Bắt Được Rồi, Vợ Ngốc

Chương 11: Chạy trốn?!




Trần Dư Phi thầm đem tướng mạo của mình và cô nữ tiến sỹ kia so sánh một lượt, không thực sự công bằng chính trực mà cảm thấy mức độ tương đương nhau. Nhưng xét về học vấn, MBA của học viện kinh doanh Luân Đôn đã đánh bật cái bằng thạc sỹ tài chính của trường đại học trong nước của cô sang một bên.

Cũng chỉ so sánh một chút như thế thôi, Trần Dư Phi chẳng để tâm lắm đến chuyện này nữa, sau khi về tới nhà liền đi tắm và quên mắt chuyện này luôn. Nhưng Bà Đoàn thì lại xem chuyện này là thật, không chỉ tự mình vui mừng thích thú bận rộn hẳn lên mà còn lại một lần nữa mời cô tiến sỹ đó tới nhà chơi và cũng kéo luôn cả mẹ Nhiếp Phong tới.

Đây là do Trần Dư Phi nghe Cát Tuyết Phi kể lại. Tiểu nha đầu này gần đây thường xuyên gặp cô, chủ đề tuyệt đại đa số đều vậy quanh chàng cảnh sát An Lương, thỉnh thoảng cũng nói tới những chuyện thú vị trong nhà. Ví dụ như chuyện về cô em song sinh của nữ tiến sỹ kia. Nghe nói mẹ Nhiếp Phong vô cùng hài lòng với cô nàng học MBA đó và đã bàn chuyện với nữ tiến sỹ, sau khi nữ tiến sỹ hỏi ý kiến em gái mình, đối phương đã đồng ý gặp mặt.

“Cô gái đó nghe đến gia thế của anh Phong, lại thêm nhìn hai tấm ảnh của anh ấy, làm gì có chuyện không động tâm! Đã bàn bạc với nhau rồi, sau khi anh Phong từ Hongkong trở về cô ấy sẽ tới Nam Kinh gặp mặt. Có điều theo em tính toán thì bác cả và dì hai vẫn là mất công toi thôi, chẹp, theo như em phân tích, anh Phong thứ nhất có lẽ trong lòng vẫn còn hoài niệm tình cũ, thứ hai à…”

Trần Dư Phi cau mày: “Thứ hai cái gì?”

Cát Tuyết Phi thật hiếm khi hôm nay không chọn món kem, mà lại gọi một tách cà phê giống như Trần Dư Phi. Cô bé vuốt vuốt cằm, nói một cách nghiêm túc: “Thứ hai ấy à, em nói này chị dâu, chị nói xem… anh Phong anh ấy… có khả năng này không nhỉ?”

“Khả năng gì?”

“Chính là GAY!”

Trần Dư Phi nghẹt thở, trừng mắt nhìn: “Sao, sao em lại có thể tưởng tượng như thế!”

“Vốn dĩ, đàn ông ba mươi tuổi đầu trở đi nếu nói không có ham muốn chuyện đó, dù có đánh chết em cũng không tin, tại sao anh ấy lại không tìm bạn gái chứ? Còn Lương Úy Lam, bỏ đi cũng đột ngột và kỳ quái như vậy, lẽ nào chính là phát hiện ra xu hướng giới tính thật sự của anh ấy! A!”. Cát Tuyết Phi vô bàn cái “rầm”, khiến Trần Dư Phi giật nảy mình: “Ha ha, coi như em đã hiểu rồi, mấy năm anh Phong sống chung với Lương Úy Lam đó chắc chắn là đem cô ấy làm lá chắn, trên thực tế thì lại sống cùng với người đàn ông khác!”

Chiếc thìa nhỏ trong tay Trần Dư Phi rơi vào tách cà phê kêu leng keng, bắn lên mấy giọt chất lỏng màu thẫm dính vào chiếc áo màu kem của cô, cô vội vàng rút giấy ra lau, đã không lau hết được nữa rồi: “Ha ha, em thật biết liên tưởng đấy!”

