Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc

Chương 9: Rốt cuộc muốn làm gì




Nhiếp Phong vừa nhìn thấy chiếc xe hơi Trần Dư Phi đỗ ở bãi đỗ xe liền mỉm cười: “Em mua lúc nào thế?”

“Mới có hai ngày thôi”. Trần Dư Phi mở cửa, cười hi hi gác tay lên cửa xe ở bên ghế phụ lái: “Mua chỉ chuyên để đến đón anh thôi đấy, thấy em tốt chứ!”

“Biểu hiện cũng khá lắm!”. Nhiếp Phong ngồi vào trong, cặp chân dài hơi co gập lại: “Chỉ có điều hơi nhỏ một chút.”

“Anh tưởng em lắm tiền như anh sao?”. Trần Dư Phi khởi động, cẩn thận lái xe rời khỏi bãi đỗ đang đỗ rất nhiều xe.

Dựa vào kĩ năng lái xe và tình trạng của chiếc xe mới này, một lựa chọn khá hiện thực đó chính là ở lại Thượng Hải một đêm, ngày thứ hai mới trở về Nam Kinh. Cô đang lái xe, vừa nghe radio vừa nói chuyện với Nhiếp Phong không ngớt. Sân bay Phố Đông cách nội thành không đến 50km, chưa đi được một nửa đường thì Nhiếp Phong đã ngủ gục trên ghế, đầu nghiêng về phái cửa sổ xe, phát ra tiếng thở nặng nề. Trần Dư Phi giảm tốc độ, chầm chậm thong thả cho đến khi tới con đường phía Tây Diên An, dừng xe dưới lầu khách sạn Lệ Tinh, sau đó mới lên tiếng gọi Nhiếp Phong tỉnh dậy.

Bước vào thang máy chạy lên căn phòng ở tầng năm mươi, tốc độ có vẻ hơi nhanh, cả ngày Trần Dư Phi không ăn gì, có lẽ đường huyết hơi thấp, cô cảm thấy bị chóng mặt, váng đầu. Nhiếp Phong nắm chặt tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa, nụ cười trên khuôn mặt anh càng khiến Trần Dư Phi choáng váng hơn.

Cảnh đêm ở khách sạn này phải nói là tuyệt đẹp, gần như cả thành phố Thượng Hải đều thu gọn trong đáy mắt. Bên cạnh cửa sổ kính rộng lớn đặt một chiếc ghế sofa dài, Trần Dư Phi bước đến bên cạnh sofa, áp sát cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cánh tay Nhiếp Phong ôm chặt lấy eo cô, quay người cô lại, hôn lên môi cô trong ánh sáng le lói chiếu vào qua khung cửa sổ.

Trên người anh vẫn còn thoang thoảng mùi gió bụi, nhưng lại quyến rũ hơn bất cứ lúc nào trước đây, đôi tay lưu luyến không buông người Trần Dư Phi ra, sức nóng của lòng bàn tay trực tiếp truyền qua da, làm dấy lên ngọn lửa sâu bên trong nội tâm cô.

Tay Trần Dư Phi vội không kiềm chế được, vén vạt áo của Nhiếp Phong lên, vuốt ve qua lại giữa phần ngực, hông và sống lưng của anh. Cơ thể cường tráng này vẫn hoàn hảo không có vết thương, cơ bắp cuồn cuộn vẫn rắn chắc, làn da bóng nhẵn vẫn ấm nóng như vậy. Cô dùng đầu ngón tay không ngừng xoa, ấn, bóp, nặn giống như anh vậy, lắng nghe tiếng rên rỉ của anh, dần dần dùng lực mạnh hơn.

“Nha đầu đáng ghét…”

Nhiếp Phong cười với giọng trầm ấm bên tai Trần Dư Phi, hai cánh tay dùng lực xốc cô lên, ấn sát vào cửa kính, bên dưới chiếc áo T shirt sớm đã được kéo lên cao kia là khuôn ngực đẫy đà mềm mại của cô, môi và lưỡi không ngừng liếm mút, hàm răng cắn nhẹ, cô càng vùng vẫy thì anh lại càng không ngừng lại. Trần Dư Phi ngẩng đầu, toàn thân thả lỏng, trọng lượng cơ thể dồn hết lên hai cánh tay anh đang xốc cô lên.

