Bắt Giữ

Chương 37




“Đúng là đã có người từng bàn tán về chuyện này.”

Hạ Đình Vãn mỉm cười nhìn Hình Nhạc: “Có điều họ đã sai rồi, một diễn viên đóng vai sát nhân đâu có thật sự giết người, đây là một đạo lý, đúng không?”

Y cười, mà ý cười không lan đến đáy mắt. Lúc đối diện với nhau, cả y và Hình Nhạc đều như hai kẻ đang đeo mặt nạ nói chuyện.

“Đương nhiên.” Hình Nhạc gật đầu một cách lãnh đạm.

Một đêm cuối ở Chiang Mai này, Hạ Đình Vãn và Hình Nhạc không hề nói riêng với nhau, nhưng từ đây cũng ngầm hiểu — Từ nay về sau, hai người họ đã như người dưng nước lã.

Sau khi ghi hình kết thúc, Kỷ Triển uống mấy lon bia rồi ôm guitar hát mấy bài cho Hạ Đình Vãn nghe.

Âm sắc của cậu trầm thấp, vì từ nhỏ lớn lên ở Mỹ nên lúc hát tiếng Trung, giọng hát cũng có nét gợi cảm quyến rũ của tiếng Anh, nghe ra có vị biếng nhác.

Hạ Đình Vãn và Kỷ Triển cùng ngồi dưới đất, y tựa đầu lên tay vịn sô pha nhìn một bên mặt Kỷ Triển, say sưa chìm đắm trong lời ca giai điệu.

Y biết đây là cơ hội cuối cùng trong chương trình này được nghe Kỷ Triển hát, trong lòng bỗng dậy cảm xúc quyến luyến không nỡ.

Đúng lúc này, Kỷ Triển bỗng cúi đầu tiến lại gần.

Cậu đặt guitar sang một bên, hai tay chống hai bên người Hạ Đình Vãn, sau đó đè người mình lên người Hạ Đình Vãn.

“Kỷ Triển…”

Hạ Đình Vãn bị giam giữa hai tay Kỷ Triển, y nhất thời kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Dưới ánh đèn, chỉ thấy đôi mắt tràn đầy vẻ xâm lược của Kỷ Triển đang nheo lại, hơi thở của cậu có mùi hương lúa mạch đậm đà trong bia.

“Hạ Đình Vãn, tôi và anh thật sự rất hợp nhau.”

Giọng Kỷ Triển khàn khàn, cậu dùng sống mũi cao mập mờ cọ xát lên má Hạ Đình Vãn, chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy anh cũng không ghét tôi, đúng không?”

Người Hạ Đình Vãn bỗng run rẩy, y vô thức muốn từ chối, nhưng hai người thật sự cách nhau quá gần, y vừa giơ tay lên đã chạm phải eo Kỷ Triển.

Chàng trai trẻ tuổi ấy chỉ mặc một chiếc thun mỏng, cách một lớp vải là có thể cảm nhận được cơ bắp tràn đầy sức mạnh ở phần eo.

Ngón tay y như bị điện giật, vội vã rụt về. Y khá bối rối, chỉ biết trả lời một câu: “Đúng, không ghét.”

“Vậy là tốt rồi.”

Kỷ Triển nở một nụ cười nhẹ.

Dáng vẻ lúc mỉm cười của cậu thật sự rất hấp dẫn, đôi mắt hẹp dài, nhưng ánh mắt lại ngang tàng hoang dã tựa như một con sói trẻ trung.

“Tôi rất thích anh.”

Câu nói thẳng thắn của Kỷ Triển khiến Hạ Đình Vãn nhất thời nghẹn họng chỉ biết nhìn trân trối. Ngay lúc y còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Triển đã vươn tay dứt khoát cởi phăng chiếc áo trên người.

Làn da màu tiểu mạch của cậu ấy dường như bóng loáng hẳn dưới ánh đèn, cậu không hề che giấu đường nét cơ bắp mượt mà đẹp đẽ, thấp giọng nói: “Muốn ngủ với anh.”