“Phân tích một chút thôi mà, dù sao khoang thời gian này anh Phong cũng rất kỳ lạ nhé.”

“Lạ chỗ nào?”

“em không nói rõ được, chính là… hình như không giống lắm so với trước đây. Trước đây, em cảm thấy lúc ah ấy cười rực rỡ như ánh mặt trời, khi không cười thì lập tức liền chuyển sang trời nhiều mây, còn bây giờ thì một năm bốn mùa thời tiết đều nắng ráo, trong xanh. Chị dâu, lần trước lúc chúng ta cùng dùng cơm, em còn nhìn thấy anh ấy ngồi một mình cười ngẩn ngơ nữa đấy, chị nói xem đấy có phải là triệu chứng của việc đang yêu không? Rõ ràng là yêu mà lại không thể nói ra, không phải là tình yêu đồng tính thì còn là cái gì nữa!”

Trần Dư Phi trợn mắt cắn môi, dường như trầm tư mất mấy giây, ra sức gật đầu: “Có lẽ, có lẽ thế!”. Cô nhấp một ngụm cà phê, đặt tách xuống: “Nếu… nếu như anh Phong thực sự như thế thật thì em… em sẽ làm thế nào?”

“Em ấy à, em thì có thể làm thế nào chứ? Tình yêu đồng tính thì tình yêu đồng tính thôi, chỉ cần anh ấy vui vẻ, thoải mái là được rồi.”

“Em có vẻ suy nghĩ thoáng nhỉ.”

Cát Tuyết Phi nhún nhún vai: “Thanh niên mà chị, hơn nữa những chuyện này bây giờ cũng khá nhiều, trong số những người bạn em quen, không ít người có tình yêu đồng tính, nhìn cũng quen rồi.”

“Vậy bố mẹ anh ấy thì sao? Chắc chắn sẽ rất thất vọng đấy!”

“Nào chỉ có thất vọng thôi đâu, theo em tính toán chú hai của em sẽ lập tức đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh ấy, sau đó lập di chúc đem toàn bộ gia sản bán đi quyên góp cho Hội chữ thập đỏ, một xu cũng không để lại cho anh ấy.”

“Khủng khiếp đến vậy sao?”

“Cũng chưa tính là khủng khiếp lắm đâu, cũng may người có tình yêu đồng tính không phải là anh Vân Phi, he he, em nói vậy thôi, chỉ dâu đừng để bụng nhé!”

Trần Dư Phi cười cười cùng cô bé, cẩn thận dò xét Cát Tuyết Phi: “Bố mẹ Vân Phi còn có chiêu gì khủng khiếp hơn nữa sao?”

“Chị không biết đấy thôi, lần trước chẳng phải chị bị sẩy thai sao, bác cả mấy ngày liền không tới nhà chị mà bảo dì hai tới, chị vẫn còn nhớ chứ? Hoàn toàn không phải vì dì ấy bận lên lớp dạy học gì cả mà là do bệnh tim phát tác, bị ngất ngã ra nhà, may mà có người giúp việc mua đồ ăn trở về kịp thời phát hiện và đưa đi bệnh viện, phải nằm viện mất hơn một tuần đấy! Sức khỏe bác cả vẫn luôn không tốt, em nghe mẹ em nói, lúc còn trẻ bác sỹ nói tim của bác cả có bệnh không thể sinh con được nhưng dì ấy vẫn cố chấp nhất định phải sinh anh Vân Phi. Trong nhà, chú và anh Vân Phi không bao giờ dám làm kích động đến dì ấy, lỡ mà bệnh tim phát tác thì chết mất!”

Trái tim Trần Dư Phi trĩu nặng, Cát Tuyết Phi thấy cô lặng im, tặc lưỡi nói: “Nếu anh Vân Phi là người đồng tính, em đoán bác cả của em cũng sẽ phản ứng tương tự như vậy. Đủ kinh khủng rồi chứ chị?”

