Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc

Chương 44: Rốt cuộc là quan hệ gì




“Đá gì mà đắt như thế, hai mươi tám vạn? Có thể mua được mấy viên kim cương đấy!” A Đại biết là cô ta cố ý chọc cô.

Thang Duy Thạc nghe thấy cô chào giá xong, không khỏi cảm thấy không biết nên khóc hay cười Người phụ nữ này, thật đúng là chào giá trên trời. Đúng như lời A Đại, giá đấy có thể mua được vài viên kim cương.

Vũ Tình chớp mắt, cố giả vờ khó hiểu nhìn cô. “Tiểu thư, chắc là cô hiểu. Chúng tôi dựa vào tay nghề để kiếm tiền. Giá này, đương nhiên là cộng thêm tay nghề của tôi! Cô tuy cảm thấy đắt, nhưng là rẻ rồi, mấy trăm ngàn, mấy chục viên cũng có!”

A Đại bị cô làm không nén được giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hừ, đương nhiên tôi phải làm thứ tốt nhất!”

Sau đó quay đầu nhìn Thang Duy Thạc, khiêu khích nói với Vũ Tình: “Bạn trai tôi có rất nhiều tiền, đừng nói là bốn ngàn một viên, có bốn vạn một viên, tôi cũng không tiếc! Duy Thạc, anh nói có đúng không?”

Khóe miệng Thang Duy Thạc lộ ra nụ cười, cố ý hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. “Ngươi nói đúng, chỉ cần xinh đẹp là được rồi, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng!”

“Duy Thạc, em biết anh tốt nhất với em mà!” A Đại cố ý khoe khoang trước mặt người khác, hình như rất sợ người khác không biết cô đang có quan hệ với Thang đại công tử.

Vũ Tình hung hăng nhìn hai người đến ghê tởm, trong lòng hối hận không thôi. Đáng chết, vừa rồi sao lại chỉ nói bốn ngàn một viên, nói một vạn đồng một viên, không phải là cô sẽ không cần làm việc nửa năm à?

Khi Thang Duy Thạc hôn lên hai mái A Đại, bỗng mắt chăm chú nhìn Vũ Tình. Điều này khiến cô vội vàng quay đầu đi, lấy một hộp đá từ phía sau ra.

Hừ, thật ra thì một viên cũng chỉ có năm ngàn thôi!

“Duy Thạc, anh thật tốt quá đi, em yêu anh!” A Đại cố ý khoe khoang chọc giận Vũ Tình, biểu thị công khai Thang Duy Thạc là vật sở hữu của cô.

Mà Thang Duy Thạc vô cùng phối hợp, thân mật hết sức trước mặtVũ Tình.

Lúc này Nhạc Nhạc đã chạy ra từ trong, mở to hai mắt tò mò nhìn chú và dì. Ba người ở đây có tâm sự riêng, đều không chú ý đến đứa bé kia đã đứng đây hồi lâu.

Cho đến khi miệng hai người họ dán vào nhau, Nhạc Nhạc đỏ mặt hét to một tiếng: “Chú dì đóng phim à?” Chỉ có người trong phim, mới có thể hôn đi hôn lại!

Giọng nói non nớt kia, khiến hai người đỏ mặt tai hồng tách ra thành công.

Vũ Tình trách cứ nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó tức giận nói: “Tiên sinh tiểu thư, mời các người kìm chế một chút. Vì cảnh sát tuần tra gần đây rất nhiều, nếu như bị cảnh sát càn quét tệ nạn bắt đi, thì có vẻ khó coi!”

“Cô……” A Đại buồn bực nhìn người phụ nữ trước mắt, nhưng hồi lâu vẫn không nói được một chữ.

“Không cần cảm ơn tôi, đây là tôi nhắc nhở thôi!” Vũ Tình kéo khóe miệng lên, ngoài cười trong không cười nói.

Thang Duy Thạc vỗ vỗ lưng bạn gái, ra lệnh nói: “Ngoan ngoãn phối hợp, nhanh làm xong móng tay! Lát anh còn có việc, không có thời gian đi với em!” Thật ra, hắn chỉ tò mò, muốn biết tay nghề cô thế nào. Móng tay, có thể biến thành đẹp bao nhiêu!

A Đại ngoan ngoãn vươn ngón tay ra, giao cho cô đùa nghịch.

Nhạc Nhạc không nhìn thấy hình ảnh ‘hôn’ nữa, cũng không tò mò với người lớn bọn họ. Tiếp tục thổi bong bóng của nó trong cửa hàng. “Ha ha……”

Nhạc Nhạc đúng như tên của nó, rất thích cười, hơn nữa tiếng cười vô cùng dễ nghe.

Đây đã hấp dẫn thành công lực chú ý của hắn, không nhịn được nhìn hai mắt của đứa bé……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.