Bắt Gặp Bạn Trai Cũ Đi Hẹn Hò Giấu Mặt, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 19: Mừng Hụt




Sợ Trang Thư Tình nghi ngờ, hai người thu thập thỏa đáng liền đi ra ngoài, cầm trong tay xiêm y công tử đã mặc vài ngày, Hướng Tả vụng trộm ngửi, quả thật là có chút mùi lạ, xiêm y này công tử rốt cuộc mặc mấy ngày? Đại tổng quản sẽ mặc kệ không lo sao?

Là bởi vì chưởng quầy đưa một thân quần áo làm tạ lễ, nên mấy ngăn tủ cùng mấy hòm lớn đựng xiêm y cũng không có mặc?

Hắn cảm thấy thương cảm cho vị kia hàng năm gần đem nửa xấp vải thiên tàm ti đưa tới cho công tử, khố phòng cũng chỉ thu lại vài thất, bằng không theo như bản tính soi mói cùng to gan lớn mật của công tử, sợ là sẽ trực tiếp đến khố phòng của vị kia tìm.

Bất quá nếu như công tử làm như vậy, vị kia ngược lại sẽ càng cao hứng đi, dám ở trước mặt vị kia thể hiện sự bốc đồng, lại còn đúng lý hợp tình như vậy, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có một mình công tử nhà hắn.

Hướng Tả suy nghĩ, trong lòng không có loại cảm giác ủ rũ, cũng không có chút tủi thân nào vì bị công tử bán mà sẽ không cam lòng, bởi vì công tử càng lúc càng lười hoạt động, người trong phủ đều nhàn đến bệnh, có thể có việc cho hắn làm đã là tốt lắm rồi.

Bạch Chiêm trực tiếp đi đến trước mặt Trang Thư Tình, ngăn trở tầm mắt của nàng, Trang Thư Tình nghĩ làm bộ như không thấy hắn cũng không được.

Bất đắc dĩ ngẩng đầu lên hỏi, “Bạch công tử có vừa lòng không?”

”Vừa người.” Nghĩ nghĩ lại nói thêm một câu, “Ba ngày làm một bộ có đủ hay không?”

”Không đủ, ít nhất phải bảy ngày mới được, đồ án đa dạng như vậy thật không dễ thêu, giá cũng quý hơn so với bình thường.” Trang Thư Tình cố ý nhắc nhở hắn nên trả tiền.

Bạch Chiêm thiếu cái gì chứ không thiếu tiền, sảng khoái lấy ra một tấm ngân phiếu đưa tới.

Trang Thư Tình nhận lấy nhìn nhìn, tận lực bảo trì trấn định đẩy trở về, “Thật có lỗi, cửa hàng nhỏ, không có đủ tiền thối trả cho ngân phiếu một ngàn lượng của công thử.”

Kì thực trong lòng đã có tính toán, nàng cũng không nghĩ sẽ tặng không, chỉ tính toán thu hai mươi lượng của hắn, dù sao thì chính mình chịu thiệt một chút, nhiều lắm thì nhờ Tú Nhi tỷ làm xong nhanh một chút, dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, nhưng mà người ta vừa ra tay chính là một ngàn lượng, đây là muốn nói với nàng: Đến lấy đi, mau tới lấy đi, nàng sẽ chống cự lại được cơ hội tốt như vậy sao?

Nhưng thật ra Bạch Chiêm chỉ nghĩ, một ngày nàng cũng chỉ có thể kiếm được 150 lượng, một kiện trang phục nếu đưa một ngàn lượng thì quả thật sẽ hơn rất nhiều, thu hồi ngân phiếu một ngàn lượng, lấy một tấm ngân phiếu một trăm lượng mang theo bên người đưa qua.

Thổ hào (*), Trang Thư Tình đưa mắt nhìn âm thầm nghĩ, nhưng lần này là lưu loát nhận lấy, “ Tiền công của cả ba kiện trang phục ta đã thu.”

(*) Thổ hào: Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn

Ba kiện mới có một trăm lượng? Trách không được kiếm ít như vậy, Bạch Chiêm cảm thấy, hắn nên để một số người bỏ ra nhiều tiền hơn một chút.

Có chuyện phải làm, Bạch Chiêm không tiếp tục lưu lại, liếc mắt nhìn Hướng Tả rồi ly khai.

Hướng Tả hiểu ý, thấy người đã ra ngoài một hồi mới làm ra biểu tình vừa nhớ tới trên mặt, ảo não nói: “ Xiêm y của Bạch công tử còn ở nơi này, chưởng quầy, ta đuổi theo trả lại.”

Trang Thư Tình cũng không nghĩ nhiều, vẫy vẫy tay ý bảo hắn nhanh đi.

Bạch Chiêm ngay ở con hẻm trước chợ chờ hắn.

”Công tử có gì phân phó.”

”Những người đó đến cửa hàng, ngươi đem giá nâng lên một chút.”

