Bắt Em Về, Tiểu Nha Đầu

Chương 22: Hai tầng băng và lửa




Lúc Lâm Phi mở mắt lần nữa, hắn liền phát hiện mũi đầy mùi thuốc và mùi rượu cồn. Hắn lại nhìn thấy cái trần nhà màu trắng bệch trên đầu. Cánh tay hắn đang được truyền nước, trên người còn quấn rất nhiều băng gạc.

Một bác sĩ có khuôn mặt thon dài, mặc áo màu trắng, vóc người thoạt nhìn rất tuyệt, cũng vô cùng trẻ tuổi, có mái tóc dài màu đỏ liền xuất hiện trước mặt Lâm Phi. Cô đang đổi lại chai truyền nước cho hắn. Vẻ mặt của cô thoạt nhìn vô cùng đáng yêu hoạt bát, nhìn hơi giống búp bê.

- Tôi đang ở chỗ nào đây? Chẳng lẽ trước đó đều là do tôi nằm mơ? Tôi không phải ở ngục giam, mà là đang chữaa trị ở bệnh viện sao?

Lâm Phi nói với nữ bác sĩ tóc dài nhìn giống búp bê. Ít nhất vóc người của cô cũng không tệ lắm.

- Đây là phòng cứu thương trong ngục giam. Anh không nằm mơ đâu, anh vẫn còn ở trong tù đấy.

Nữ bác sĩ nói với Lâm Phi.

- Thì ra trong ngục giam Karl cũng có nữ bác sĩ xinh đẹp như vậy. À, đúng rồi, tôi là Lâm Phi. Cô tên gì thế? Sao cô lại chạy đến tận ngục giam xa xôi như vậy để làm bác sĩ chứ? Có phải cô đã đắc tội với viện trưởng bệnh viện của cô không? Hay là do viện trưởng từng có yêu cầu quá đáng với cô, cô không đồng ý nên mới bị điều đến chỗ này?

Lâm Phi nằm, giơ cánh tay đau nhức lên chào hỏi vị bác sĩ xinh đẹp có khuôn mặt búp bê kia.

Lâm Phi vốn dĩ không thích nói chuyện với nữ sinh thì bây giờ cũng thay đổi. Dù sao đều là tù chung thân rồi, bị Hệ Thống Chiến Thần biến thái trong đầu này hại thành như vậy, hắn đương nhiên là muốn tận hưởng lạc thú trước mắt. Vất vả lắm mới gặp được bác sĩ xinh đẹp, có cơ hội nói chuyện, nói không chừng còn có thể tạo ra chuyện tình yêu trong ngục giam. Đương nhiên hắn cũng biết phần lớn là do hắn ảo tưởng mà thôi.

- Tôi là Âu Dương Phương. Tôi chưa phải là bác sĩ chính thức. Tôi đang học năm thứ năm. Vào năm cuối, những học viên chúng tôi đều phải đến các bệnh viện thực tập. Nơi thực tập là rút thăm, số của tôi không tốt nên mới rút phải ngục giam Karl.

- Vốn dĩ tôi còn cho rằng bệnh viện trong ngục giam thì sẽ không có bệnh gì, vô cùng nhàn hạ. Tôi đã rảnh rỗi gần một tháng rồi. Không ngờ sáng nay lại nghe bác cảnh ngục nói trong phòng ăn đã xảy ra một cuộc hỗn chiến rất lớn.

- Hình như là do một tên tù phạm cùng hung cực ác tạo ra. Nhưng tôi cũng thật sự muốn cảm ơn hắn, để tôi có hơn trăm người bị thương để luyện tay nghề trị liệu.

- Được rồi. Lâm Phi, tôi còn hơn mười tù phạm bị gãy chân gãy tay mà vẫn chưa nối xương. Không nói chuyện với anh nữa.

Thì ra bác sĩ có khuôn mặt búp bê này tên là Âu Dương Phượng. Hôm nay tâm trạng cô vô cùng không tệ. Có nhiều bệnh nhân bị ngoại thương như vậy, có thể luyện tay nghề. Nếu chuyện này xảy ra trong bệnh viện khác thì sẽ không tới lượt bác sĩ trẻ tuổi như cô làm.

Đương nhiên, bây giờ cô vẫn chưa biết Lâm Phi đang nằm trên giường chính là tác giả của cuộc hỗn chiến này.

Nhìn bác sĩ tóc dài áo trắng đi ra khỏi cửa phòng bệnh, Lâm Phi bắt đầu kiểm tra thân thể mình. Vì đã bảo vệ rất tốt nên đều bị thương ngoài da. Ngoại trừ những nơi có máu bầm và sưng ở ngoài thì cũng không bị thương quá nặng, đoán chừng hai ba ngày là có thể khỏi.

Lâm Phi lại nhìn quanh phòng bệnh này. Vừa rồi chỉ tập trung nhìn vào bác sĩ thực tập mới tới nên hắn không chú ý thì ra còn có người chung phòng bệnh.

Phòng bệnh trong ngục giam này cũng không lớn mà đã đặt mười cái giường. Bốn cái giường trong đó hiển nhiên là cho vào sau này, chắc hẳn là do quá nhiều người bị thương.

Đương nhiên những bệnh nhân này, tính cả hắn, từ thắt lưng đều bị cố định trên giường bệnh. Nếu không có ai mở khoá thì bọn họ căn bản không thể rời giường được.