Lúc thì ngứa ngáy khó chịu, lúc lại đau râm ran, run rẩy, Trần Dư Phi ôm lấy đầu Nhiếp Phong, cặp chân dài kẹp chặt giữa hai bên eo anh dần dần không giữ chặt được, cứ trực tụt xuống dưới. Nhiếp Phong thầm rên lên một tiếng, xốc cô lên cao thêm chút nữa, rời bỏ khuôn ngực đã đỏ tấy lên của cô, ngẩng đầu cắn, liếm nhẹ dưới cằm cô: “Như thế này thú vị chứ hả?”

Trần Dư Phi nuốt nước miếng, chiếc cổ cao và thẳng không ngừng quay trái lắc phải, tránh hơi thở phả vào cô: “Nhiếp… Nhiếp… Nhiếp Phong…”

“Hả? Sao thế?”. Nhiếp Phong thực sự rất khỏe, chỉ một tay giữ chặt Trần Dư Phi còn tay kia thì đã không kìm được mà di chuyển men theo những đường cong hấp dẫn giữa phần eo và mông, chầm chậm lướt xuống dưới, thò tay vào bên trong chiếc quần bò bó sát người, nhưng vì vải thít chặt nên không cách gì tiếp tục được. Anh tức giận lại cắn nhẹ cô một miếng, ôm chặt và xoay người cô lại, nặng nề bổ nhào về phía chiếc giường mềm êm ái.

Trần Dư Phi giữ chặt hai cánh tay anh đang ra sức cởi nút khuy quần bò của cô, cất tiếng cười chêu trọc né sang một bên giường, Nhiếp Phong nào có chịu từ bỏ, tay vừa vươn ra liền lôi cô trở lại, đè chặt dưới thân mình, dí chặt hai cánh tay đang ngăn cản anh, cố ý cười gian tà: “Lên trời không có đường xuống đất không có cửa, tiểu mĩ nhân, ngoan ngoãn phục tùng đại gia đi!”

Trần Dư Phi cười tới mức toàn thân mềm nhũn, nghiêng mình, nửa người nằm sấp trên giường, mặt vùi vào trong chăn, từng mảnh từng mảnh y phục được cởi ra, lộ ra cơ thể thon dài, trắng mịn màng của cô. Không phải là lần đầu tiên nữa, thế nhưng cô vẫn cảm thấy thẹn thùng, xấu hổ khi khỏa thân trước mặt anh, vội vàng chui ngay vào trong chăn. Nhiếp Phong một tay lật ngay tấm chăn lên vứt ra góc giường tít tận đằng xa, đồng thời cũng giật ngay chiếc gối cô đang ôm trong lòng.

“Anh…”

Nhiếp Phong nhảy lên giường, tách hai chân ra quỳ trước cơ thể cô, cúi nhìn cô từ trên cao. Không có chỗ nào để chốn cũng chẳng có nơi nào để tránh, ánh đèn lại rực rỡ đến thế. Hai cánh tay chắn trước ngực bị gạt ra, đôi chân co gập cũng từ từ duỗi thẳng, anh giống như bậc đế vương, dùng ánh mắt thưởng ngoạn kho báu thuộc về mình.

“Phi Phi, anh đã từng nói là em rất đẹp chưa?”

Hai tay Trần Dư Phi nắm chặt ga trải giường bên dưới, nhìn anh như cầu khẩn: “Nhiếp Phong…”

Mấy chiếc cúc áo sơ mi của Nhiếp Phong đã được cởi hết, làm lộ ra khuôn ngực vạm vỡ, tráng kiện của anh, anh vươn người áp sát, thò một ngón tay quẹt lên sống mũi Trần Dư Phi, chầm chậm di chuyển xuống dưới.

Đôi môi, chiếc cằm.

