Bắt Giữ

Chương 42




Mãi đến khi Triệu Nam Thù khởi động xe, Hạ Đình Vãn vẫn không nhịn được mà đấm một phát vào sau ghế tựa.

Thật sự y có quá nhiều cảm xúc đè nén, áp lực, đau khổ, mà nhiều hơn cả là cảm giác phát tiết sau khi nói những lời trong lòng.

Triệu Nam Thù nơm nớp lái xe một lúc, cuối cùng vẫn nhỏ giọng hỏi: “Ông chủ… Lúc nãy, lúc nãy Hứa Triết có gọi một cú điện thoại cho em, nói là gọi cho anh mà không được. Thầy ấy hỏi đêm nay anh có rảnh không, thầy ấy đã quay về thành phố H rồi, có một bộ phim muốn nói với anh một chút. Hay là chúng ta đổi sang ngày mai nhé?”

Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu. Y cúi nhìn điện thoại mới biết mình đã tắt điện thoại từ bao giờ.

“Không đổi, ngay bây giờ luôn đi.”

“Ông chủ, không sao thật chứ?”

Vẻ kích động trên gương mặt đỏ ửng của Hạ Đình Vãn dần dần rút đi.

Y khởi động máy lần nữa, sau đó mở camera trước nghiêm túc chỉnh lại cổ áo sơ mi xốc xếch rồi nói: “Không sao đâu, thầy tìm anh nói chuyện đóng phim thì đương nhiên đến càng sớm càng tốt. Hơn nữa… Anh cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với thầy ấy.”

Hạ Đình Vãn nhìn cảnh sắc vội vã trôi qua ngoài cửa xe. Đêm nay thành phố H có mưa, từng hạt tí tách rơi như đang có tâm sự, mà ánh mắt y lại bình tĩnh đến lạ.

Căn nhà nhỏ hai tầng của Hứa Triết và Lục Tương Nam nằm trong một khu vực cao cấp yên tĩnh giữa thành phố H nhộn nhịp, mặc dù không phải là khu ở của phú hào, nhưng hàng xóm xung quanh phần lớn là tầng lớp trí thức xã hội như giáo sư đại học hoặc luật sư.

Triệu Nam Thù chưa ăn cơm nên Hạ Đình Vãn bảo cậu đi ăn chút gì đó quanh đây, không cần phải đi theo mình.

Trước đó lúc cho mèo của Lục Tương Nam ăn, Hạ Đình Vãn đã lưu lại dấu vân tay, nên y đi thẳng vào nhà.

Tầng một có hành lang rất dài, tường hai bên có treo đầy những bức tranh Lục Tương Nam vẽ. Một con mèo Maine Coon lớn màu vằn bạc đang ngồi xổm bên cạnh hành lang, nom rất xinh đẹp.

*Mèo Maine Coon là giống mèo lông dài của Mỹ, nằm trong top 5 loài mèo lớn nhất thế giới. Giống mèo này có bộ lông rất dài, mềm mượt, có kích thước 25-50cm chiều cao và chiều dài từ đầu đến đuôi là 1m, cân nặng có thể đạt tới 12kg.

meo-Maine-Coon

meo-sieu-to-khong-lo-1

Hạ Đình Vãn bước tới bế con mèo lên: “Lan Lan, mày lại nặng hơn rồi đấy.”

Y xoa xoa lưng con mèo, cố sức hít một hơi thật sâu.

Mèo Maine Coon còn được gọi là mèo sư tử, cơ thể của chúng rất lớn, lông dài xõa tung, mặt mũi có cảm giác uy nghiêm của loài động vật họ mèo cỡ lớn.

Nhưng con mèo Lan Lan Lục Tương Nam nuôi lại rất dịu dàng ngoan ngoãn, nó chỉ uốn éo meo một tiếng trong lòng Hạ Đình Vãn, sau đó lại dùng đầu cọ cọ vào má y.

Hạ Đình Vãn ôm Lan Lan lên lầu hai, bên trong là một hình ảnh thật ấm áp bình yên.

Hứa Triết đang lười biếng nằm đọc sách trên sô pha, Lục Tương Nam thì mặc một chiếc T shirt rộng thùng thình đi chân trần ngồi trước giá vẽ cạnh cửa sổ, đang chăm chú vẽ tranh.

“Tới rồi à.” Thấy Hạ Đình Vãn bước vào, Hứa Triết đặt sách sang một bên rồi ngồi dậy.

Lục Tương Nam cũng ngẩng đầu lên nở một nụ cười nhẹ. Tóc anh đã dài hơn một chút, được cột thành một bím nhỏ sau gáy.

Thật ra khuôn mặt của anh cũng có nét tương tự với Hạ Đình Vãn, mặt nhỏ, khung xương gọn gàng, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, phần lớn đều phù hợp với tiêu chuẩn mỹ học nhất quán khi chọn nam chính của Hứa Triết.