“Không được.” Hạ Đình Vãn lại càng hoảng sợ, y trực tiếp từ chối thẳng.

Y không quen với tiết tấu của Kỷ Triển, nóng rẫy, thẳng thắn, mãnh liệt… Đó là một tiết tấu hoàn toàn bất đồng với Tô Ngôn.

Thân thể trẻ trung để trần kề sát như thế, gần đến mức dường như y có thể ngửi thấy mùi hormone phả ra từ da thịt của Kỷ Triển.

“Vì sao?” Kỷ Triển nhíu mày nghiêng đầu nhìn y, dục vọng trong mắt cậu mãnh liệt tựa như sóng ngầm: “Anh độc thân, tôi cũng thế. Hai chúng ta cảm thấy hứng thú với nhau, có gì mà không được?”

“Tôi…” Hạ Đình Vãn bị hỏi đến trở tay không kịp, y cảm thấy khó mà giải thích được, chỉ lắc lắc đầu lặp lại một lần nữa bằng giọng điệu lo lắng: “Chẳng vì sao cả, không được chính là không được.”

“Hửm?” Kỷ Triển nhíu mày, cậu không hề khách khí mà dùng tay búng giữa hai chân Hạ Đình Vãn một cái: “Nhưng anh có phản ứng rồi này.”

Hạ Đình Vãn thiếu chút nữa là giật bắn lên, trong nháy mắt mặt y nóng bừng, nhưng chẳng thốt lên được một câu.

Y không có cách nào lừa gạt chính mình, y quả thật có phản ứng sinh lý.

Dường như trong giây phút ấy thân thể và đại não y chia thành hai ý thức độc lập, đã mấy tháng rồi y không tự an ủi, mỗi tế bào ở chốn sâu thẳm nhất trong thân thể đều đang giấu kín dục vọng và xao động bất an.

Khiêu khích và xoa nắn của Kỷ Triển khiến thân thể y như chờ được một đêm mưa ẩm ướt, vì thế trong nháy mắt khao khát đã chui qua da thịt mà vươn dài ra.

“Hạ Đình Vãn, anh quá căng thẳng rồi.”

Kỷ Triển nâng mặt y lên: “Bây giờ anh không còn thuộc về Tô Ngôn nữa, anh chỉ cần chịu trách nhiệm với chính mình là được rồi, không cần sợ dục vọng… Thành thật và thả lỏng chút nào.”

Hạ Đình Vãn ngước mắt lên nhìn Kỷ Triển, đôi môi run rẩy.

Thân thể y giống như một đoàn tàu sắp chệch ray, cảm giác không thể nào khống chế được bản thân khiến y vô cùng xấu hổ, mà trong nỗi xấu hổ lại có nỗi sợ mơ hồ.

Y thật sự không còn là người của Tô Ngôn nữa.

Y có thể theo đuổi dục vọng của mình, y có thể làm tình với Kỷ Triển, có thể làm tình với bất cứ kẻ nào.

Đây là lần đầu tiên y ý thức được chuyện này một cách rõ ràng. Y bỗng như bị đặt ở trong một cánh đồng hoang vu tự do tự tại, thế mà trái tim lại đang run rẩy.

Gông xiềng đã không còn, ràng buộc cũng biến mất, nhưng y lại như một chú chó con lạc đường về nhà.

Y thật sự sợ hãi, đây là nỗi sợ mà người khác tuyệt đối không thể nào hiểu được.

Y sợ tự do.

“Ầy… Đừng khóc chứ.” Kỷ Triển nhẹ giọng nói.

Nghe cậu nói thế, Hạ Đình Vãn mới nhận ra mình đang khóc.

Kỷ Triển duỗi tay lau khóe mắt Hạ Đình Vãn, hình như cậu rất hoang mang, lại có hơi đau lòng, cuối cùng chỉ đành hết cách mà ôm lấy Hạ Đình Vãn, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc nữa mà. Haizz, sao đột nhiên lại…”

Hạ Đình Vãn bỗng nhiên trở tay ôm chặt lấy Kỷ Triển.

