Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc

Chương 4: Mờ ám đột nhiên xảy ra




Kì nghỉ dài ngày dịp Quốc Khánh sắp tới rồi.

Sau kì nghỉ 1/5 bị tàn nhẫn rút ngắn lại chỉ còn 3 ngày, 7 ngày nghỉ 1/10 này rõ ràng vô cùng quý báu, đặc biệt là đối với Trần Dư Phi. Cách đợt nghỉ lễ vẫn còn mấy ngày, chủ đề buôn chuyện của đồng nghiệp trong công ty toàn bộ đều đã vây quanh nội dung hoạt động của 7 ngày này, bất luận là ra ngoài du lịch hay ở lì trong nhà, đều sắp xếp rất phong phú đa dạng.

Đoàn Vân Phi cũng từng nhắc muốn ra ngoài đi chơi một chuyến, có điều dự án công ty của Đỗ Thượng Văn đang trong lúc bận rộn nhất, không dành ra được 3 ngày nghỉ liên tiếp, không thể xuất hành, chỉ đành làm việc vậy thôi.

Nhiếp Phong gần đây cũng luôn bận rộn, mỗi lần gặp nhau, anh đều không ngừng làm việc, khiến cho Trần Dư Phi có chút ngại ngùng nhắc tới chuyện đi chơi. Trong lòng cô đã lên kế hoạch, nếu thực sự không được thì đến căn nhà nhỏ ở Thang Tuyền đó, hai người yên yên tĩnh tĩnh sống qua 7 ngày cũng được rồi.

Ngày ba mươi tháng chín, mọi người đều chẳng có chút hứng thú tích cực công việc gì nữa, bắt đầu từ buổi sáng đi làm mắt chăm chăm chờ đợi tan ca. Tùng Tiểu Yến và mấy người bạn đi du lịch dài ngày tour Singapore – Malayxia – Thái Lan, Trần Dư Phi là nhân viên cốt cán, đến phòng nhân sự tán chuyện với cô ấy, giao lưu chút kinh nghiệm.

Đoàn Vân Phi là cấp trên rất chu đáo, vừa qua hai giờ chiều, Tiểu Vương chàng thư kí của tổng giám đốc đã cười ha ha sung sướng tan ca rồi. Tiểu Vương vừa đi, người khác đâu thể ngồi yên nữa, một trận gió phần phật thổi qua, đi mất một nửa. Trần Dư Phi đang thu dọn bàn làm việc, một lần nữa dặn dò kế toán và tài vụ làm tốt công tác bảo mật, sau đó cũng chuẩn bị tan ca trước giờ.

Lúc điện thoại gọi thông được, cô đang đứng ở hành lang công ty, Tổng giám đốc Đoàn nét mặt hồng hào đang nói chuyện với một vị phó giám đốc ở nơi cách cô không xa. Giọng nói của Nhiếp Phong trong điện thoại vô cùng thoải mái và vui sướng: “Hôm nay có thể nghỉ sớm chút không?”

Đoàn Vân Phi gật đầu với Trần Dư Phi từ xa, cô đáp lại bằng nụ cười mỉm ngọt ngào, ngọt tới mức Tổng giám đốc Đoàn nhăn mày, ánh mắt trở nên có chút tâm tư.

“Có thể, có thể chứ…”

“Ha ha, nói chuyện không tiện hả?”. Nhiếp Phong cười trêu cô, Trần Dư Phi đằng hắng, “ừm” một tiếng.

“Anh ở dưới lầu công ty em, bây giờ có tiện xuống không?”

Đằng hắng liền biến thành ho thực sự, Trần Dư Phi bịt miệng mặt đỏ bừng, lông mày Đoàn Vân Phi càng nhăn càng sát lại, cười cười với phó giám đốc, sải bước về phía cô. Trần Dư Phi vội vội vàng vàng nói ba từ “anh đợi em”, rồi nhanh chóng tắt điện thoại.

“Không sao chứ Tiểu Trần?”, Đoàn Vân Phi mỉm cười quan tâm.

Trần Dư Phi liên tục xua tay: “Không sao, không sao.”

Trở về phòng làm việc, cầm túi xách chuồn ra khỏi phòng làm việc như kẻ trộm vậy. Đây là lần đầu tiên Nhiếp Phong tới đón cô, trước đó hai người đều rất ăn ý cách xa Đoàn Vân Phi một chút, hôm nay sao anh lại thế nhỉ? Có chuyện gì vui sao?

Nhiếp Phong tương đối táo bạo, vốn dĩ Cayenne turbo đã rất chói mắt, anh lại còn đỗ xe ở vị trí bắt mắt nhất tại bãi đỗ xe của công ty. Trần Dư Phi cúi đầu nhanh chân bước tới bên xe, kéo cửa ngồi lên xe, liên tục thúc giục: “Mau đi mau đi!”