Mỗi lần tới một vị trí, vị trí đó trên cơ thể của cô tự nhiên hướng về phía anh.

Cái cổ, khuôn ngực.

Không hề dừng lại như mong đợi. Cơ thể mịn màng, trắng muốt của Trần Dư Phi đã ghi nhớ hết tất cả những cảm giác vui sướng mà anh mang đến, khuôn ngực đẫy đà đó tham lam khát khao được anh dịu dàng chở che. Nhưng chỉ là trong chốc lát, ngón tay đó lại từ từ rời khỏi, cô nôn nóng rên rỉ, thở gấp.

Vùng eo, vùng hông.

Càng lúc càng rõ ràng, Nhiếp Phong giống như đang chơi trò bịt mắt bắt dê với những ham muốn của Trần Dư Phi vậy, hoàn toàn không quan tâm đến sự run rẩy và mời gọi của cơ thể cô. Trần Dư Phi cắn chặt môi, không biết phải thể hiện tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Cô càng nóng vội thì anh lại càng chậm rãi, vui mừng đắc ý trước sự vùng vẫy, mất kiên nhẫn của cô.

“Nhiếp Phong…”

“Hả?”

“Anh…”

“Anh làm sao?”

“Anh…”

Mặt cô đỏ lựng lên, toàn thân cô cũng ửng đỏ lên như cám dỗ người khác. Đây thực ra cũng là một sự mê hoặc khó có thể kháng cự đối với Nhiếp Phong, trêu chọc cô và cũng lại bị dáng vẻ của cô mê hoặc, bên trong cơ thể anh cũng bùng lên một ngọn lửa cực lớn. Nhiếp Phong cởi áo sơ mi ra, ánh mắt của cô như hữu hình, nhẹ nhàng tiếp xúc với làn da của anh, khiến cho cơ bắp của anh căng cứng. Anh nắm chặt tay cô, áp sát phần eo của anh.

“Giúp anh cởi đồ đi, Phi Phi.”

Cô biến thành đứa trẻ rất nghe lời, mười đầu ngón tay vật lộn với một sợi thắt lưng, giằng trái giật phải mà vẫn không cởi được, nôn nóng tới mức cắn chặt môi.

“Ngốc tới mức này cơ đấy!”. Nhiếp Phong cười lớn, cũng không đợi được mà giúp cô một tay.

Khi đều đã khỏa thân, cả hai liền quấn lấy nhau. Tất cả mọi động tác đều là phản xạ có điều kiện, cơ bắp, xương cốt, thần kinh, huyết dịch, đồng thời có mục tiêu hướng đến, cơ thể của hai người đều thể hiện ra trước đối phương những gì đẹp đẽ nhất. Ánh sáng le lói trong màn đêm ngoài khung cửa và biểu hiện trong đôi mắt hòa quyện vào nhau, như hóa thành từng sợi từng sợi, quấn chặt lấy lấy hai cơ thể đang ôm ấp nhau.

Mười đầu ngón tay của Trần Dư Phi đều ấn sâu vào vùng da phần vai và lưng của Nhiếp Phong, cô ngẩng đầu nhìn ngọn đèn trên trần nhà, đột nhiên có phần quên mất bản thân mình đang ở nơi nào. Chỉ là anh từng đợt từng đợt tấn công mãnh liệt của anh đột nhiên dừng lại, gian tà nhìn cô mất đi cảm giác đau buốt, cuộn chặt dưới thân người anh.

“Lần sau còn né tránh anh nữa hay không, hả?”

Đàn ông chính là những đứa trẻ, một chuyện vặt vãnh cỏn con như vậy cũng bị đem ra làm cái cớ hành hạ người ta ngọt ngào đến thế. Trần Dư Phi ra sức lắc đầu: “Không đâu, không đâu, không đâu…”

“Thật chứ?”

Đáp lại câu hỏi của anh là tiếng rên rỉ pha chút nức nở của cô: “Thật đấy, thật đấy…”

Nhưng anh vẫn không chịu buông tha, thở gấp, cười mỉm, bị sự ngượng ngùng của cô thúc giục.