“Lần đầu tiên của tôi là làm với Tô Ngôn.” Hạ Đình Vãn run rẩy nhỏ giọng nói.

“Tôi biết.”

“Chính là cái đêm đầu tiên mà chúng tôi mới kết hôn ấy, Tô Ngôn đã làm tình với tôi.” Hạ Đình Vãn nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Đau lắm, cho đến giờ cũng chẳng đau như lần đó đâu.”

“Lần đầu tiên luôn đau mà.” Kỷ Triển vuốt tóc Hạ Đình Vãn an ủi.

“Không phải.” Hạ Đình Vãn lắc đầu: “Là Tô Ngôn muốn tôi đau.”

Đêm hôm đó, Tô Ngôn giơ cao hai chân y gác lên vai mình, sau đó áp xuống, gần như gập đôi người y lại.

Y khóc lóc cầu xin tha thứ, liên tục kêu đau.

Tô Ngôn nhấn y lại rồi đâm thọc thật hung ác, tuy nhiên anh vẫn liên tục đặt từng nụ hôn thật dịu mềm lên trán y.

Tô Ngôn nói: “Đình Đình, chỉ đêm nay thôi — Tôi muốn làm em đau, muốn em phải nhớ kỹ cảm giác này. Tôi là người đàn ông đầu tiên đi vào thân thể em, cảm giác đau này là tôi cho em, chỉ tôi có thể cho em. Cả đời này, chỉ có một mình tôi.”

Y chảy nước mắt ôm siết lấy Tô Ngôn, y nghe Tô Ngôn nói, cả đời này chỉ có mình người ấy, bỗng nhiên cam nguyện.

Ái tình là một cuộc thuần dưỡng tàn nhẫn.

Mặc dù y là hoàng tử bé của Tô Ngôn, nhưng đêm đó, y cũng đã cúi đầu xưng thần với anh.

Cơn đau khi thân thể bị xé rách ấy như một nghi thức nhận chủ nhân long trọng. Y để Tô Ngôn trở thành chủ nhân trong thế giới tình dục của mình, để Tô Ngôn giữ lấy phần thân thể yếu ớt nhất, để anh cho mình thống khổ vô hạn, sau đó mới ban cho khoái cảm tối cao.

Y thật sự mịt mù.

Y vẫn còn ngu ngốc đeo vòng cổ, nhưng bên kia Tô Ngôn đã thả dây thừng ra từ lâu.

Trong thân thể y vẫn là dấu vết đau đớn Tô Ngôn ban cho, trong trí nhớ vẫn là cảm giác nhức nhối mà Tô Ngôn khiến y phải nhớ kỹ.

Chính miệng Tô Ngôn đã nói để suốt đời này của y chỉ có mình anh, nhưng cũng chính Tô Ngôn đột nhiên buông tay ra rồi ép y phải nhận lấy sự tự do mà y không muốn.

Kỷ Triển bảo y hãy cứ yên tâm thả lỏng một chút, thành thực một chút.

Rốt cuộc y cũng thành thật mà đối diện với chính mình.

Thành thật với sự thật y là một tù nhân.

Đương nhiên dục vọng trên sinh lý của y vẫn tồn tại. Thế nhưng dục vọng trong linh hồn của y vẫn bị giam cầm trong nhà tù Tô Ngôn xây lên.

“Kỷ Triển, tôi cũng rất muốn làm, nhưng không thể làm với cậu.” Giọng Hạ Đình Vãn hơi khàn: “Lúc nhắm mắt lại người tôi thấy không phải là cậu, người tôi mong muốn cũng không phải là cậu, mà là Tô Ngôn.”

Kỷ Triển hơi ngơ ngác: “Không phải làm cùng anh ta khiến anh đau lắm sao?”

Hạ Đình Vãn lắc đầu: “Cậu không thể cho tôi được cái đau mà Tô Ngôn cho, vì thế tôi… Không thể thích cậu được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.