc nào vậy?”

“Sáng hôm nay.” Tô Ngôn đáp, anh chần chừ một lúc, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Đừng nhụt chí quá, mới một tuần mà thôi. Hơn nữa NInh Ninh thích Ôn Tử Thần nhất, dù là tôi cậu bé cũng không thân quen cho lắm.”

Hạ Đình Vãn ngây ra một lúc, vô thức hỏi: “Vì sao?”

“Tôi không biết ở chung với trẻ con.”

Tô Ngôn cúi đầu nhìn ngón tay mình, hình như anh có hơi bất đắc dĩ, sau đó lại thở một hơi dài thật nhẹ: “Không biết nói cái gì với trẻ con. Khi ở cùng tôi Ninh Ninh không thoải mái lắm, có lẽ… Cậu bé khá sợ tôi. Tôi cũng chỉ có thể chăm sóc cậu bé trên những phương diện khác, còn làm bạn thì tôi không thành thạo cho lắm.”

Hạ Đình Vãn lại châm một điếu thuốc, y biết Tô Ngôn đang an ủi mình.

Cũng chẳng hiểu vì sao, nhưng chỉ hai câu nhẹ nhàng thế thôi cũng khiến y tỉnh táo lại hơn nhiều.

Tô Ngôn quay đầu lại, anh khẽ nhíu mày, bỗng nhiên không vui nói: “Hút ít thôi.”

Cách một tầng khói mỏng manh, Hạ Đình Vãn nhìn Tô Ngôn, sau đó nở một nụ cười nhẹ.

Y không nhớ rõ đã bao lâu Tô Ngôn không nói những lời thế này với mình.

Tô Ngôn bảo anh không biết ở chung với trẻ con, nhưng thật ra không hẳn là vậy.

So với Tô Ngôn, y là một kẻ làm việc và nghỉ ngơi không quy luật, tính tình lại không tốt, là một thằng nhóc trung nhị phản nghịch.

Tô Ngôn luôn luôn dặn y, phải ngủ sớm chút, hút thuốc ít thôi, chú ý đến thân thể. Bình thường anh giận đến xanh mặt, nhưng lại không nỡ hung ác với y, quả thật có lúc anh như một ông cha già xứng chức, một người cha phải khổ não vì con cái.

“Em cứ hút đấy.” Y cố ý phả khói cao hơn mấy tấc, nhưng vẫn không hút nữa.

Thấy Tô Ngôn không để ý đến mình, Hạ Đình Vãn không kìm được mà ghé đầu tới, nhỏ giọng nói: “Tô Ngôn, nghe nói anh bảo Ôn Tử Thần chuyển ra khỏi Hương Sơn hả?”

“Ừm.”

Tô Ngôn chỉ đáp một tiếng như vậy, tuyệt không giải thích thêm, trên mặt cũng không nhìn ra bất cứ rung động nào cả.

“Vì sao?”

“Chẳng vì sao cả.” Giọng của anh rất bình tĩnh: “Bình thường Ninh Ninh ở chỗ em, mà tôi thì không nhất định ở Hương Sơn, nên để Ôn Tử Thần chuyển đi sẽ tiện hơn.”

Câu trả lời của anh rất kín kẽ, nhất thời không ép hỏi được cái gì.

Hạ Đình Vãn không thể làm gì khác hơn là buồn bã nhấn tắt điếu thuốc, chuyển chủ đề nói chuyện: “Tô Ngôn, Hứa Triết đang chuẩn bị quay một bộ phim, tên là “Tìm”. Thầy ấy đã cho em xem kịch bản, lại bảo em cân nhắc xem có muốn tham gia casting không. Hứa Triết nói, trong bộ phim này có cảnh giường chiếu đồng tính và cảnh khỏa thân, không thể chiếu trong nước, hơn nữa cũng khá là gây tranh cãi, nên bảo em phải tỉ mỉ suy xét.”

“Ừm.” Tô Ngôn nói: “Tôi biết.”