Nhiếp Phong không những không đi mà còn ôm chặt cô ra sức hôn, tròn một phút mới buông ra, nhìn chằm chằm đôi mắt của Trần Dư Phi cười nói: “Hôm nay em thật xinh đẹp!”

Trần Dư Phi bị anh ôm chặt thoáng chốc có chút hơi mơ hồ, khẽ che miệng chớp mắt: “Ngày nào em chẳng xinh đẹp?”. Nhiếp Phong cười ha ha, lái xe ra khỏi bãi đỗ.

Nhiếp Phong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cúc nơi cổ áo cởi ra, nhìn từ mặt bên đặc biệt có cảm giác tháo vát giỏi giang, Trần Dư Phi nghiêng đầu nhìn anh: “Hôm này có chuyện tốt gì vậy mà anh cười tới nỗi không khép miệng lại được? Nói ra cho em cùng vui lây với anh nào.”

“Đúng là có một chuyện tốt.”

“Chuyện gì?”

Nhiếp Phong tình cảm dạt dào nhìn cô, tăng tốc, lái xe rời khỏi thành phố, lái xe thông qua cầu vượt Hà Tây. Hà Tây là khu vực mới của Nam Kinh, mấy năm trước vẫn là bãi sông Trường Giang hoang vắng, bây giờ đã trở thành khu vực phát triển nhanh nhất rồi, nhà cao tầng mọc lên như nấm, đường phố rộng rãi, mới xây dựng rất nhiều khu nhà chung cư.

Xe của Nhiếp Phong dừng bên bờ miếng đất trống cách không xa trung tâm quần thể kiến trúc tiêu biểu dành cho Olympic của Hà Tây. Diện tích miếng đất trống này không lớn, xung quanh đều đã là khu chung cứ đang xây hoặc xây xong, làm cho miếng đất này càng thêm hoang vu. Trần Dư Phi theo anh xuống xe, nhìn quanh bốn phía, không hiểu dụng ý của anh.

Mặt đất toàn là bùn đất và cỏ dại, Nhiếp Phong đóng cửa xe, sải bước lớn đi sâu vào miếng đất trống, thân hình thẳng đứng dáng đi kiên định, anh quay đầu về phía Trần Dư Phi, vươn tay ra: “Phi Phi, qua đây.”

Trên người người đàn ông này đột nhiên tỏa ra khí chất vô cùng tự tin, ánh mặt trời rực rỡ, nụ cười của anh càng rạng rỡ hơn, tay giơ ra, tay áo được cuộn lên vài vòng lộ ta cánh tay lực lưỡng tráng kiện. Trần Dư Phi gần như bị anh mê hoặc đi theo bên cạnh, đưa tay cho anh.

“Buổi bán đấu giá vừa kết thúc, anh mua được miếng đất này.”

Trần Dư Phi nhướng mày: “Anh?”

Nhiếp Phong quay mặt về phía miếng đất trống: “Bắt đầu từ khi anh học kiến trúc thì anh đã mơ đến khoảnh khắc này, Phi Phi, cuối cùng anh cũng có thể không chịu bất cứ sự quấy nhiễu nào mà hoàn thành một dự án rồi, xây nên ngôi nhà mà mình hài lòng nhất!”

Sau khi hẹn hò với Nhiếp Phong, Trần Dư Phi cũng có chút hiểu biết về tình hình của anh, biết anh đảm nhận chức vụ cao trong một doanh nghiệp phát triển bất động sản quy mô lớn trong tỉnh, nhưng lời anh nói hôm nay là ý gì đây? Cái gì mà không chịu bất cứ sự quấy nhiễu nào?

“Anh đã có một công ty của riêng mình, đã có được dự án của riêng mình. Phi Phi, anh tin tưởng mình nhất định sẽ thành công! Nhất định!”

Niềm vui và khát khao thành công trên khuôn mặt Nhiếp Phong đã truyền sang Trần Dư Phi, cô cũng vui sướng nhìn anh, cùng anh nhìn miếng đất vẫn còn trông không chưa có chút gì bằng ánh mắt tràn đầy hi vọng. Nhiếp Phong dang hai cánh tay, vô cùng kích động cười lớn, sảng khoái giải phóng niềm vui sướng trong lòng, nụ cười của đàn ông trong khoảnh khắc này cảm động đến mức khó có thể diễn tả bằng lời.

Trần Dư Phi ra sức gật đầu, để cho bản thân mình cùng được ánh mặt trời và anh cùng chiếu rọi: “Anh nhất định sẽ thành công, em tin tưởng anh!”