“Nhiếp Phong, Nhiếp… Nhiếp Phong…”

“Làm cái gì?”. Anh tiến về phía trước một cái thật mạnh mẽ giống như mồi nhử, không cho cô một chút thời gian để ngẫm nghĩ, sau đó lại nhanh chóng thu lại vị trí như lúc nãy. Cơ thể Trần Dư Phi vô thức trượt xuống dưới theo anh, Nhiếp Phong giữ chặt cô, hô hấp cũng dần nặng nề hơn: “Em muốn anh làm gì, hả?”

“Anh, anh…”

Nhiếp Phong cười gian.

Trần Dư Phi há miệng định cắn anh, anh nhanh nhẹn tránh né: “Em không nói, anh không biết đâu.”

“Rõ ràng anh biết…”. Trần Dư Phi véo anh một cái thầm rên rỉ, xoay người đồng thời hạ thấp xuống khẩn thiết thỉnh cầu: “Có được không, có được không…”

“Được cái gì?”

Trần Dư Phi nhìn ánh mắt như cười như không của Nhiếp Phong, anh cũng nhìn cô dò xét như thế. Hai cơ thể áp sát vào nhau là hai chất hóa học có nồng độ pH khác nhau, dưới tác dụng của một giọt chất xúc tác gọi là “ham muốn”, sôi sùng sục và xảy ra phản ứng mãnh liệt. Anh còn chê phản ứng chưa đủ mãnh liệt, từ từ mân mê khuôn ngực đầy đặn, đè ép khuôn ngực cô dưới cơ thể anh, nhiệt độ thân thể tăng cao, vô số bọt khí dưới gót chân nổi lên, chạy qua tất cả máu thịt và lên đỉnh đầu, cô sắp bốc hơi, sắp trống rỗng rồi. Sự dè dặt và thẹn thùng chính là hai nhân tố vật chất đầu tiên hoàn tất quá trình phân giải, Trần Dư Phi quặp chặt ngón chân, ngẩng đầu thúc giục với giọng nói khàn đặc: “Mau lên, đừng… đừng dừng lại, Nhiếp…”

“Nhanh thế nào? Thế này hả?”. Nhiếp Phong nghiến chặt răng, cơ thể cường tráng giống như gió xuân chầm chậm hiu hiu thổi vào “nơi sâu kín” của cô. Chỉ như vậy thôi thì sao thỏa mãn được, Trần Dư Phi rên rỉ như tiếng khóc, thầm kêu: “Nhanh hơn, nhanh…”

Gương mặt căng cứng nhìn có vẻ hơi dữ tợn, Nhiếp Phong ngậm dái tai của cô trong miệng, kéo kéo cắn nhẹ rồi lại liếm liếm, mỉm cười tăng tốc: “Cô gái thành thật, anh rất thích…”

Con đê ngàn dặm, vỡ bờ từ bên trong. Nước lũ tràn ngập chảy xiết ngàn dặm, Trần Dư Phi lúc chìm lúc nổi, dùng hết sức lực toàn thân vùng vẫy ngụp lặn, hít thở. Cặp mắt trước sau vẫn mở to, cô rất thích nhìn biểu cảm của Nhiếp Phong vào những lúc như thế này, cú chạy nước rút về vạch đích khiến đàn ông không còn thì giờ rảnh rỗi, tất cả từng thứ một: khuôn mặt, mồ hôi, hơi thở đều chân thực đến vậy. Dục vọng thuộc về thể thể xác, cảm xúc chân thực này lại thuộc về tâm hồn, nó sẽ khiến một người phụ nữ càng yêu thương người đàn ông hơn.

