Đỗ Thượng Văn biết chuyện
rồi, Đoàn Vân Phi tự nhiên cũng sẽ biết, lúc Trần Dư Phi ra ngoài hẹn
hò, cũng không cần phải lén lén lút lút nữa, có lúc bắt gặp, hai chàng
đẹp trai còn huýt sáo trêu chọc: “Trang điểm lộng lẫy, là để quyến rũ ai
đây nhỉ?”
Nhiếp Phong rất bận rộn, lúc ở bên Trần Dư Phi, cũng
thường xuyên làm thêm ở nhà, lúc nào cũng có vô số giấy tờ cần xem, vô
số cuộc gọi điện thoại. Khi anh bận rộn, Trần Dư Phi tự mình tìm niềm
vui, đọc tiểu thuyết, chơi game, xem tive, nghe nhạc hoặc ngồi ngẩn ngơ.
Con
người có lúc cần một trạng thái hoàn toàn trống rỗng, chẳng làm gì cả
chẳng nghĩ gì cả, sững sờ ngẩn ngơ, khiến cho thân thể được thả lỏng.
Lúc này, nếu bên cạnh bật một chút âm nhạc hư ảo, cả người sẽ cảm thấy
đang bay giữa không trung, không có phiền não không có tâm sự.
Trần
Dư Phi giống như đại đa số các cô gái, thích ăn đồ ăn vặt, sau khi hẹn
hò với Nhiếp Phong, nơi này đương nhiên cũng phải chuẩn bị chút đồ ăn dự
trữ, thuận tiện lúc nào cô cũng có thể lấy dùng.
Ngẩn ngơ một
hồi, uống hộp sữa chua, Trần Dư Phi đứng trước cửa thư phòng nhìn vào
bên trong, Nhiếp Phong vẫn đang ngồi sau bàn làm việc, vừa lật xem những
tài liệu trên bàn, vừa nhập gì đó vào máy tính. Cô không muốn làm phiền
anh, quay người định đi, khóe mắt Nhiếp Phong nhìn thấy bóng dáng của
cô, liền mỉm cười ngẩng đầu: “Qua đây.”
Trần Dư Phi bước qua ngồi lên đùi anh: “Vẫn bận chưa xong à? Có mệt không?”
“Không
mệt, còn một chút nữa là xong”. Nhiếp Phong một tay ôm cô, tay kia cầm
bút lên, viết lên một bản giấy tờ mấy chữ, suy nghĩ một lát, gạch đi,
lại viết lại một hàng.
“Em ra bên ngoài đợi nhé, không làm phiền
anh”. Trần Dư Phi định đứng lên, anh ấn cô xuống, vứt bút, mất kiên nhẫn
nói: “Em ở bên ngoài cũng làm phiền anh như vậy thôi.”
Trần Dư Phi chớp chớp mắt: “Vậy phải làm sao?”
Nhiếp Phong cười: “Vậy, trước tiên anh chuyên tâm để em làm phiền một lúc…”
Đôi
môi thành thục nhẹ nhàng chạm vào môi cô, hơi thở mang theo mùi hương
của anh phả vào da cô, nhồn nhột. Trần Dư Phi nghiêng mặt cười né tránh,
tay của Nhiếp Phong giữ chắc sau gáy cô, không để cô cử động lung tung.
Môi của cô rất mềm và nóng, nhanh chóng làm tan chảy những ngại ngùng
của cô. Nhiếp Phong cong môi, mỉm cười đáp lại đầu lưỡi đang thăm dò của
cô, tay vuốt ve cơ thể cô một cách tự nhiên, ngăn cách bởi một lớp vải
áo T-shirt mỏng, đi chuyển tới đâu hơi nóng liền bốc hơi tới đó.
Cánh
tay đang giữ sau gáy cô, năm ngón túm chặt, từng sợi tóc mềm mượt chầm
chầm tuột khỏi kẽ ngón tay khép lại của anh, cảm giác đau nhẹ ở chân tóc
khiến Trần Dư Phi không kiềm chế được khẽ rên rỉ, ngẩng đầu lên theo
động tác của anh.