Trần Dư Phi cố gắng điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt: “Đủ kinh khủng…”

“Tại sao cậu không nói với tôi và Thượng Văn mẹ cậu bị bệnh tim?”

Đỗ Thượng Văn phải tăng ca, sau khi Trần Dư Phi và Đoàn Vân Phi về nhà liền tới quán cơm nhỏ ăn cơm tối, buổi tối đông người nên đồ ăn mang lên hơi chậm, mỗi người làm một chai bia, trước tiên gọi một món đồ nhắm khai vị và đĩa lạc rang để từ từ thưởng thức bia.

Đoàn Vân Phi cười, liếm liếm bọt bia dính bên khóe miệng, ném một viên lạc rang vào miệng: “Bệnh cũ mấy chục năm rồi, nói cái đó để làm gì chứ?”

“Vì thế mà cậu không dám nói sự thật cho người nhà biết?”

Đoàn Vân Phi uống một ngụm bia lớn: “Đó cũng là một phần lí do.”

“Chuyện cậu và Thượng Văn đi Australia tiến hành tới đâu rồi?”

“Vẫn đang cố gắng, vấn đề của mình không lớn, quan trọng là phải xem tiến độ và chất lượng dự án bên phía Thượng Văn thế nào. Gần đây tất cả tâm tư cậu ấy đều đặt vào dự án này, mình hiểu, cậu ấy cũng rất lo lắng.”

“Đừng lo lắng, đợi khi các cậu đều đi rồi thì tất cả sẽ ổn thôi.”

Đoàn Vân Phi cười nâng cốc hướng về phía cô: “Hi vọng được như cậu nói!”

Sau khi diễn đàn về bất động sản ở Hongkong kết thúc, Nhiếp Phong cùng hai người bạn học là giám đốc doanh nghiệp bất động sản qi mô lớn trong nước đến Thâm Quyến tham quan một vòng vì thế thời gian quay về muộn hơn so với dự định khoảng ba ngày.

Buổi chiều lúc Nhiếp Phong xuống máy bay, Trần Dư Phi đang đi làm, anh gọi một cuộc điện nói những lời ngọt ngào, hẹn sau khi tan ca anh sẽ đến đón cô. Hai tiếng đồng hồ tiếp theo Trần Dư Phi sắp xếp lại tất cả tư liệu tài vụ trong thời gian chuẩn bị thành lập công ty mới, chuẩn bị giao lại cho kế toán mới tuyển dụng.

Gần tới năm giờ, rửa cốc trà, dọn dẹp bàn, tắt máy tính, vừa đúng năm giờ, Trần Dư Phi là người đầu tiên bước ra cổng lớn công ty.

Xe của Nhiếp Phong đã đỗ dưới lầu. Anh nghe theo kiến nghị của Trần Dư Phi, những lần anh đến đón cô thì đổi sang một chiếc Audi, đừng lái chiếc xe quá nổi bật. Vì là thời gian tan ca nên trong thang máy đầy ắp người, thuận theo dòng người đi ra ngoài, Trần Dư Phi mỉm cười, nhìn thấy chiếc xe anh đỗ ở nơi không xa dưới lầu.

Bước chân bất giác tăng tốc, Nhiếp Phong ngồi trên ghế lái cũng đã nhìn thấy cô, vẫy vẫy tay, mở cửa xe chuẩn bị bước xuống.

“Chị dâu!”

Một tiếng gọi lanh lảnh đột ngột cắt ngang, Cát Tuyết Phi không biết từ nơi nào nhảy ra, thân thiết nắm chặt cổ tay Trần Dư Phi, khiến cô giật nảy mình. Cát Tuyết Phi cười khanh khách: “Có làm chị giật mình không? Ha ha, anh Vân Phi đâu chị, vẫn chưa tan ca ạ?”

“Ồ, có lẽ anh ấy còn có chút chuyện, một lát nữa mới về được nên bảo chị về nhà trước. Em đến tìm anh ấy hả?”

“Em đến tìm chị.”