Vì Lục Tương Nam và Hạ Đình Vãn đều là vai nam chính trong phim Hứa Triết, hơn nữa đều không phải là diễn viên xuất thân chính quy, nên bình thường hai người họ vẫn bị lấy ra so sánh với nhau.

Có một bài báo có quan điểm rất thú vị, nói Lục Tương Nam đẹp ở chính diện, mà Hạ Đình Vãn lại đẹp ở bên mặt.

Lúc quay phim Hứa Triết rất thích quay đặc tả chính diện Lục Tương Nam. Trán anh tinh tế sắc bén, mũi lại cao thẳng, quay chính diện có vẻ đẹp hòa trộn giữa vẻ âm nhu và vô cùng có tính công kích. Mắt của anh dường như luôn có cảm giác áp bức giống một dây cung căng chặt.

Còn lúc quay Hạ Đình Vãn, Hứa Triết lại thích đặc tả bên mặt. Sống mũi Hạ Đình Vãn không quá cao, nhưng chóp mũi lại hơi vểnh, đôi môi đầy đặn. Đường nét nửa bên mặt của y cong cong uốn lượn như một dãy núi, có thể ẩn chứa nhiều tâm sự, cũng có vẻ yếu đuối mơ màng.

Mỗi lần Hạ Đình Vãn thấy Lục Tương Nam đều sẽ cảm thấy khá là vi diệu.

Hứa Triết nho nhã bình tĩnh, mà Lục Tương Nam lại dữ dội và mạnh mẽ.

Lục Tương Nam yêu Hứa Triết như thiêu thân lao đầu vào lửa, anh lén lút quấn quýt si mê Hứa Triết sáu năm, sau đó rốt cuộc Hứa Triết mới chịu chính thức công bố tình yêu giữa hai người họ. Cùng năm đó, Lục Tương Nam dứt khoát tuyên bố tạm ngưng hoạt động. Sau khi “về hưu”, vẻ mạnh mẽ và sôi nổi nhiệt tình năm ấy hầu như rất ít khi thấy trên gương mặt anh.

Lục Tương Nam vẫn có chút tính cách của một con mèo, đồ mà anh muốn nhất định phải nắm được trong tay. Chỉ khi có được rồi, anh mới thật sự thả lỏng.

Có lúc Hạ Đình Vãn nghĩ, qua ống kính nhiều khi có thể nhìn thấy được quỹ đạo của cuộc sống.

Mà bên ngoài màn ảnh, yêu thương hận thù, mỗi một quá trình của cuộc sống đều như một đoàn tàu bình thản tiến bước về phía trước.

Mà soi chiếu lẫn nhau, thật sự có cảm giác khó nói thành lời.

“Nghe Tiểu Triệu nói em vừa đến gặp Tô Ngôn hả,” Hứa Triết cười cười, “Có ổn không?”

“Thầy ơi.”

Hạ Đình Vãn kêu lên một tiếng, lúc ngồi xuống sô pha y cũng bất giác nở một nụ cười.

Thế nhưng vừa mỉm cười, y lại cảm thấy mắt mình chua chua, rồi đột ngột rũ mắt xuống im lặng một hồi lâu.

Trước mặt Hứa Triết, y là diễn viên, là học sinh, nhưng đồng thời cũng như một đứa trẻ.

Y không ổn.

Hứa Triết biết, chỉ cần liếc mắt là đã hiểu.

Tủi thân thế này chỉ có thể lộ ra trước mặt người thân thiết mà thôi.

“Nào.”

Hứa Triết cầm ấm trà tử sa rót cho Hạ Đình Vãn một chén trà, thuận tay xoa xoa đầu Lan Lan trong lòng Hạ Đình Vãn: “Gọi em tới là vì trong tay vẫn có một bộ phim không tệ lắm, bây giờ đã có người đồng ý bỏ vốn, nhưng cái này không vội. Trong lòng em có lời chưa nói hết, sẽ không thể tĩnh tâm nói chuyện quay phim được.”

“Thầy ơi, em và Tô Ngôn…” Nói đến đây Hạ Đình Vãn khẽ ngừng một chút, y muốn nghĩ xem mình nên bắt đầu nói từ đâu.

Thật ra lúc trước y vẫn đang chờ Hứa Triết về.

Nửa năm trước, Hứa Triết và Lục Tương Nam vẫn luôn đi du lịch nước ngoài, sau đó lại đi nghỉ phép trên du thuyền ở gần biển Ca-ri-bê.

