Bát Gia Tái Thế

Chương 2: Túi gấm




Edit by Liên Vĩ

❤❤?❤❤

Bên ngoài khách sạn Duyệt Lai.

Một chiếc xe ngựa sa hoa dừng lại ở cửa.

Mấy nữ tử đồng loạt mặc xiêm y màu xanh nhạt cầm kiếm ngay ngắn quy củ đứng.

Nguyên nhân khiến mọi người gào hô như vậy ——nguyên lai chính là vì một nữ nhân bước từ trên xe ngựa xuống.

Nữ nhân dáng người mạn diệu khoác lên người xiêm y màu xanh nhạt, nhưng, so với những nữ đệ tử ở bên ngoài thì váy áo của nàng ta được thêu lên hoa văn phức tạp đẹp đẽ quý giá.

Giờ phút này dung mạo của nữ tử bị mạng che mặt bằng lụa trắng như khói sương che khuất, như mộng như ảo, lộ ra một cổ hơi thở thần bí,gió hè nhẹ nhàng phất qua làm cho làn váy tung bay theo, mỹ lệ tựa như tiên nữ trong tranh vẽ.

Khó trách làm cho nhiều nam nhân trong đại sảnh kinh hô lên như vậy, người này đúng thật là mỹ nhân hiếm thấy nha.

"Dáng người thật không sai!" Sủng Ái sờ sờ cằm đánh giá nữ nhân kia.

[ Loại lên sân khấu hoành tráng như thế này chúng ta theo không kịp a!] Phấn Cửu Cửu phun tào nói.

"Lần sau ta cũng làm một cái thế nào?" Sủng Ái ở trong lòng hỏi.

[ Ngài tìm đâu ra một đám nữ đệ tử hỗ trợ lên sân khấu đây kí chủ?] Phấn Cửu Cửu mắt trợn trắng.

"Có tiền thì ma quỷ cũng có thể sai khiến, hơn nữa, ta còn có một đồ đệ là tà giáo mỹ thiếu niên võ công cao cường kia mà!"

[........]

Sủng Ái ánh mắt thẳng thừng nhìn chằm chằm nữ nhân kia, cười nhẹ ra tiếng: "Không biết được công phu trên giường của nàng ta có lợi hại không nhỉ?"

Nàng ta ở trên giường nhất định là thật mê người, nếu không sẽ không đem Lãnh Cô Hàn mê hoặc đến thất điên bát đảo như vậy.

Dung Thiếu Khanh nghe thấy ngữ khí lưu manh của cô, đỉnh mày hơi nhíu lại, ánh mắt đạm mạt liếc nhìn nữ nhân đang cất bước đi vào khách điếm.

Thư sinh: Nữ nhân như thế này mà cũng cướp đi ánh mắt của sư phụ cho được.

"Sư phụ!" Hắn gọi một tiếng.

"Làm gì?" Sủng Ái cũng không quay đầu lại hỏi.

"Đồ ăn lạnh rồi!" Dung Thiếu Khanh hảo ý nhắc nhở.

Sủng Ái nhàn nhạt a một tiếng,đem ánh mắt lộ liễu của mình thu hồi.

Lúc này.........

"Cái gì?!" Một nữ đệ tử đệt nhiên đập tay lên bàn của chưởng quầy, nói: "Chỉ còn một phòng? Người nói xem chúng ta nhiều người như vậy làm sao mà ở được chứ?"

Chưởng quầy trên mặt cười mỉa, nói: "Cô nương, thật sự không có phòng khác, hơn nữa chỉ còn lại một gian phòng hạ đẳng mà thôi!"

"Buồn cười, đi tìm người nhường phòng ra đây!" Nữ đệ tử mặt đẹp lạnh đi nói.

"Này......"

Vân Vụ Sơn Trang mỗi lần cử hành đại hội võ lâm, tin tức trước đó đã được người truyền đi hơn nữa tháng, khách sạn Duyệt Lai là khách điếm lớn nhất và tốt nhất ở Thanh Thành, phòng cũng đã sớm đấy rồi.

"Cô nương, mong ngươi đừng làm khó dễ tôi......" Chưởng quầy tươi cười sắp không giữ được.

"Vân Chi!" Nữ tử mang mạng che mặt lên tiếng"Lui ra!"

"Vâng, Cung Chủ!" Vân Chi thối lui sang một bên.

"Chưởng quầy, ngươi có thể nói cho ta biết, là ai ở phòng chữ Thiên số 1 không?" Phòng này năm rồi đều là nàng ta ở,không biết thế nào năm nay lại bị người ta lấy trước.

Chưởng quầy dường như hiểu ra ý tứ của nàng ta, ánh mắt quét quanh đại sảnh một vòng,sau đó ngón tay chỉ sang một bàn bên cửa sổ: "Là hai người bọn họ!"

Thu Tư Vũ vừa lòng hơi hơi mỉm cười, xoay người mang theo đệ tử đi qua đi: "Vị thiếu hiệp này...... Có thể hay không đem phòng chữ Thiên số 1 nhường cho ta?"

Sủng Ái ngước mắt nhìn nàng ta một cái, ưu nhã cúi đầu tiếp tục dùng cơm.

"Không thể!" Dung Thiếu Khanh mặt mày như hàn băng, nữ nhân trước mặt này chung quy cũng chính là những nữ tử rắn rết, huống chi nàng ta lại là kẻ thù của Dương đại thẩm.

Thu Tư Vũ trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó hơi hơi chau mày, nói: "Thiếu hiệp, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng nhường phòng cho ta?"

"Sư phụ, ăn chút này đi!" Dung Thiếu Khanh đem thịt cá đã lấy hết xương đi đặt vào bát của Sủng Ái.

Lần đầu tiên ăn mệt trước mặt của nam nhân, hơn nữ còn là một ngọc diện thiếu niên tuấn tú như vậy, Thu Tư Vũ vẻ mặt bị tổn thương.

"Thầy trò các ngươi ở cùng một gian phòng sao?" Nàng ta cố tình đề cao thanh âm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.