Nhiếp Phong bắt đầu từ chiếc cằm giương cao của
Trần Dư Phi, men theo đường cong nơi cổ trượt xuống dưới, tới xương
quai xanh lưu luyến không rời, liên tục hôn lên. Trần Dư Phi vừa thở gấp
vừa lắc đầu, nhưng không thể gạt cánh tay bướng bỉnh của anh ra, từng
sợi tóc lại tiếp tục bị túm bên dưới, cơ thể trẻ trung của cô cũng bị
bức ép vươn về phía trước, giống như một cây cung mềm mại.
Khuôn ngực đầy đặn nâng lên, đối với anh, chính là một kiểu mời gọi.
……
Ding dong, ding dong. Chuông cửa đột nhiên reo lên.
Hai
người đồng thời ngơ ngác, phản ứng đầu tiên của Trần Dư Phi chính là
nhanh chóng đẩy anh ra, Nhiếp Phong nhăn mày nắm chặt cổ tay cô, cô vội
vàng nhỏ tiếng: “Có người đến!”
“Mặc kệ!”. Nhiếp Phong sa sầm nét
mặt kép tay Trần Dư Phi, tiếp tục bắt đầu từ nơi vừa nãy bị đứt đoạn,
giống như một đứa trẻ giẫn dỗi, động tác càng kịch liệt hơn khi nãy.
Trần Dư Phi vừa căng thẳng vừa tức cười, ôm chặt lấy đầu anh, ngón tay
luồn vào tóc anh, vừa muốn đẩy ra, vừa muốn kéo sát vào.
Nhưng âm
thanh “ding dong ding dong” vẫn không chịu buông tha, có khí thế như
nếu không mở cửa thì quyết không ngừng vậy. Nhiếp Phong áp sát khuôn
ngực Trần Dư Phi lầm bầm chửi tục mấy câu, cô cười đến mức suýt nữa bị
sặc: Anh đi xem xem có chuyện gì, em ở đây đợi anh.”
Nhiếp Phong
nghiến răng buông Trần Dư Phi ra, chỉnh lại quần áo xuống lầu mở cửa.
Anh đã quen sống một mình, không thuê người giúp việc sống trong nhà,
chỉ có một người mỗi ngày đến quét dọn theo giờ. Người biết anh sống ở
đây cũng không nhiều, người đến lại càng ít, trong mấy căn nhà đứng tên
anh thì đây là nơi yên tính nhất.
Cửa vừa mới mở ra, đầu của Cát
Tuyết Phi liền thò vào, hai con mắt lớn đảo một lượt khắp nơi, cuối cùng
dừng lại trên người Nhiếp Phong: “Lâu như vậy mới ra mở cửa, anh đang
làm gì?”
“Anh vẫn chưa hỏi em đấy, em đến đây làm gì?”
“Ăn
thuốc nổ rồi hả? Không hoan nghênh em sao?”. Cát Tuyết Phi hừ hừ, đẩy
anh ra tự mình bước vào, sau khi đổi giày liền xách túi đi đến sofa
trong phòng khách: Đi qua nhà anh, đến xin bát nước uống có được không?”
Nhiếp Phong khẽ ho một tiếng: “Chỉ uống nước thôi?”
“Ừm!”. Cát Tuyết Phi ra sức gật đầu.
Anh
nhìn cô bé với vẻ không tin tưởng: “Phòng bếp ở bên kia, tự mình rót
lấy, uống xong rồi thì đi đi, anh còn đang bận việc lắm, không có thời
gian tiếp đãi em đâu.”
“Được thôi”. Cát Tuyết Phi cười hi hi đặt
túi xách da trên sofa, lượn qua người Nhiếp Phong đi đến phòng bếp, vừa
đi vừa nói: “Anh Phong à anh thực là không nghĩ thông nổi, tiền mãi mãi
kiếm không hết, không cần thiết phải liều mạng như vậy.”