Năm đó Hứa Triết là người chứng hôn của y và Tô Ngôn, sau khi ly dị Hứa Triết đã nhiều lần gọi điện cho y. Nhưng lúc đó y hoàn toàn ngẩn ngơ như trong mơ, hơn nữa vẫn cảm thấy nói chuyện trên điện thoại không triệt để lắm, nên vẫn chờ đến khi Hứa Triết trở về.

Y quyết định kể từ khi cuộc hôn nhân của mình bắt đầu xuống dốc, kể chuyện mình ở nhà buông thả sau mấy năm công việc không được như ý, kể đến chuyện y thấy nhật ký của Tô Cẩn, sau đó là tai nạn xe, cuối cùng là nói đến chuyện sau khi ly dị y phát hiện ra Ninh Ninh, rồi Ôn Tử Thần xuất hiện, còn cả những lần gặp mặt giữa y và Tô Ngôn.

Lần kể chuyện này kéo dài hơn hai tiếng.

Trong lúc kể Lục Tương Nam đổi hai ấm trà cho y và Hứa Triết. Anh không nói xen vào, chỉ yên lặng ngồi một bên vẽ tranh.

Lan Lan ngồi ngẩn ra trong lòng Hạ Đình Vãn, lại nhảy lên giường nhìn tranh Lục Tương Nam vẽ, sau đó quay về nằm vào lòng Hứa Triết lười biếng híp mắt.

Hạ Đình Vãn kể đến chuyện tối nay, sau khi kể hết ra, y bỗng thấy mình thật sự đã hơi bừng tỉnh.

Mà Hứa Triết thì khẽ nheo mắt lại trầm tư thật lâu.

“Thầy,” Hạ Đình Vãn thấy dường như Hứa Triết khá là hao tổn tâm trí, y cảm thấy xấu hổ, bèn cúi đầu uống một ngụm trà để che giấu rồi nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, em nói nhiều quá, lại toàn là những chuyện vụn vặt.”

Hứa Triết lắc đầu dùng tay khẽ gãi cằm Lan Lan rồi lại nhìn Hạ Đình Vãn, dịu dàng nói: “Lúc nãy em kể cho thầy nghe quá nhiều chi tiết nhỏ trong tình cảm của hai đứa, quá lộn xộn. Để thầy thử giúp em sắp xếp lại logic nội tại trong đó một chút… Thật ra chủ yếu là logic tình cảm của Tô Ngôn.”

“Thế này đi, bây giờ chúng ta coi quá khứ của hai người thành một kịch bản chỉnh thể để xem nhé. Tô Ngôn chính là một nhân vật trong câu chuyện này. Từ trước đến giờ thầy đã nói với em, bản chất của đóng phim là cảm tính, thế nhưng trước khi nhập diễn, từ logic, chi tiết, sắp xếp toàn bộ quan hệ của nhân vật, sự lý giải nhân vật một cách lý trí này không thể thiếu bất cứ khâu nào. Chỉ có khi hiểu rõ thì những gì mà em diễn mới có thể vững vàng chân thực. Bây giờ chúng ta cứ làm như hồi còn ở trường quay “Lời cá voi” đi, em hãy thoát khỏi thực tại, cứ xem như thầy đang diễn giải kịch bản với em, diễn giải nhân vật Tô Ngôn, được không?”

Hạ Đình Vãn dùng sức gật đầu, đây là cách mà y quen thuộc nhất.

“Đình Vãn, nếu quay chuyện ly dị của hai người thành một bộ phim, em nghĩ sự kiện xung đột chính yếu trong kịch bản này là gì?”

“Là… là chuyện em say rượu lái xe gây ra tai nạn.”

“Đúng,” Hứa Triết gật đầu, tiếp tục nói: “Chúng ta sẽ phân tích cắt xẻ nguyên nhân hậu quả từ chuyện này đi. Trước khi gặp tai nạn em đọc được nhật ký của em trai Tô Ngôn, sau đó nổi cơn thịnh nộ với Tô Ngôn, rồi cảm thấy không vui nên mới uống rượu lái xe ra ngoài. Sau khi tai nạn, vì Tô Ngôn nói nên em mới biết được Tô Cẩn tự sát mà chết. Đây là những tin tức mà em biết, nhưng có một chi tiết em không rõ, mà thầy lại trùng hợp biết được — Tô Cẩn chết thế nào.”

Nhất thời Hạ Đình Vãn không hiểu được ý của Hứa Triết, y mơ màng lặp lại lần nữa: “Tô Cẩn chết thế nào ư?”