“Cái gì?” Hạ Đình Vãn kinh ngạc mở to mắt: “Hứa Triết đã nói với anh à?”

“Không phải, ý là tôi đã xem nguyên tác của “Tìm”.” Tô Ngôn trầm mặc một hồi mới lên tiếng: “Đọc mười mấy năm trước hồi còn đi học, là một câu chuyện rất bi thương, vì thế tôi vẫn luôn nhớ kỹ. Em muốn đóng à?”

Hạ Đình Vãn cúi đầu. Nghe Tô Ngôn miêu tả như thế, bỗng nhiên cảm xúc mấy hôm nay của y bị khơi lên, mắt y cũng có phần chua xót.

Y nhỏ giọng nói: “Tô Ngôn, em cảm thấy câu chuyện này sẽ khiến người ta thấy cô đơn lạnh lẽo.”

Tô Ngôn nhìn y, muốn nói lại thôi.

“Em muốn diễn.” Hạ Đình Vãn gằn từng chữ một: “Cực kỳ muốn diễn.”

Ngày thứ ba, sau khi nhận được kịch bản Hạ Đình Vãn lật ra xem, khi đọc một nửa lại không kìm được mà đi tìm nguyên tác của “Tìm”. Đọc mãi đến kết cục truyện, y buồn bã đến nỗi trọn đêm thức trắng.

Vai diễn mà Hứa Triết cân nhắc cho y là chàng thanh niên câm trong một thành phố nhỏ phía Nam tên là Cố Phi.

Nguyên tác đã miêu tả Cố Phi thế này: “Là một chàng trai chừng hai mươi tuổi, trên má phải có một vết sẹo nhạt, mặt mày thanh tú, nhìn qua nom có hơi yếu ớt, nhưng trong ánh mắt lại là vẻ quật cường. Chàng trai ấy một mình mua nhà dân rồi cải tạo thành một khách sạn nhỏ, nuôi vài con mèo, bản thân thì ở trong căn gác xép nhỏ nhất rách nát nhất. Mặc dù bị câm, nhưng khách muốn cái gì cậu sẽ chuẩn bị cái đó, rất thỏa đáng. Có quen thân với hàng xóm, cuộc sống chẳng hề bất tiện.”

Mùa hè năm đó, chàng sinh viên Từ Vinh đến từ thành phố lớn nhân dịp nghỉ hè đi đến thành thị nho nhỏ phía Nam này để vẽ vật thực. Gã ở trong khách sạn nhỏ của Cố Phi.

Từ Vinh cực kỳ đẹp trai anh tuấn, rất được người khác yêu thích, giọng nói thì êm tai, có tính cách phóng khoáng của thanh niên làm nghệ thuật.

Mỗi ngày Cố Phi đều len lén nhìn Từ Vinh đeo bản vẽ đi tới đi lui.

Rốt cuộc có một ngày bị phát hiện nhìn lén, Từ Vinh cũng chẳng để ý, chỉ nói muốn vẽ Cố Phi.

Ban đầu là vẽ mặt, sau đó lại vẽ toàn thân.

Đến cuối cùng, Từ Vinh nói, vẽ khỏa thân đi.

Cố Phi cởi quần áo ra.

Hạ Đình Vãn có thể hiểu tại sao Hứa Triết lại muốn quay bộ phim “Tìm”này.

Nửa phần trước của tiểu thuyết vẫn đắm chìm trong làn sương khói ảo mờ của thành phố nhỏ ở phương Nam, trong làn hơi nước ướt đẫm báo hiệu sắp mưa.

Cảnh vật thế này vừa cô đơn vừa đẹp đẽ.

Gác nhỏ ẩm ướt chật hẹp, bóng đèn trong ánh hoàng hôn.

Không có điều hòa, chỉ có tiếng lạch xạch cót két của chiếc quạt cũ, cùng với làn gió hè oi ả mà mềm mại.

Dây thường xuân thừa dịp đêm mưa lan đến cửa sổ nhỏ nơi căn gác, tựa như dục vọng dằng dai không dứt.