Cô bé
nói rồi đột nhiên đặt chân chạy lên cầu thang, Nhiếp Phong ngơ ngác rồi
đuổi theo. Bước chân Cát Tuyết Phi vô cùng nhanh nhẹn, ba bước nhảy hai
bước chạy liền đến tầng hai, liền sau đó mở tung cánh cửa phòng ngủ
chính. Nhiếp Phong nắm chặt cổ tay trái của cô bé kéo lại phía sau: “Em
làm gì vậy?”
Cát Tuyết Phi cười ha ha kì quái, híp mắt nghiêng đầu nhìn Nhiếp Phong chằm chằm: “Anh vội gì chứ?”
“Em còn tiếp tục làm loạn ở đây, ngày mai anh sẽ đưa em tới lò gạch đen Sơn Tây mà gánh gạch đấy, em có tin không?”
“Em
không tin, anh không nỡ đâu!”. Cát Tuyết Phi cười hi ha nói: “Em chẳng
làm gì cả, em chỉ… hơi mệt một chút thôi, muốn nghỉ ngơi, nghỉ ngơi.”
Nhiếp Phong nhìn cô bé làm trò kì quái, buông tay ra trầm giọng: “Nói thật đi, tới đây làm gì?”
Cát
Tuyết Phi nhìn anh, ba giây sau liền từ bỏ, lên giọng nói: “Được rồi,
được rồi, phải nói rõ trước, không phải em muốn tới đâu nhé, là dì hai
bảo em tới đó!”
“Mẹ anh?”. Nhiếp Phong nhăn mày: “Bà ấy bảo em tới làm gì?”
“Dì bảo em tới, bắt gian tình!”
Nhiếp Phong suýt chút nữa ngã ngửa: “Bắt… bắt gì?”
“Dì
hai cũng không biết nghe ai nói nhìn thấy anh và một người phụ nữ tay
trong tay cùng đi ăn cơm, dì bảo em thỉnh thoảng tới đây trinh thám một
chút, xem có phải có gian tình phát sinh…”. Nhiếp Phong đánh một cái vào
sau gáy cô bé, Cát Tuyết Phi ôm đầu lập tức đổi lại: “… xem có phải anh
có bạn gái rồi không!”
“Thật là lo nghĩ lung tung! Hoàn toàn là
chuyện không có!. Nhiếp Phong lắc đầu, Cát Tuyết Phi bĩu môi không tin:
“Vậy, lúc vừa nãy em đổi giày, sao nhìn thấy bên cạnh lại có đôi giày
nữ…”
Mí mắt Nhiếp Phong khẽ giật: “Thư kí của anh lần trước đến đưa tài liệu vì trời mưa giày ướt nên cô ấy vứt ở đây luôn.”
Biểu
cảm trên mặt Cát Tuyết Phi rõ ràng viết ba chữ: Anh lừa ai? Cô bé quay
người bước mấy bước vào trong phòng ngủ, dừng lại xem xét, lại đi vài
bước, cười hê hê, cúi người xuống lật ga trải giường lên nhìn xuống gậm
giường, lại chạy qua mở cửa phòng vệ sinh, hai tấm rèm cũng được kéo ra
xem xét.
Nhiếp Phong khoanh tay trước ngực, thong dong tựa trước
khung cửa phòng ngủ, Cát Tuyết Phi chống nạnh quay đầu nhìn anh: “Thực
sự không có?”
Nhiếp Phong không nói không động.
“Vậy đôi giày nữ ở đâu ra?”
“Vô
duyên!”. Giọng nói Nhiếp Phong trầm xuống: “Chỗ anh vẫn còn vài phòng
trống, nếu em vẫn không yên tâm, đều có thể tìm kiếm một lượt, tìm cho
thật kĩ, nếu không mẹ anh không hết hi vọng.”
“Dì hai chẳng phải lo lắng cho anh sao!”
Nhiếp Phong nhếch mép mỉm cười, quay người đi ra ngoài.
“Anh
Phong!”. Cát Tuyết Phi lên tiếng gọi anh lại, bước chân Nhiếp Phong
dừng lại, mất kiên nhẫn thúc giục: “Muốn tìm thì tìm, không tìm thì đi
về, anh có thời gian chơi với em.”