“Đúng,” Hứa Triết gật đầu, khẽ thở dài một hơi: “Chuyện này qua cuốn nhật ký của Tô Cẩn em không thể biết được, nhưng mấy năm trước Tô Ngôn đã nói qua với thầy. Năm mười tám tuổi cậu ấy được nghỉ về nhà, sau đó hai anh em ra ngoài. Lúc đứng trước rào chắn bảo hộ chờ tàu hỏa, Tô Cẩn bỗng nói với Tô Ngôn mình muốn ăn kem, nên cậu ấy đi đến quầy hàng bên cạnh để mua. Chỉ trong hai phút đó, Tô Cẩn đã tự mình chui qua rào chắn đứng giữa đường ray…”

Hạ Đình Vãn thốt nhiên ngây ngẩn. Thật sự quá thê thảm, thê thảm đến nỗi y gần như khó mà tưởng tượng nổi.

Trong đầu y rất loạn, nhất thời không thốt lên được nửa câu.

“Một đứa nhỏ mới mười một tuổi, trí lực không quá cao, hơn nữa ý định tự sát vẫn luôn dồn nén trong lòng. Cậu bé ấy không có ý định chuẩn bị, chỉ là nhìn tàu hỏa đi qua thì đột nhiên nảy ra suy nghĩ này, bèn đi về trước hai bước, không có ai, cũng chẳng phải trước mặt Tô Ngôn. Nếu Tô Ngôn không đi mua kem, hoặc là kéo Tô Cẩn cùng đi mua, phải chăng Tô Cẩn sẽ không chết. Em nghĩ về vấn đề này một chút đi, đây không phải là ý nghĩ của thầy, nhưng em hãy xem liệu Tô Ngôn có thể nghĩ như vậy không. Em hãy đoán xem trong lòng Tô Ngôn sẽ có cảm nhận thế nào về cái chết của Tô Cẩn.”

“Anh ấy, anh ấy…”

Giọng Hạ Đình Vãn run rẩy: “Anh ấy hổ thẹn.”

“Đúng vậy.” Hứa Triết dứt khoát nói: “Cậu ấy hổ thẹn, tự trách, còn cả đau khổ nữa, thậm chí là oán hận chính mình. Em hãy nhớ kỹ, đây là Tô Ngôn mười tám tuổi, cậu ấy vừa mới trưởng thành đã tận mắt chứng kiến em trai ruột thịt của mình bị tàu đâm máu me be bét thịt nát xương tan. Em nghĩ xem một người phải mất bao lâu mới có thể thoát được đả kích này?”

Môi Hạ Đình Vãn run lên, y đáp không được.

“Năm năm, mười năm, cũng có thể là cả đời. Nhưng chuyện này còn một chi tiết nữa, liên quan đến em, điểm này tuyệt đối có ảnh hưởng với Tô Ngôn. Đó chính là Tô Cẩn không nhảy lầu, cũng chẳng phải uống thuốc, là cậu bé ấy bị tàu hỏa đâm chết trước mặt Tô Ngôn, máu me đầm đìa.”

Hứa Triết nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Đình Vãn, lúc này ánh mắt của ông vô cùng sắc bén, sau đó gằn từng chữ một: “Quay lại chuyện của em. Em đã từng nghĩ cảnh tượng hiện trường tai nạn xe của mình là gì chưa? Lúc đó em hôn mê không thấy được, nhưng Tô Ngôn đuổi theo em, cậu ấy là người đến hiện trường sớm nhất, đúng không? Vì thế cậu ấy thấy được.”

“Trong chúng ta chẳng ai biết được lúc đó là thế nào, nhưng có thể suy đoán một chút. Đương nhiên là chiếc xe bị đâm vỡ nát, em thì nằm bất tỉnh nhân sự ở bên trong. Tô Ngôn tới hiện trường, cậu ấy không biết em chết hay sống, vừa liếc nhìn là thấy em mặt mày đầu cổ đều đẫm máu nằm đó, em lại thử nghĩ một chút xem cảm giác khi ấy của Tô Ngôn là gì?”

Hạ Đình Vãn chỉ cảm thấy ngực mình nổ vang, y cố há miệng hít từng hơi từng hơi.

Cho đến bây giờ y vẫn chưa từng lý giải vụ tai nạn theo góc độ này.

Đúng vậy, y chưa bao giờ biết tình cảnh thê thảm lúc đó của mình.

Khi tỉnh lại, y đã nằm trong bệnh viện, được tiêm thuốc tê, thậm chí có giây phút y quên mất đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Tô Ngôn thì thấy được, Tô Ngôn là người đầu tiên nhìn thấy.

“Em ngất tại chỗ, tình cảnh khi ấy lại có điểm tương tự, ấy là máu me đầm đìa. Đối với Tô Ngôn, có lẽ trong nháy mắt cậu ấy đã nghĩ em chết rồi, cảnh tượng mười tám năm trước lại lần nữa hiện ra trước mắt cậu ấy. Em hãy cẩn thận suy nghĩ lại một chút, đối với một người yêu em, một người đàn ông đã bị thương, thì cảnh ấy là loại đả kích lớn đến thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.