Hướng Tả đương nhiên sẽ không đi hỏi những người đó là người nào, bọn họ chỉ có thể là những người có nhiều nhược điểm ở trong tay công tử, tùy thời chờ để công tử thu thập, ngẫm lại người ở Hội Nguyên Phủ này cũng thật đáng thương, có một vị tổ tông như vậy ở Hội Nguyên phủ, dù có ở trên người nữ nhân mà tiêu dao cũng không thể tận tâm, lúc nào cũng phải mở to mắt mà lưu tâm, miễn cho lại bị công tử nắm được thóp.

Nhưng mà, “Công tử, những thứ trong cửa hàng đều được chưởng quầy định ra giá rồi, nếu vượt qua quá nhiều sợ là sẽ không tốt lắm.”

”Đó là chuyện mà ngươi phải lo lắng.” mặt Bạch Chiêm không biểu cảm nhìn hắn, “Làm nguyên một ngày mà ngay cả một bộ trang phục của ta cũng mua không nổi, dọa người.”

”!!!” Việc này thì ra là như vậy sao? Công tử có biết một cửa hàng bình thường một ngày có thể kiếm ra bao nhiêu? cửa hàng này của chưởng quầy ở phía đông chợ này đã xem như độc nhất!

Hướng Tả dùng sức nuốt nước miếng một cái, biết có cùng công tử phân rõ phải trái cũng vô dụng, công tử cho rằng điều đó đúng thì nó sẽ không bao giờ sai, nói nhiều hơn nữa đều chỉ có thể chứng minh bản thân mình vô dụng, phàm là người trong phủ đều có nhận thức này, chỉ có thể trước cắn răng sau đáp ứng.

Bạch Chiêm lúc này mới vừa lòng, tay chống lên xe ngồi lên, nghĩ nghĩ rồi lại nhảy xuống, “Nàng nhờ người đi mua xe ngựa, ngươi đem cái xe ngựa này cho nàng.”

Hướng Tả tiếp nhận giáo huấn, không tiếp tục hỏi nếu chưởng quầy nhận ra xe này thì làm sao bây giờ, nếu hắn hỏi, công tử lại tiếp tục nói với hắn câu kia, “Đó là chuyện mà ngươi phải lo lắng.”

Nói rồi Bạch Chiêm chắp tay sau lưng đi mất, Hướng Tả cầm xiêm y đưa tới cho một người đang ở chỗ tối bảo hộ công tử.

Đây là người ở kinh đô mà vị kia phái tới, cùng bọn họ nước sông không phạm nước giếng, vì nhàn rỗi nên ngầm luận bàn mấy lần với bọn họ, có mà công tử phân phó thì chuyện hợp tác giữ bọn họ cũng thường xảy ra.

Mặc kệ vị kia đối với những đứa con khác của hắn là thái độ gì, còn với công tử thật sự là không khác gì một người phụ thân bình thường, sợ công tử sống không tốt.

Bọn họ đã ngầm thảo luận, đều cảm thấy ở điểm này vị kia cũng chỉ là người bình thường, nhi tử càng không nghe lời ngài càng để bụng, dù có mắng công tử hai câu cũng đều vì yêu thương, nếu có ai nói công tử chỗ nào không giống vị kia, thì ngài thực sự sẽ đem vị trí ngài đang ngồi kia nhường cho người đó đi?

Ở điểm này, người trong phủ đều rất chắc chắn, ngoại nhân thì không biết được, nhưng bọn họ cùng người trong lâu phủ thì rõ ràng, lúc công tử mười bốn tuổi liền một mình đấu với một tiểu quốc, đó là một quốc gia tôn sùng việc thực hiện vũ lực, đơn giản mà trực tiếp gọi là Võ quốc, tuy rằng không có đất rộng của nhiều như đại chu, nhưng luận về vũ lực cá nhân, tùy tiện đem một người phụ nữ cũng có thể đánh ngã một tráng nam nhân của đại chu.

Quân vương bọn họ cũng không phải thừa kế, mà là ai có nắm tay lớn người đó có thể an vị tại vị trí kia, công tử thắng, đương nhiên chính là vương, nhưng công tử lại không có kiên nhẫn để quản việc, cũng chướng mắt vị trí kia, phủi mông liền đi mất.

Cái kia tiểu quốc cũng rất lạ, chẳng những không để ý công tử bụng dạ khó lường, còn bò xuống lạy người tiếp nhận vị trí kia, một đường đuổi theo công tử đến đại chu, công tử bị cuốn lấy tức giận không thôi, nhưng mà lúc đó lão phu nhân vẫn còn sống liền quyết định thay hắn, hắn coi như có danh dự là thượng vương, nhưng mọi sự mặc kệ, vị trí kia vẫn cho người trước ngồi, tất cả sự tình nên làm như thế nào và phải làm như thế nào thì cứ như cũ an bày, sự việc này sau mới lặng xuống.

Hắn cảm thấy việc lão phu nhân luôn nghĩ đến cùng với việc của bọn họ khẳng định là giống nhau: Thực sự để công tử làm quốc vương, võ quốc sẽ bị công tử ép buộc không biết thành ra cái dạng gì, vẫn là không cần tạo ra cái nghiệt kia.

