Bắt Giữ

Chương 36




Hạ Đình Vãn khá là để ý chuyện này. Y chợt nhớ lúc trước Cố Thiến có nói về thân thể Hình Nhạc một cách ác ý và xem thường, bỗng y cảm thấy trong cuộc sống cá nhân của Hình Nhạc có rất nhiều bí mật tăm tối.

Y chỉ biết Nhạc Nhạc đã thay đổi, nhưng không biết chính xác tại sao Nhạc Nhạc lại thay đổi. Nghĩ đi nghĩ lại, càng nghĩ y càng thấy khó chịu.

Công tác ghi hình cứ tiến hành như lệ thường, Hạ Đình Vãn càng lúc càng ứng phó trôi chảy thuận buồm xuôi gió.

Y và Kỷ Triển cả ngày cưỡi xe máy đi tới đi lui trong một thành phố nhỏ phía bắc Thái Lan, tựa như những thiếu niên vô tư không hề kiêng kỵ trong làn gió.

Trong chuyến đi này, y thật sự đã bộc lộ một phương diện có phần tùy hứng khác người. Mà kỳ diệu chính là tuy y không hề nói qua chuyện này với Kỷ Triển, nhưng cậu ấy thường thường ở bên cạnh xỉa xói y một chút, giống như những lời cáu gắt thổ tào như mưa bình luận*.

*Mưa bình luận là những comment lướt liên tục qua màn hình các video bên Bilibili.

Y mơ hồ cảm thấy, dưới sự phối hợp này, những phần mình không làm hài lòng khán giả đã được trung hoà một cách khéo léo.

Hoàng hôn ngày cuối cùng, Hạ Đình Vãn chợt phát hiện nắng chiều ở Chiang Mai lại là màu hồng phấn. Đương lúc hoàng hôn, từng áng mây quấn quýt với màu sắc lãng mạn mà mặt trời để lại, ban đầu nom như đang chầm chậm nhả từng sợi kẹo mỏng manh, dần dần biến thành từng viên kẹo bông khổng lồ màu hồng ăm ắp những mây bông xốp.

Y không để ý đến những thứ khác, chỉ vội vã gọi quay phim đến chụp chung cho mọi người một tấm hình bóng lưng trong ráng chiều hồng nhạt.

“Đẹp quá.” Y nhìn chân trời, nỉ non với Kỷ Triển: “Đẹp đến mức tựa như nếm được vị ngọt.”

Vào giây phút ấy, y đã hoàn toàn quên mình đang quay show thực tế.

Kỷ Triển cười cười, lúc này cậu lại không móc mỉa y.

Đêm hôm đó mọi người tụ tập lại uống rượu, không hiểu sao lại nói đến chuyện quay phim “Lời cá voi”. Cố Thiến và Hình Nhạc là diễn viên, cũng rất tò mò không biết cảm giác hợp tác với đạo diễn quốc tế lớn như Hứa Triết là cảm giác gì.

Nhắc đến đóng phim, mắt Hạ Đình Vãn sáng bừng lên. Năm năm trước y không coi những tháng ngày ở trong đoàn phim “Lời cá voi” là chuyện to tát, lúc phỏng vấn cũng không đau lòng nhiều lắm. Nhưng năm năm trôi qua, hôm nay y mới hiểu rõ đó là một kinh nghiệm hiếm có cỡ nào.

Y nghiêm túc nói: “Điểm lợi hại nhất của đạo diễn Hứa Triết chính là phân tích kịch bản và phân tích nhân vật. Thật ra lúc quay “Lời cá voi”, tôi vốn chẳng hiểu gì cả, khi đó thầy ấy đã nói với tôi — Đóng phim chính là mối quan hệ giữa các nhân vật, là lực kéo giữa nội tâm và bên ngoài của nhân vật đó. Lúc ở trường quay, đạo diễn Hứa tìm hiểu tâm tình của Tiểu Hạ từng lần từng lần một cùng tôi. Thầy ấy nói thẳng với tôi, muốn đi vào nội tâm của Tiểu Hạ thì phải quên là mình đang diễn, phải nắm bắt được cái chân thật nhất.”

Cố Thiến cười nói: “Em nghe nói đạo diễn Hứa Triết luôn thích diễn viên phái thể nghiệm, không ưng ý những người xuất thân chính quy cho lắm. Trước khi quay “Lời cá voi”, diễn viên ưa thích của ông ấy là Lục Tương Nam, người này vốn là sinh viên học viện Mỹ thuật, đã diễn ba tác phẩm của đạo diễn Hứa, phim nào phim nấy đều là kinh điển. Sau khi gặp đạo diễn Hứa thì người này nghỉ diễn lui về hậu trường, tiếp đó đạo diễn Hứa lại liếc mắt chọn trúng ngay anh Đình Vãn không hề có kinh nghiệm diễn xuất. Giờ ngẫm lại, đạo diễn Hứa thật sự có đôi mắt tinh tường.”