Miếng đất mua được trong buổi bán đấu giá chỉ là bước thứ nhất trong kế hoạch dài hạn của anh, đối với một doanh nghiệp phát triển bất động sản mới mở, công tác tiếp sau cần phải làm vẫn còn rất nhiều rất nhiều rất nhiều. Nhiếp Phong đem tất cả tâm huyết đầu tư vào công tác phát triển dự án này, thời gian chúc mừng chỉ vỏn vẹn có một đêm.

Sáng sớm ngày mồng một tháng mười, khi kì nghĩ lễ dài 7 ngày bắt đầu, Trần Dư Phi trở về nhà của mình. Tuy trong lòng cô rất vui mừng cho anh, nhưng ít nhiều cũng có cảm giác bị bỏ rơi, ngồi một lúc trên sofa, mím mím môi, đến nhà bếp rót một cốc nước uống.

Phương pháp phụ nữ giết thời gian có rất nhiều, Trần Dư Phi lựa chọn hai loại mệt mỏi nhất, dọn dẹp vệ sinh và shopping. Trước tiên dùng cả một ngày để dọn dẹp kĩ càng nhà 1501, qét qua lau qua các xó xỉnh ngóc ngách, trần nhà và đèn treo cũng không bỏ qua, cởi đôi dép lê đứng trên băng ghế dài, gỡ từng quả cầu trên chiếc pha lê xuống lau qua như mới.

Lao động một ngày, buổi tối ngủ rất ngon lành. Ngày thứ hai đổi sang một đôi giày đế bằng, lượng một vòng các cửa hiệu lớn. Năm nay gầy hơn năm trước một chút, điều này khiến Trần Dư Phi vô cùng tự tin khi thử đồ, vừa hay những hoạt động chào mừng kì nghỉ lễ của các cửa hiệu rất nhiều, cô tĩnh tâm chầm chậm dạo phố.

Thật là trùng hợp, lúc dạo quanh cửa hàng giày nữ Trần Dư Phi bắt gặp Cát Tuyết Phi cùng đi shopping với bạn, hai cô bé hơn hai mươi tuổi rất xinh đẹp và thời thượng, đứng cùng bên nhau thực sự hấp dẫn ánh nhìn của mọi người. Vừa nhìn thấy Trần Dư Phi, Cát Tuyết Phi nhiệt tình chạy đến, nhiệt tình chào hỏi. Trần Dư Phi thấy cô bé và cô bạn bên cạnh chất một đống hộp giày rất cao, cười nói: “Mua nhiều đôi thế này sao?”

Cát Tuyết Phi cười hê hê: “Thế này vẫn nhiều? Chị dâu chị mua những gì thế?”

“Vẫn chưa chọn được thứ gì thích hợp, vừa nãy chỉ mua một bộ nội y”. Trần Dư Phi giơ giơ túi xách trong tay: “Hai em thì sao, còn định mua gì nữa?”

“Bọn em mua tương đối rồi, vừa nãy ở dưới lầu còn mua một đống lớn quần áo nữa.”

“Mua những gì thế, cho chị xem với.”

Cát Tuyết Phi đẩy đẩy cô bạn dịu dàng mỉm cười bên cạnh: “Nó có một tủ đồ VIP ở đây, đồ đạc em mua đều để ở bên đó rồi, mang về nhà nhiều quá, mẹ em lại nổi cơn giông lên thì khổ.”

“Ha ha, mẹ em vẫn quản lí việc em mua đồ à.”

“Đương nhiên vẫn quản chứ, em bây giờ vẫn là phái chìa tay xin, ăn không ngồi rỗi, tiêu tiền quá nhiều mẹ nhìn thấy sẽ không vui”. Cát Tuyết Phi nhún nhún vai: “Nếu thực sự không được, hôm nào đó em cũng đi tìm công việc để làm, anh Phong nhà em vừa mới thành lập công ty, hay là em tới đó làm lễ tân. Chị dâu, việc khác em làm không được, việc này chắc không tới nỗi em cũng không làm được chứ!”

“Đương nhiên em làm được, em xinh đẹp thế này, hình tượng công ty chớp mắt sẽ được tăng lên bậc!”

Cát Tuyết Phi cười híp mắt thành một đường chỉ nhỏ: “Điều đó là đương nhiên.”

Gặp nhau tức là có duyên, Trần Dư Phi mời hai cô bé đi ăn cơm trưa, khi ở cùng với thanh niên, bầu không khí trở nên sôi nổi hẳn, Cát Tuyết Phi lại là cô bé biết ăn biết nói, luôn làm cho Trần Dư Phi cười ha ha. Chủ đề nói chuyện phần lớn xoay quanh Đoàn Vân Phi, Cát Tuyết Phi không có ý đồ gì, miệng không che giấu, nên nói không nên nói đều nói ra hết, tiết lộ rất nhiều thông tin hồi nhỏ của Đoàn Vân Phi.