“Chị? Có chuyện gì thế?”

Cát Tuyết Phi làm mặt hề: “Mượn chị chiếc xe dùng có việc.”

Trần Dư Phi cười: “Em mà phải mượn xe của chị sao? Trong gara nhà em đỗ bao nhiêu là gì đấy hả?”

“Đó không phải… cái đó… trong số những người em quen thì chỉ có xe của chị dâu… tương đối… phổ thông…”

“Em cứ nói thẳng xe của chị là loại rẻ tiền nhất là được rồi!”. Trần Dư Phi lôi từ trong túi ra chìa khóa xe, liền ngóng ra phía bên ngoài, cửa xe của Nhiếp Phong đã khóa lại: “Này, cầm lấy. Haizz, nhà em đỗ bao nhiêu là xe ngon thế thì không lái, sao lại nghĩ ra lái chiếc xe phổ thông này của chị chứ?”

“He he, Em nói với anh An Lương là mượn xe của bạn, nếu như lái xe của nhà em đi, lại không dọa cho anh ấy sợ khiếp sao?”

Trần Dư Phi kéo cô bé: “Có phải vẫn chưa nói chuyện của nhà em cho cậu ấy?”

Cát Tuyết Phi cười mỉa mai: “Vẫn… chưa đâu…”

“Tại sao lại không nói?”

“Vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.”

“Là ý gì?”

Cát Tuyết Phi mếu máo: “Em nhỏ hơn anh ấy mười tuổi là đã đủ để anh ấy khó chịu lắm rồi, nếu lại lôi tên của bố em ra nữa, chắc chắn anh ấy sẽ không thèm để mắt tới em nữa ấy chứ!”

“Vì thế em giấu cậu ấy hả?”. Trần Dư Phi thở dài: “Cũng không giấu được mãi đâu, cuối cùng cũng vẫn phải cho cậu ấy biết thôi!”

“Đợi sau khi anh ấy yêu em tới mức quyết một lòng không thay đổi rồi hẵng nói!”. Cát Tuyết Phi giơ tay ra dấu chữ “V”: “Không có chuyện gì đâu, tất cả em đều nắm chắc rồi!”

Sau khi Cát Tuyết Phi lái chiếc Focus ra khỏi bãi đỗ xe liền quay đầu vẫy tay chào Trần Dư Phi, cười hi hi phóng xe đi mất. Trần Dư Phi đưa mắt nhìn theo thấy cô bé đi xa rồi lúc này mới trở về bên xe Nhiếp Phong, ngồi vào trong, cánh tay lập tức bị anh nắm chặt.

“Tiểu nha đầu đó đến tìm em có chuyện gì thế? Sao nó lại lái xe của em? Xe của nó đâu? Đâm xe rồi hả?”

Trần Dư Phi mỉm cười đánh cho Nhiếp Phong một đấm: “Phủi phui cái miệng! Không có gì, cô bé… Haizz, con gái lớn rồi, trong lòng bắt đầu có bí mật rồi.”

“Có bạn trai rồi hả?”

Trần Dư Phi gật gật đầu.

“Chắc không phải anh chàng lần trước nó hỏi anh đấy chứ?”

Trần Dư Phi mỉm cười: “Đúng thế.”

Sau khi ăn cơm tối xong liền trở về nhà Nhiếp Phong, Trần Dư Phi đem chuyện mấy ngày gần đây báo cáo với anh một lượt, trọng điểm có hai chuyện, một là anh bạn trai cảnh sát của Cát Tuyết Phi, hai đương nhiên là cô gái MBA đó.

Nhiếp Phong không để tâm lắm, cùng ngồi trên sofa với Trần Dư Phi, lật xem những lá thư và quảng cáo lấy ra từ hòm thư, vừa nghe cô nói vừa đáp “ừm”. Anh bóc một phong thư, rút lá thư bên trong ra xem.

Trần Dư Phi thấy anh không có phản ứng gì, nhoài người đến thêm một câu: “Cái cô MBA đó, dung mạo rất xinh đẹp nhé!”