Hai người trẻ tuổi, một người vẽ, một người nằm…

Ban đầu là ngưng mắt nhìn thật lâu, sau đó lại là tiếng thở dốc từ nhẹ đến nặng nề, cho đến khi thân thể đầm đìa mồ hôi quấn quýt lấy nhau.

Hai người họ nô đùa, vẽ tranh, cùng nhau phơi quần áo, cùng nhau nằm nhoài trên ban công ngắm sao, cùng nghe mèo kêu xuân.

Từ Vinh rất hay lải nhải, gã nói mình là sinh viên Mỹ thuật, nói về giấc mộng vẽ tranh của mình, nói mình đến từ tỉnh nào phương Bắc, nói mình thích Cố Phi, thích thân thể Cố Phi, nói sẽ dẫn Cố Phi đến phía Bắc để nhìn.

Mà Cố Phi vẫn luôn im lặng, cậu không thể thốt ra được âm thanh nào, vì thế vẫn im lặng lắng nghe.

Hết thảy những gì tốt đẹp đột nhiên im bặt.

Một ngày cuối hè nọ, đột nhiên Từ Vinh biến mất, cũng không trở về nữa.

Vì thế chàng trai câm cho đến giờ chưa từng rời khỏi thành phố nhỏ kia đã cho thuê lại khách sạn rồi đi ra ngoài, một mình lên phía Bắc.

Trong tay Cố Phi chỉ có mấy bức tranh Từ Vinh vẽ phác họa thân thể cho cậu, còn cả manh mối duy nhất là học viện Mỹ thuật mà Từ Vinh từng học.

Lần tìm này, kéo dài đến sáu năm.

Đến cuối cùng của “Tìm”, Cố Phi vẫn gặp được Từ Vinh.

Lúc đó cậu đã hai mươi bảy tuổi, một chân hơi khập khiễng, đen đen gầy gầy.

Thật ra không phải cậu tìm được Từ Vinh, mà là vô tình gặp được ông chủ Từ Vinh của nhà hàng lẩu.

Từ Vinh đã kết hôn, mập ra. Lúc nhìn thấy Cố Phi, gã hơi xúc động, cũng áy náy.

Thì ra cho đến giờ Từ Vinh chưa từng học Mỹ thuật gì cả, càng không phải là sinh viên Mỹ thuật.

Một mùa hạ sáu năm trước, gã chỉ là một cậu thanh niên trẻ tuổi vừa tốt nghiệp, thích vẽ tranh nhưng chẳng làm nên trò trống gì, không muốn đối mặt với xã hội, cũng không muốn đối mặt với chính mình, cho nên ngây thơ bịa một lời nói dối.

Gã trốn vào Nam, tình cờ gặp được một chàng trai câm xinh đẹp trong một ngày mưa ẩm ướt mơ màng.

Gã vẽ tranh cho cậu, làm tình với cậu, cùng nhau nằm mơ, mơ tới thiên hoang địa lão.

Từ Vinh chỉ muốn lừa mình một mùa hè, không ngờ lại giam cầm Cố Phi sáu năm.

Sau cùng, Cố Phi bảo Từ Vinh vẽ thêm cho mình một bức tranh.

Lúc biệt ly, Từ Vinh bật khóc nói xin lỗi.

Cố Phi lắc đầu, chỉ khập khiễng xoay người rời đi, mang theo bức tranh cuối cùng Từ Vinh vẽ cho mình về phương Nam.

Phần cuối của câu chuyện dừng lại ở sáng sớm khi Cố Phi về đến cố hương. Trong tiểu thuyết viết…

“Sáng sớm luôn có sương mù, ánh mặt trời xuyên qua chút khe hở của làn sương xám trắng chiếu xuống thế gian.

Cố Phi đẩy cánh cửa gỗ của căn gác nhỏ. “Két” một tiếng, một cơn gió lặng lẽ thổi qua, bụi rơi rào rào xuống đất.

Như có người vừa tới, lại rời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.