Nói xong, Cát Tuyết Phi còn không quên nói mấy lời tốt lành cho anh họ nhà mình: “Thực ra anh Vân Phi rất được, vừa đẹp trai vừa biết thương yêu người khác, đúng không chị dâu?”

Trần Dư Phi cười: “Cũng được lắm!”

“Có điều bây giờ anh ấy đã có chị dâu rồi, ây da, không biết có bao nhiêu cô gái sau khi về nhà âm thầm đóng cửa khóc lóc đây!”

“Đừng chỉ nói về chị, các em thì sao, có phải đều có bạn trai rồi không?”. Trần Dư Phi không muốn nói về chủ để này quá nhiều, liền mỉm cười hỏi. Cát Tuyết Phi buông tay: “Trong nhà có nhiều anh họ ưu tú như vậy, bảo em làm sao nhìn thuận mắt đàn ông bên ngoài chứ!”

“Em thì sao, chắc không phải cũng chưa có chứ?”. Trần Dư Phi nhìn cô bạn của Cát Tuyết Phi, cô bé này xinh xắn đáng yêu, nhưng lời nói không nhiều, trước sau chỉ mặt nở nụ cười nghe Cát Tuyết Phi ba hoa khoác lác, rất được lòng người.

“Nó à, ha ha!”. Cát Tuyết Phi cười lớn mất hết hình tượng, khuôn mặt của cô bạn liền ửng hồng, đẩy đẩy cô bé. “Cái này thì có gì mà phải ngại ngùng”, Cát Tuyết Phi đáp trả đẩy ngược lại, cười nói: “Trước đây em còn định giới thiệu nó cho anh Vân Phi đấy, nào ngờ nó thích người khác, chị dâu đoán xem là ai?”

Trần Dư Phi nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê: “Là ai?”

“Ha ha, nào ngờ nó lại thầm yêu anh Phong nhà em, không ngờ chứ gì?”

“Ô?”. Trần Dư Phi lại liếc nhìn tiểu nhà đầu má ửng hồng kia: “Vậy sao!”

“Đều là truyện trước đây rồi! Cậu ít nói lung tung đi được không!”. Cô bạn xúc một miếng hoa quả nhét vào miệng Cát Tuyết Phi, cô bé há miệng đón lấy, vừa nhai vừa cười: “Nói thì cũng có quan hệ gì đâu. Thực ra, mình vẫn thích cậu làm chị dâu mình, chỉ cần không phải là anh Phong, các anh khác tùy cậu lựa chọn.”

Trần Dư Phi nhấp một ngụm đồ uống, đặt cốc xuống, cười hỏi với vẻ không hiểu: “Tại sao không thể là anh… anh Phong? Chẳng phải anh ấy cũng tốt lắm sao?”

“Tốt thì tốt, có điều…”. Cát Tuyết Phi tặc lưỡi: “Nói thế nào nhỉ, không có nhiều khả năng có thể ở bên anh ấy.”

Trần Dư Phi khẽ lắc đầu: “Chị không hiểu.”

“Chị dâu, chị có nhớ lần trước em nói, cái người tình yêu sét đánh, tiệm kem đó không?”. Cát Tuyết Phi thở dài: “Trong lòng anh Phong vẫn luôn không thể quên được chị ấy, nhớ nhung chị ấy bao nhiêu năm, chị nhìn bộ dạng đó của anh ấy, thế nào mà không nhìn ra là người si tình đến thế chứ?”

Trái tim Trần Dư Phi đã sắp nhảy lên đến cổ họng rồi, cô nuốt vào một miếng hoa quả, cố gắng để mình cười một cách tự nhiên vô hại: “Ồ? Thực sự không nhìn ra! Cái người tình yêu sét đánh đó là chuyện thế nào? Thích cô ấy như vậy, tại sao lại còn chia tay?”

“Ai mà biết được tại sao chia tay chứ, tóm lại chính là đã chia tay, sau đó chị ấy kết hôn với một người nước ngoài, là một người Nhật Bản!”

“Người Nhật Bản?”, Trần Dư Phi hơi nhăn mày.

“Đúng thế, trí óc người đó hình như không được bình thường, em nghe nói khoảng thời gian trước đang yên đang lành đột nhiên lại tự sát, lại còn là chạy đến châu Phi nơi chim không đẻ trứng tự sát nữa chứ, thật kì là!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.