Lâm Phi nhìn chín người bị thương đang nằm trong phòng kia một vòng. Có ba người bị thương ở đầu, hoặc là vừa uống thuốc mê xong nên vẫn chưa tỉnh lại, vẫn còn đang hôn mê. Sáu người khác cũng không ai dám nhìn ai, ánh mắt đều nhìn vào chân của mình. Không một người nào dám ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.

Chắc hẳn là ở phòng ăn vừa nãy đã khiến bọn hắn lưu lại ấn tượng quá sâu đậm rồi. Dù sao cũng như người ta nói vậy, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng. Ở trong mắt một số tù phạm này, hắn được xem như là phần tử bạo lực.

Lâm Phi đang nghĩ lúc buồn tiểu thì giải quyết kiểu gì trong khi vẫn bị trói trên giường thì cửa phòng bệnh lại bị mở ra.

Mười cảnh ngục đang trang bị đầy đủ liền lôi hắn đang khó hiểu xuống khỏi giường.

- Chẳng lẽ đi vệ sinh cũng phải có mười người áp giải à?

Lâm Phi nói với bọn họ.

- Đi nhà vệ sinh thì không cần nhưng phải áp giải cậu đi Phòng tối thì cần. Vừa rồi trưởng ngục đã hạ lệnh, vì hành vi trong phòng ăn của cậu đã phá vỡ ổn định và trị an lâu dài của ngục giam nên phạt cậu bị giam trong Phòng tối ba ngày.

Người cảnh ngục giống như người dẫn đầu mười người áp tải nói với hắn.

Ông ta liền cầm gậy năng lượng chỉ vào Lâm Phi. Sau khi trói chân trói tay hắn, bên trong ba lớp, bên ngoài ba lớp thì bắt đầu dẫn Lâm Phi ra khỏi phòng bệnh màu trắng.

- Bye bye nhé, nữ bác sĩ búp bê.

Lâm Phi phất phất tay về phía giường bệnh rồi đi theo những cảnh ngục này vào trong con đường kim loại màu đen âm lãnh.

Sau nhiều lần quẹo trái quẹo phải, Lâm Phi liền bị dẫn đến một căn phòng kim loại màu đen rộng sáu mét, bên trong còn có một bồn cầu sơ sài và một cái giường sắt hai dây dài một thước.

Sau khi mười tên cảnh ngục dẫn Lâm Phi đến căn phòng này thì liền đi ra, đèn trong phòng cũng đột nhiên tắt phụt. Sau khi cảnh ngục đóng cửa phòng lại, Lâm Phi cảm giác căn phòng này yên lặng đến thần kỳ. Xem ra hiệu quả cách âm làm rất tốt. Trước mắt hắn là một mảnh đen thui, yên tĩnh đến doạ người.

Dựa theo trí nhớ, Lâm Phi liền nằm chết dí trên chiếc giường sắt kia.

Đặt quả cầu kim loại nặng năm mươi cân ở bên cạnh giường, bệnh nhân Lâm Phi đã hơi mệt mỏi. Hắn đang chuẩn bị nằm xuống rồi ngủ một giấc trong căn phòng tối yên tĩnh này.

Hệ Thống Chiến Thần biến thái lại xuất hiện trong đầu.

- Xét thấy biểu hiện chiến đấu buổi sáng hôm nay của ngươi, giờ ta sẽ phân tích cho ngươi một chút về quá trình chiến đấu của ngươi, dạy cho ngươi chiến thuật chiến đấu. Ta tin tưởng vừa mới trải qua cuộc quần chiến vừa rồi, ngươi sẽ càng nhanh chóng hấp thu chỉ đạo chiến đấu của ta.

Hệ Thống Chiến Thần liền nói trong đầu Lâm Phi.

- Cái gì? Đại ca ơi, ngươi không để cho ta nghỉ ngơi một chút đi à? Ngủ một giấc rồi hãy luyện tập.

Lâm Phi lên tiếng kháng nghị.

- Lần huấn luyện này có thể tiến hành trong giấc mơ của ngươi. Thời gian trong mơ có điều chỉnh tỷ lệ so với hiện thực, toàn bộ huấn luyện đều tiến hành theo ý thức của ngươi. Hi vọng thông qua đợt huấn luyện này, ngươi có thể đề cao kỹ xảo chiến đấu.

Hệ Thống Chiến Thần vừa nói, hai mắt Lâm Phi liền khép lại.

Lúc Lâm Phi mở mắt ra lần nữa thì phát hiện bản thân đang ở một đấu trường trên một đỉnh núi trống trải. Đấu trường rộng trăm mét vuông này do đá cẩm thạch tạo thành, hoàng tráng vô cùng. Một người đang mặc võ phục màu trắng có hình dáng giống hệt hắn đứng ở phía đối diện. Nhưng dáng vẻ người này vô cùng lạnh lùng, hoặc có thể nói là rất cool.

- Bây giờ, thứ ngươi phải làm chính là học kỹ xảo chiến đấu của hắn, cũng là đánh bại hắn.

Âm thanh của Hệ Thống Chiến Thần biến thái lại vang vọng trong đấu trường trống trải kia.

Sau đó, lời nói càng thêm hại người lại xuất hiện:

- Có thể chiến thắng chính mình mới là kẻ mạnh. Khi nào ngươi có thể chiến thắng chính mình thì ngươi có thể kết thúc đợt huấn luyện này. Nếu không, đợt huấn luyện này sẽ tiếp tục tuần hoàn vô hạn, mãi cho đến khi năng lượng tế bào trong thân thể ngươi hoàn toàn hao hết mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.