“Anh Phong”. Cát Tuyết Phi
bước đến sau lưng anh, nhìn cái bóng cao lớn thẳng đứng của anh họ:
“Anh… có phải anh… trong lòng vẫn còn nhớ chị Úy Lam?”
Bờ vai Nhiếp Phong khoảnh khắc này nhìn có vẻ cứng đờ, anh khẽ cười một tiếng: “Nói linh tinh gì thế!”
“Em
không nói linh tinh!”. Cát Tuyết Phi lượn qua trước mặt anh, ngẩng đầu
nhìn anh: “Trong lòng anh nghĩ gì, tưởng rằng người khác không nhìn ra
sao? Đã nhiều năm trôi qua rồi, cũng không chính thức yêu đương, anh dám
nói không phải vì chị Úy Lam?”
Nhiếp Phong không nói, Cát Tuyết
Phi thở dài một tiếng: Anh Phong à, anh Phong, bảo em phải nói sao đây!
Anh vốn thích chị ấy như thế, lúc đầu tại sao lại để chị ấy đi?”
Nhiếp Phong nhếch nhếch khóe miệng, giọng nói trầm thấp: “Chuyện không biết thì đừng nói linh tinh!”
“Sao
em lại không biết? Chuyện gì em cũng biết!”. Cát Tuyết Phi đấm một quả
vào ngực Nhiếp Phong: “Đừng nói với em anh không biết chị Úy Lam hiện
tại lại là một người nhé! Nếu anh vẫn còn thích chị ấy, tại sao không đi
tìm chị ấy?”
“Cát Tuyết Phi!”. Biểu cảm của Nhiếp Phong dần trở nên nghiêm khắc: “Chuyện của anh không đến lượt em lắm lời!”
“Tưởng
em đồng ý lo chuyện của anh sao!”. Cát Tuyết Phi cũng làm mặt lạnh:
“Thà một mình đóng chặt cửa hoài niệm quá khứ, cũng không dám đi tìm chị
ấy trở về, loại người như anh đáng bị độc thân cả đời!”
Cát
Tuyết Phi nói xong liền chạy tưng tưng tưng bỏ đi, Nhiếp Phong đứng trên
hành lang tầng hai, nhìn cô bé chạy xuống dưới lầu, chạy ra phòng
khách, dùng sức mở cửa ra, tiếng cửa kêu “rầm” một cái, không khí cũng
hơi chấn động.
Anh giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, chầm chậm đi vào thư phòng. Cửa vẫn mở, cũng không biết cô có nghe thấy không…
Nhưng
thư phòng không một bóng người, Nhiếp Phong nhăn mày, nhìn ngó khắp
nơi, bao gồm cả gầm bàn, đâu cũng không có Trần Dư Phi. Đi về phòng ngủ
chính kiểm tra một lượt, trong phòng ngủ dành cho khách lần trước cô đến
cũng không có người.
Cửa phòng chứa đồ phía đầu hành lang được
cẩn thận mở ra, Trần Dư Phi thò đầu ra nhìn Nhiếp Phong khẽ thở phào nhẹ
nhõm: “Người đi rồi?”
Nhiếp Phong cười gật đầu: “Đi rồi.”
Trần Dư Phi không yên tâm lại nhìn ngó, lúc này mới bước ra, ôm ngực nói: “Làm em giật cả mình, con bé Cát Tuyết Phi này!”
“Vừa rồi em…”
“Ha
ha, em vừa nghe thấy tiếng nói của con bé liền biết là có gì không đúng
rồi, nên vội vàng trốn đi, nhanh trí không nào? Cô bé đến làm gì? Sao
hình như em nghe thấy hai người đang cãi nhau nhỉ? Cô bé đã nói những
gì?”
Nhiếp Phong “ồ” một tiếng: “Không có, nó đi qua đây thuận đường vào thăm chút thôi, không có chuyện gì.”
“Vậy
thì tốt”. Trần Dư Phi nắm chặt cổ tay Nhiếp Phong, thở phào, tựa vào
vai anh, vui vẻ cười: “May mà lúc em đến không mang túi xách, nếu không
chắc chắn bị con bé phát hiện rồi.”