Những thứ này vị kia ở kinh đô đương nhiên không có khả năng tra được, nếu không công tử chỉ kém viết rõ lên trên trán: “không muốn đi kinh đô”, đối với vị trí kia thì chỉ cười nhạt, nhưng càng như vậy, vị kia càng không thể yên tâm.

Nghĩ lâu, Hướng Tả vỗ cái trán, chạy chậm trở về cửa hàng.

”Đuổi theo?”

”Vâng, Bạch công tử đi chậm.”

Trang Thư Tình cũng không tiếp tục với chuyện vừa hỏi, lập tức liền chuyển sang đề tài khác, “Ta thấy còn dư lại chút hoa văn, hai ngày nữa sẽ định ra những trang phục khác nhau, hoa văn có chút tương đối phức tạp đem trưng bày?”

”Vâng.” Hướng Tả đầu óc vừa động, từ đó mà nói theo: “Chưởng quầy chớ có trách ta lắm miệng, ta cảm thấy những hoa văn phức tạp này ngài định giá quá thấp, khách nhân nguyện ý tiêu tiền vì những thứ này, khẳng định cũng là bởi vì những thứ đó làm cho bọn họ thích, này cũng là tâm sức của ngài, càng phức tạp càng có thể khiến bọn họ yêu thích, giá cũng là sẽ không đồng nhất, có một số người nói không chừng cũng bởi vì ngài định giá quá thấp khiến cho bọn họ cảm thấy hạ giá mới làm cho việc mua bán không thành, Từng Yến, Chu Châu, các ngươi nói có đúng không?”

Hai người nhìn thấy ánh mắt hắn, liền khẳng định cùng việc công tử vừa ly khai có liên quan, vội hát đệm theo hắn, “Chưởng quầy, chúng ta cũng cảm thấy như vậy, người xem cái này đơn giản mà đa dạng, ngài nên định giá là mười lượng bạc, nhìn cái này, so với cái vừa rồi kia càng đẹp mắt hơn, cũng phức tạp hơn nhiều, nhưng giá cũng chỉ có mười ba lượng, ta cảm thấy thật sự có chút tiện nghi.”

Nàng định giá đã là quá cao rồi! Tiền của hoa văn này, khách hàng tính tiền khi còn phải nhìn mặt mà liệu tiền kể cả việc đưa tiền công cho tú nương, giá tuyệt sẽ không thấp.

Trang Thư Tình nhìn về phía Chua Châu vẫn một mực không nói chuyện, “Ngươi cũng như vậy cảm thấy?”

”Đúng vậy, chưởng quầy, giá ngài định có chút thấp.”

”Đối với cửa hàng chúng ta thì những thứ ngày bán ra đã đắt hơn so với những cửa hàng khác.”

”Chưởng quầy, Hội Nguyên Phủ không thiếu kẻ có tiền, những thứ này bán được càng quý thì càng có người mua, chúng ta chỉ làm kẻ có tiền phải bỏ bạc ra.;’

Trang Thư Tình không nói gì, “Các ngươi sẽ không sợ đem cửa hàng này của ta làm cho phá sản luôn đi.”

Hướng Tả vỗ lồng ngực cam đoan, “Chưởng quầy yên tâm, chắc chắn cửa hàng sẽ không suy sụp.”

Có công tử ở phía sau chống lưng, dù ngươi muốn cửa hàng sụp cũng không được!

Nhu nhu cái trán, Trang Thư Tình cảm thấy so với việc mua ba người này, bản thân mình kỳ thực căn bản không phải là người mua hàng, nhưng bọn họ so với những khách hàng còn càng dễ dàng nắm giữ tốt hơn, mới khai trương không lâu đã tăng giá.

Rõ ràng nàng mới bỏ mặc không quan tâm!

”Chưởng quầy...”

Trang Thư Tình xua tay, “Ngươi đừng nói chuyện, người chết đều có thể bị ngươi nói thành sống lại, gian cửa hàng này khách vẫn đang cònđó, không có những cải biến tất yếu, ta sẽ không chấp nhận, ta còn phải gánh vác một gia đình, chờ mọi chuyện tốt lên thì đến lúc đó đem những thứ trong cửa hàng bay biện xa hoa một chút, đến khi đó sẽ tuỳ ngươi đi biểu diễn công phu sư tử ngoạm của mình, nhưng dù sao hoa văn cũng là của nàng, dù có tổn thất thì cũng chịu được.”

Như vậy càng tốt, Hướng Tả nhẹ nhàng thở ra, “Chưởng quầy yên tâm, nếu cửa hàng có suy sụp, ngài đem ta đi bán.”

”Ngươi trị giá mấy lượng?” Trang Thư Tình mắt đều đã muốn trợn trắng, dùng mười lượng bạc mua về, bán đi nhiều nhất cũng là cái giá này, để đổi lấy một cửa hàng?

”Khụ...” Hướng Tả cũng nhớ tới chính mình là đang bán thân, thật đúng là không đáng giá bao nhiêu tiền.

Từng Yến cùng Chu Châu hiểm hiểm nhịn cười, nhìn thấy có khách tới cửa vội lấy cớ tránh ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.