Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc

Chương 49: Thời buổi rối ren




Edit mimi

beta Mag

“Tốt lắm, tiểu thư nhìn xem có vừa lòng tay nghề của tôi không?” Sau khi bôi thêm một lớp sơn bóng, ‘Tác phẩm’ xem hoàn thành như hoàn mỹ!

A Đại vốn muốn soi mói, nhưng nhìn thấy móng tay đẹp đến bất ngờ, một câu cũng không nói ra được!

“Việc đã làm xong, tiên sinh xin mời trả tiền!” Vũ Tình vươn tay đến chỗ Thang Duy Thạc, làm động tác thu tiền.

Thang Duy Thạc nén tức giận lấy từ ví ra một xấp tiền. Đếm xong, trên trán không khỏi có mấy đường đen!

Mà hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm cô, trên mặt xuất hiện một tầng lửa giận!

Thang Duy Thạc rút chi phiếu ra, sau đó nói với cô: “Chỗ cô có dùng thẻ không? Tôi có thể dùng thẻ trả!”

“Ngài đùa tôi à, cửa hàng nhỏ chỗ tôi sao có thể có máy quẹt thẻ! Tôi chỉ thu tiền mặt, nhanh lấy ra đi!” Giọng Vũ Tình tương đối nóng nảy, con mắt đen phun ra hai ngọn lửa nhỏ……

Cô có thể không giận sao? Hai mươi tám vạn, là hai mươi tám vạn!

Vừa rồi trong lòng cô mừng như điên không thôi, đã nghĩ tối hôm nay có thể trốn trong chăn rồi! Không phải tiền đến miệng rồi bay chứ? Không đúng, cô đã dùng sức lao động của mình, nên nhận được báo đáp!

Thang Duy Thạc bị cô yêu cầu đến mặt đỏ tai hồng, “Đáng chết, cô không biết tôi là người thế nào à? Có món tiền nhỏ thế này mà tôi phải đùa cô sao?”

“Vậy nhanh lên cho tôi!” Vũ Tình nhíu mày thúc giục.

Đáng chết, hắn là người thế nào? Tên lạnh lùng khốn nạn, súc sinh cũng không bằng, trong lòng cô thầm mắng!

“Nhưng bây giờ tôi không có nhiều tiền mặt như vậy!” Hắn khó xử nói. Không phải sao, bây giờ làm gì cũng có thể dùng thẻ, ai tự nhiên lại nhét một đống tiền giấy vào ví chứ!

Không nói đến có bị trộm hay không, chỉ đặt nhiều tiền trong quần áo thôi cũng đã không tiện rồi!

Nghe được lời hắn, Vũ Tình cơ hồ muốn khóc! Hai mươi tám vạn, không phải trở thành bọt nước chứ!

“Gần đây có máy rút tiền không, tôi đến đó rút!” Mẹ nó, chuyện mất mặt như vậy, vẫn lần đầu tiên gặp phải!

Vũ Tình nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu. “Nơi gần đây nhất cũng phải đi xe mấy nửa tiếng!”

Nhìn đồng hồ trên cổ tay, sắc mặt Thang Duy Thạc thật sự càng ngày càng xấu hổ. Lát nữa hắn còn có cuộc hẹn quan trọng, không thể muộn được!

Thang Duy Thạc cầm tiền trong tay để lên trên bàn, sắc mặt ửng đỏ nói: “Đây là mười vạn trả trước cho cô, ngày mai tôi sẽ đưa cho cô thêm mười tám vạn!”

Ngày mai còn phải nhìn thấy hắn? Vũ Tình vô cùng không muốn, nhưng mười tám vạn kia cô lại không thể không muốn!

Quên đi, tiền lấy đến tay, rồi để hắn cút đi!

“Tôi tin anh thế nào? Nếu anh không đến tôi tìm anh đòi tiền thế nào?” Tiếp theo chính là vấn đề tài chính!

A Đại hừ lạnh nói: “Này, tiểu thư đừng làm khó người được không? Bạn trai tôi sẽ gạt tiền của cô à? Còn không phải vì chỗ này của cô quá kém, ngay cả dùng thẻ cũng không được!”

Vũ Tình coi cô ta thành không khí, chỉ nhìn chằm chằm ‘Con nợ’.

Thang Duy Thạc rút cái nhẫn kim cương trên tay ra, đặt lên bàn thu tiền. “Đặt nhẫn này làm tin, cô yên tâm rồi chứ!”

Vũ Tình cầm cái nhẫn này, nó vẫn đeo trên tay hắn, giống như rất có ý nghĩa với hắn. “Được, vậy ngày mai mười giờ anh phải đưa tiền đến, vì buổi chiều tôi có việc, không ở trong cửa hàng!”

Thang Duy Thạc làm một tư thế ‘ok’, quay đầu nói với A Đại. “Em vào xe chờ anh trước!”

A Đại tuy có nghi hoặc, nhưng không dám vi phạm lời hắn, ra khỏi cửa hàng trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.