Sau khi mệt mỏi qua đi thì sẽ ngủ rất ngon lành, hai tiếng đồng hồ sau hai người đồng thời đói quá mà tỉnh dậy, nằm trong chăn nhìn ngắm bộ dạng của đối phương, ngầm hiểu ý nhau cùng cười lớn. Đã hơn mười giờ rồi, nhà hàng của khách sạn vẫn còn hoạt động, cả hai tùy ý chọn một số đồ ăn để lấp đầy cái bụng trống rỗng ở nhà hàng Ý, đã không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, hai người nắm tay nhau trở về phòng, ngồi trên sofa bên cạnh cửa sổ, vừa uống rượu vang vừa nói chuyện phiếm.

“Bố của Asakura và bọn anh cùng tới châu Phi. Từ Cairo cho tới khi rời khỏi biên giới Ai Cập, suốt dọc đường đi mấy người bọn anh đều khuyên bác ấy ở lại nơi an toàn chờ đợi, nhưng bác ấy vô cùng cố chấp, cứ nhất định phải đi theo cùng. Bác ấy biết hài cốt không thể hoàn chỉnh mang trở về nhà, trong tang lễ bác ấy nói với anh, con trai bác ấy từ nhỏ đã sợ đau đớn, khoảnh khắc hỏa táng sau cùng nếu có bố ở bên cạnh có lẽ sẽ khiến cậu ấy cảm thấy đau đớn không khó chịu đựng đến thế.”

“Người nhà anh ấy nhất định là rất đau lòng!”

“Gia đình Asakura không phải là nhà có tiền, bố mẹ và vợ cậu ấy đem tất cả di vật của cậu ấy quyên góp cho đơn vị từ thiện, viện trợ của châu Phi, đồng nghiệp của Úy Lam và Asakura đang lên kế hoạch tổ chức một buổi triển lãm ảnh, quyên góp giúp đỡ cho những góa phụ là nạn dân ở châu Phi.”

“Lương Úy Lam… cũng cùng mọi người đi tới trại tị nạn sao?”

“Ừ. Lửa thiêu trong tang lễ của Asakura là do chính tay cô ấy đốt lên.”

“Cô ấy… thật kiên cường!”

Nhiếp Phong khẽ cười: “Cô ấy vẫn luôn là một cô gái kiên cường, hoàn cảnh khó khăn tới mức nào cũng không thể làm khó được cô ấy.”

Trần Dư Phi gối đầu trên chân Nhiếp Phong, tay cô miết miết ngón tay anh: “Châu Phi bên đó như thế nào? Có phải là đáng sợ giống như những gì nhìn thấy trong ảnh không?”

Nhiếp Phong thở dài một tiếng: “Còn đáng sợ hơn những gì được thể hiện trong ảnh chụp, tivi, báo chí, sinh mệnh ở nơi đó không có một chút tôn nghiêm nào, con người vì để sinh tồn có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào, là những sự việc tàn nhẫn mà em không thể tưởng tượng ra nổi.”

“Mọi người chắc chắn là đã gặp phải không ít nguy hiểm!”

“Cái này thì cũng may, hiện tại tình hình ở bên ấy cũng không căng thẳng giống như khoảng thời gian trước đó nữa, có anh bạn giới thiệu tìm một số lính đánh thuê ở Ai Cập, hơn nữa một quốc gia càng loạn thì càng hủ bại, chỉ cần chi nhiều tiền thì chuyện gì cũng có thể. Có điều tình hình giao thông rất kém, xe chắc chắn không chạy nổi, anh chàng người Ý dẫn đường cho bọn anh cũng không nhớ rõ phương hướng cụ thể cho lắm, quá nửa thời gian là chạy vòng vòng, quay đầu, tìm kiếm.”

“Những lính đánh thuê đó đều có súng sao?”

“Nha đầu ngốc, đương nhiên là có rồi!”. Nhiếp Phong cười cười quẹt sống mũi cô: “Ngay cả anh còn mang một khẩu súng nữa là. Bọn trộm cướp khắp nơi đều có, một ngày có thể gặp cả mấy tốp nữa cơ, không có súng sao có thể đi được.”

“Có ai tập kích bọn anh không?”, Trần Dư Phi ngồi dậy.

“Có thì có, bắn mấy phát súng thì sợ chạy mất rồi. Lính bọn anh thuê thường xuyên xông pha ở vùng đó, đều rất có kinh nghiệm.”