Lúc cô nói thế, Hình Nhạc bỗng lùi người về sau, khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối.

Hình Nhạc là diễn viên chính quy hàng thật giá thật.

“Tôi cũng nhớ có một cảnh quay vô cùng kinh điển.” Kỷ Triển cũng gia nhập cuộc trò chuyện, cậu thấp giọng nói: “Chính là cảnh Tiểu Hạ nhìn qua khe cửa thấy thầy Triệu nói chuyện với bố mình. Lúc anh ta nói Tiểu Hạ có thể là đồng tính luyến ái, cho đến giờ tôi vẫn nhớ đến ánh mắt kia của Tiểu Hạ.”

Nghe cậu nói thế, Hạ Đình Vãn cũng khá giật mình. Cho đến giờ Kỷ Triển không hề nhắc đến “Lời cá voi” với y, y còn cho rằng Kỷ Triển chưa từng xem phim mình đóng, không ngờ Kỷ Triển không chỉ không xem mà còn nhớ rất rõ.

“A! Tôi cũng nhớ cảnh đó lắm nhé!” Cố Thiến khá kích động, cô nàng bỗng nở nụ cười rồi quay qua nói với Hạ Đình Vãn: “Đình Vãn, anh diễn lại cho tụi em xem một chút đi, em thật sự rất muốn xem bản trực tiếp mà anh…!”

Hạ Đình Vãn ngây ra một lúc, bản năng y muốn từ chối. Nhưng lúc này Kỷ Triển và Lý Khải Văn cũng nhìn y đầy mong đợi, tuy không hề nói ra, nhưng rõ ràng là có ý muốn xem.

“Tôi sẽ chỉ diễn lại vẻ mặt và ánh mắt thôi, dù sao ở đây cũng không có ai diễn cùng.”

Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu, mấy ống kính máy quay nhắm thẳng vào y, Trong khoảnh khắc đó, bỗng nhiên y như quay về trường quay “Lời cá voi”.

Đã sáu năm kể từ khi y đóng “Lời cá voi”, không ngờ đã lâu đến vậy rồi.

Có thể nói là trừ phần cuối của phim, cảnh quay này là cảnh quan trọng nhất và cũng kinh điển nhất.

Trong cảnh diễn ấy, thầy Triệu mà Tiểu Hạ vẫn luôn ỷ lại nhất sau khi phát hiện tình yêu mơ hồ như có như không của cậu bé, dù biết cha Tiểu Hạ là một gã đàn ông vô cùng tàn bạo ác độc, thế mà hắn ta vẫn chọn cách đi nói cho cha Tiểu Hạ.

Ngoài khe cửa ngăn cách, Tiểu Hạ biết thứ đang chờ đợi mình chính là một trận đánh đập cực kỳ đáng sợ, thế nhưng thứ càng nặng nề hơn lại chính là tình yêu ngây ngô chưa kịp nảy mầm đã khô héo của cậu.

Trên thế giới này, chút ánh lửa nhỏ nhoi duy nhất khiến cậu cảm thấy ấm áp cũng đã bị dập tắt.

Thật ra, chính cảnh quay này là nguyên nhân cuối cùng khiến Tiểu Hạ lựa chọn nhảy vào biển tự sát ở cuối phim.

Hạ Đình Vãn đưa mắt nhìn về một điểm không vô định. Y không cần bất cứ đạo cụ nào, chỉ cần tiến vào trạng thái là dường như y có thể thấy được khe cửa hở trước mắt.

Trong khe cửa, là những gì tốt đẹp mông lung nhất đang dần vỡ tan thành mây khói.

Năm đó y còn cần Hứa Triết giúp đỡ phân tích cảm giác của Tiểu Hạ, nhưng hôm nay, y mới chính thức cảm nhận được cảm giác ấy từ sâu trong nội tâm một cách tinh tế.

Người y đứng lặng không nhúc nhích như một pho tượng, ánh mắt dần tan rã, trống rỗng.

Ngay sau đó, cùng với sự run rẩy của cặp lông mi, cấp độ biểu diễn của y dần tăng lên, ánh sáng trong mắt dần tụ lại, nhưng thần sắc bên trong cũng hỗn loạn — bi thương, phẫn nộ, bất lực, tất cả đan dệt vào nhau.

Tay y siết lại thật chặt, ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, hô hấp cũng dần gấp gáp hổn hển. Khi tăng đến tầng thứ ba, thần sắc trong mắt y dần lắng đọng lại thành một màu sắc — Màu đen của tuyệt vọng.