“Xinh đẹp đến đâu? Còn xinh đẹp hơn em hả?”

“Còn đẹp hơn em nhiều ấy!”

“Ồ?”. Nhiếp Phong đặt lá thư trong tay xuống, hào hứng ngẩng đầu lên nhìn cô: “Vậy anh phải đi gặp mặt một lần mới được, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, em thấy sao?”

Trần Dư Phi chớp chớp mắt, anh lập tức cười lớn ôm chặt lấy cô: “Ngốc thế, để anh ngửi nào, sao lại chua chua thế này nhỉ?”

“Vậy nếu mẹ anh nhất quyết bắt anh đi thì phải làm sao?”

Nhiếp Phong nhè nhẹ gãi gãi mũi cô: “Theo như thống kê sơ bộ thì đây chắc là đối tượng xem mặt thứ hai mươi sáu mà mẹ và dì đã lựa chọn cho anh, hai mươi lăm lần trước, mỗi lần mẹ anh đều nhất quyết bắt anh đi, mỗi lần anh đều mặc kệ. Yên tâm đi, anh có biện pháp khiến cái cô MBA đó biết khó mà lui, được chưa hả “bình giấm nhỏ”!”

Nhiếp Phong rõ ràng đã đánh giá thấp những kinh nghiệm và bài học mà mẹ và dì đã đúc kết ra từ hai mươi mấy lần thất bại trước, lần này hai người họ đã áp dụng sách lược hoàn toàn khác, không để cho hai người xem mặt đơn độc gặp nhau nữa, đề phòng Nhiếp Phong cố ý lại làm trò khiến con gái nhà người ta sợ quá chạy mất. Nhân buổi tiệc chúc mừng bố Đoàn Vân Phi gần đây đã đạt được một giải thưởng học thuật mang tầm quốc tế, hai người họ đã đột nhiên tập kích, mời ngay cô tiểu thư MBA đó tới tham dự.

Buổi trưa ngày cuối tuần, bữa tiệc được tổ chức ở một sân golf ngoại thành phía Đông, những người tham dự ngoại trừ họ hàng thân thích, bạn bè thì còn có mấy học sinh của bố Đoàn Vân Phi. Trong phòng tổ chức tiệc bày ba chiếc bàn, lần lượt ngồi vào chỗ theo vai vế, tiểu thư MBA và người chị song sinh nữ tiến sỹ ngồi cùng nhau, được nhét vào bàn những bậc tiểu bối, vừa hay lại ngồi ngay bên cạnh Nhiếp Phong.

Những cô gái dung mạo xinh đẹp thường thu hút ánh nhìn của mọi người, huống hồ bất chợt lại có hai cô gái giống nhau như đúc cùng xuất hiện. Hai chị em rất cởi mở, hòa hợp và chuyện trò với những người xung quanh rất nhanh, nữ tiến sỹ biết sứ mệnh hôm nay của mình, mọi lời nói đều thể hiện rõ ràng toàn bộ 120% những điểm tốt của cô em gái.

Đoàn Vân Phi nắm chặt tay Trần Dư Phi bên dưới mặt bàn, cô đáp lại bằng một nụ cười mỉm hết sức thân thiết, Cát Tuyết Phi ngồi bên cạnh lập tức nhào tới nháy mắt: “Ngọt ngào quá!”

Trần Dư Phi chỉ mỉm cười không đáp, không ngừng giơ đũa gắp đồ ăn. Nhiếp Phong ngồi đối diện với cô, tiểu thư MBA không hề che giấu sự ngưỡng mộ với anh, luôn chủ động bắt chuyện với anh. Vì ở trước mặt nhiều người như vậy nên Nhiếp Phong biểu hiện rất lịch sự, rất ga lăng, có lúc thỉnh thoảng nhìn về phía Trần Dư Phi, trong ánh mắt hoàn toàn là sự bất lực.