“Thật là nguy hiểm!”. Trần Dư Phi nhăn mày.

Nhiếp Phong cười: “Chẳng phải anh đã bình an trở về rồi đây sao?”

“Càng nghĩ mà lại càng sợ!”

“Vậy thì đừng nghĩ nữa”. Nhiếp Phong nhào tới hôn cô một cái, ấn đầu cô gối lại lên chân anh. Mái tóc dài của Trần Dư Phi rủ sang một bên, anh nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay, năm ngón tay luồn vào những sợi tóc tơ: “Đừng chỉ nói về anh, em thì sao, mấy ngày này sống thế nào?”

“Em vẫn thế. Đi làm, tan ca, nhớ anh.”

Nhiếp Phong mỉm cười đầy ẩn ý: “Biểu hiện tốt như thế, anh phải thưởng cho em thế nào đây?”

“Sau khi trở về anh chơi đàn cho em nghe nhé.”

“Được.”

“Vẫn chơi bản nhạc đó nhé.”

“Ừ.”

“Chơi một trăm lần.”

“Nhiếp Phong cười phá lên: “Chỉ cần em không chê phiền phức.”

“Chuyện của anh em sẽ không chê phiền phức đâu.”

“Thật chứ?”

“Ừm, thật đấy.”

“Nhiếp Phong mạnh mẽ lật người đè Trần Dư Phi bên dưới, cười hì hì cúi đầu xuống: “Vậy chúng ta tiếp tục một lần nữa nhé!”

Ngày hôm sau trở về Nam Kinh, Nhiếp Phong đề nghị để anh lái xe, Trần Dư Phi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng giao chìa khóa cho anh, hạ thấp ghế ngồi, đắp chiếc áo khoác ngoài của anh ngủ suốt dọc đường đi, lúc mở mắt ra thì đã tới trạm thu phí ở Nam Kinh rồi. Không tiến vào Trung Sơn Môn, men theo tường thành và ngoặt phải, sau khi chạy xe mấy phút trên con đường cây cối rậm rạp liền đến nhà của Nhiếp Phong.

Trần Dư Phi mệt mỏi rã rời, bước vào nhà chẳng nói một lời mà trèo lên giường tiếp tục ngủ, mơ mơ hồ hồ cảm thấy Nhiếp Phong ôm chặt cô cũng nằm bên cạnh một lúc. Cô nép sát vào anh theo thói quen, lần mò nắm chặt lấy tay anh.

Là mơ, trong giấc mơ có một giọng nói trầm ấm, chất phác giống như anh, khẽ thì thầm bên tai cô những lời gì đó, cô nghe không rõ, thứ duy nhất mà đôi tai cô bắt được đó là một tiếng thở dài. Trần Dư Phi mở đôi mắt lim dim ra, hình ảnh Nhiếp Phong trước mắt không được rõ nét lắm, anh mỉm cười vỗ vỗ má cô, hôn lên ấn đường của cô: “Ngủ đi.”

Trần Dư Phi lập tức nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Đợi tới khi hơi thở của cô chậm chạp ổn định, cơ thể không động đậy nữa, Nhiếp Phong mới cẩn thật rút tay mình ra, ngồi bên giường ngắm nhìn cô một lúc. Miệng hơi khô và đắng, có vẻ buồn chán, Trần Dư Phi sợ lạnh vì thế nhiệt độ điều hòa được chỉnh ở mức cao. Dáng ngủ của cô không được thuận mắt lắm, đang đắp chăn yên lành, mới nóng một tí chút mà chiếc chăn đã bị kéo sang một bên. Những đêm cùng ngủ tới khi trời sáng, để bảo vệ giấc ngủ quý giá của mình anh không thể không dùng chân kẹp chặt cô để tránh bị cô làm phiền quá mức.

Nhiếp Phong lại đắp lại chăn cho cô, tay giơ ra sát má của Trần Dư Phi rồi lại thu về.

Khi cô đang ngủ, trên miệng còn nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.