Trong mắt Hạ Đình Vãn dần dâng lên sóng nước, đôi môi mím thật chặt. Trên gương mặt là vẻ quyết tuyệt, thế nhưng trong đôi mắt lại là bất lực.

Y kìm nước mắt nơi đáy mắt, trăn trở ấy chỉ gần hai mươi giây thôi, nhưng dáng vẻ không thể rơi nước mắt, dáng vẻ cố giấu kín tâm tình vào tận đáy lòng ấy lại khiến người ta phải hít sâu một hơi.

Mãi đến cuối cùng, một giọt nước mắt chầm chậm chảy xuống, chỉ duy nhất một giọt nước cô độc ấy thôi — trượt xuống đến bên khóe miệng quật cường của y.

Hứa Triết đã từng nói với y, vào giây phút này, chính vào giây phút này, Tiểu Hạ đã quyết định đoạn tuyệt với thế giới.

Hạ Đình Vãn hít sâu một hơi. Đã nhiều năm như vậy, thì ra y vẫn có thể diễn.

Chính y biết một đoạn diễn bằng ánh mắt ban nãy tuyệt đối đã vượt qua trạng thái khi y diễn Tiểu Hạ vào năm đó.

Y cảm nhận được một cơn run rẩy tự tận sâu trong đáy lòng, y là một diễn viên, y vẫn có thể diễn — Thậm chí còn có thể diễn xuất rất tốt.

Sao có thể không kích động được cơ chứ.

Hạ Đình Vãn lén bình phục tâm tình rồi giơ tay lau giọt nước mắt ấy, tựa như xóa đi hoài nghi với chính mình.

Y như trút được gánh nặng, sau đó khẽ cười một cái, nói: “Xấp xỉ một đoạn này thôi.”

Nhất thời mọi người gần như không thốt lên được lời nào, Kỷ Triển nhìn Hạ Đình Vãn không nháy mắt. Qua rất lâu, cậu mới hơi giật mình mà vỗ tay.

“Quá lợi hại.” Đến Cố Thiến cũng phải cảm thán, ngay cả những quay phim và nhân viên ở phía sau cũng không khỏi châu đầu ghé tai bàn tán.

“Trời ạ, Tiểu Vãn thật sự là một diễn viên có thiên phú dị bẩm, hoàn toàn không cần kinh nghiệm hay kỹ xảo.”

Hình Nhạc mở miệng cảm khái một câu. Giọng hắn rất nhẹ, nghe qua cứ như lời tán dương xuất phát từ trong lòng, nhưng lúc đối diện với hắn, Hạ Đình Vãn lại thấy ánh mắt của hắn thật u ám và lạnh lùng.

Đây là lần đầu tiên Hạ Đình Vãn nhìn thấy Hình Nhạc không cách nào che giấu cảm xúc thật sự. Hóa ra Hình Nhạc lại ghét y đến thế, ghét đến mức nỗi hận đã lắng đọng rất dày.

Cảm giác vui vẻ của y biến mất ngay tức khắc, thay vào đó là cái lạnh khó có thể diễn tả được bằng lời.

“Không hổ danh là ảnh đế. Quả nhiên năm đó em không phụ kỳ vọng của đạo diễn Hứa Triết. Tiểu Vãn chính là người duy nhất có thể diễn dịch Tiểu Hạ chân thật đến vậy. Nhất cử nhất động đều không hề có bất kỳ cảm giác không phù hợp nào, khó trách năm đó có rất nhiều người cho rằng… Liệu trong cuộc sống thực Tiểu Vãn có từng thật sự bị bạo hành gia đình, hoặc là quen biết người bị bạo hành hay không.”

Hạ Đình Vãn choáng váng nhìn thoáng qua Hình Nhạc, nhưng hắn lại nghiêng đầu đi, không nhìn y nữa.

Hình Nhạc lớn lên từ nhỏ với y, đương nhiên biết y sống trong hoàn cảnh gia đình thế nào.

HÌnh Nhạc đã từng bôi thuốc lên vết thương cho Hạ Đình Vãn, cũng từng ngây ngô ôm lấy y, sau đó nói lớn lên nhất định phải bảo vệ y. Khi đó Hình Nhạc thật sự yêu thương y.

Hình Nhạc là người hiểu rõ nhất, bạo hành gia đình là khoảng tối tăm u ám mà cả đời Hạ Đình Vãn không thể quên đi, là ký ức đau đớn nhất mà y chôn giấu trong lòng.

Sự lạnh lùng và ác ý ấy, thậm chí so với những thứ trước đây còn khiến trái tim Hạ Đình Vãn lạnh giá hơn. Y gần như không thấy phẫn nộ nữa, chỉ thấy lạnh, lạnh từ tận sâu đáy lòng.

Y và Hình Nhạc, thật sự không thể quay về được nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.