Vừa dùng cơm xong, mẹ của Nhiếp Phong lập tức sắp xếp cho anh và tiểu thư MBA đi đánh golf, khách đến tham dự buổi tiệc nếu có hứng thú cũng xuống đánh vài gậy. Sau khi Đoàn Vân Phi và bố cùng đã tiễn một số khách ra về, liền tìm thấy Trần Dư Phi đang ngồi tán chuyện phiếm với Cát Tuyết Phi.

Đoàn Vân Phi vò vò đầu Cát Tuyết Phi: “Sao em không xuống đánh golf đi?”

“Sao hả, coi em là kỳ đà cản mũi hả? Em cứ không đi đấy!”

Đoàn Vân Phi mỉm cười ngồi xuống, cười nhạo dùng khuỷu tay huých huých Trần Dư Phi, liền bị cô trừng mắt liếc lại. Sau mấy câu nói, Cát Tuyết Phi liền bị Đoàn Vân Phi viện cớ tách ra. Anh vỗ vỗ vai Trần Dư Phi: “Được rồi, được rồi, nhìn mặt cậu kìa, cứ xị ra như thế nữa sẽ dài hơn cả bí đao đấy, hoàn toàn giống như một người phụ nữ đang oán hận vậy. Anh Phong cũng là không có cách nào khác thôi, cậu đừng có ngồi đây mà “ăn giấm” nữa có được không?”

Trần Dư Phi dùng tay vỗ vỗ hai má: “Không rõ ràng đến thế chứ?”

“Người mũ cũng nhìn ra rồi kìa!”

Cô cười cười, thở dài. Đoàn Vân Phi nắm chặt hai vai cô: “Xin lỗi nhé Phi Phi, vì mình và Thượng Văn mà khiến cậu cứ luôn phải giấu giấu diếm diếm thế này.”

Trần Dư Phi quay mặt về phía sân golf màu xanh lục, hoặc gần hoặc xa, từng tốp từng tốp người đánh golf tụm năm tụm ba. Trong không khí thoang thoảng mùi hương cỏ tươi non, ánh mặt trời không gắt, là một ngày thu dễ chịu.

Cô nắm chặt tay Đoàn Vân Phi đặt trên vai cô, ánh mắt hướng về nơi xa xăm: “Vân Phi, nếu mình nói, cho đến hiện tại mình vẫn chưa có nhiều lòng tin với anh ấy thì cậu có cười mình không?”

“Phi Phi!”

“Tình cảm nhiều năm như vậy, có lẽ nào chỉ vỏn vẹn trong mấy tháng lại có thể bị người khác thay thế chứ? Mình chắc không có sức quyến rũ mạnh mẽ đến thế đâu.”

Đoàn Vân Phi quay vai Trần Dư Phi lại, nhìn cô kĩ càng. Lần đầu tiên gặp cô là ở Thượng Hải, tại một quán cơm nhỏ bên cạnh trường của Đỗ Thượng Văn. Ngồi bên cạnh bạn trai đang ba hoa khoác lác, cô chỉ mở đôi mắt to khuôn mặt luôn mỉm cười, dịu dàng và thân thiết, những năm gần đây cô cũng luôn dùng sự dịu dàng của mình để bảo vệ hai người yêu nhau nhưng nhát gan. So với thời còn học đại học, Trần Dư Phi của hiện tại gương mặt hóa trang tinh tế vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng chẳng biết từ bao giờ lại thêm rất nhiều sự mệt mỏi.

“Mình đã từng gặp kẻ ngốc nhưng chưa gặp ai ngốc như cậu!”. Đoàn Vân Phi hai tay ôm má Trần Dư Phi: Phi Phi, cậu không biết mình tốt tới mức nào đâu, thật đấy, cậu là người con gái quyến rũ nhất mà mình từng gặp, không ai có thể so bì với cậu được! Cái cô MBA gì đó kia, chúng ta mặc kệ cô ta đi!”

Trần Dư Phi phá lên cười, khóe mắt bất giác ươn ướt: “Cậu chỉ nói bậy thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.