Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 9: Được nam chính nhớ thương a




7856510702_3432b11fce_b

Ngày thứ ba.

Vì chuyện hai ngày trước, Phòng Hiền bắt đầu sợ hãi màn đêm.

Khương Ly Bạch vốn không phải là người tin vào quỷ thần mà qua mấy ngày cũng bị giày vò đến tiều tụy.

Chiều đến, Phòng Hiền vừa tan học thì Khương Ly Bạch đến đón cậu, hai người tùy tiện ăn vài thứ ở bên ngoài sau đó về nhà từ rất sớm.

Mùa thu trời mau tối, sắc trời trầm xuống chỉ trong chốc lát. Hai người tắm rửa rồi cùng ngồi trên sofa xem tivi. Khương Ly Bạch chăm chú nhìn màn hình, không có mảy may ý muốn đi ngủ. Phòng Hiền thấy anh không ngủ cũng không dám vào phòng ngủ một mình.

Khương Ly Bạch liếc nhìn Phòng Hiền bên cạnh, bỗng bảo, “Dù sao mai là thứ bảy, đêm nay thức trắng cũng chẳng sao.” Nói rồi nở một nụ cười yếu ớt.

Phòng Hiền gật đầu, ôm lấy đầu gối mình, cuộn người trên sofa.

Khương Ly Bạch dịch người tới gần ôm lấy vai cậu: “Không sao đâu.”

Ba chữ anh nói ra tuy nhẹ như không khí, thế mà kiên định dị thường. Phòng Hiền gật đầu, lại không đáp lại nổi một chữ.

Hai người kiên trì xem hết tiết mục đêm khuya trên tivi, rốt cuộc không chống đỡ nổi từng cơn buồn ngủ chỉ chực ập tới. Khương Ly Bạch khép hờ mí mắt nhìn sang Phòng Hiền, “Bằng không… hay là cứ ngủ một giấc đi. Hôm nay chắc là không có gì đâu.”

Phòng Hiền gật đầu. Cậu quả thực mệt mỏi, đi học cả ngày sao có thể không mệt cho được? Dùng dằng mãi, cuối cùng họ vẫn vào phòng, bật đèn lên, hoảng hốt nhìn bốn phía chiếc giường, không thấy có gì cả. Bấy giờ cả hai mới trấn định bình tĩnh chui vào chăn rồi dần dần ngủ say.

Phòng Hiền đang ngủ như chết bất ngờ choàng tỉnh. Cậu nhìn đồng hồ dạ quang trên tường, mới có ba giờ sáng. Trong phòng ngột ngạt bức bối đến khó thở.

Phòng Hiền mơ màng trong nháy mắt, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

“Xì… xì xì…”

Âm thanh gì vậy?

Phòng Hiền nghiêng đầu nhìn bên mép giường phía để giày, có cái gì đó đang cháy. Trong đầu cậu nổ vang một tiếng, cả người giật nảy, lập tức bật dậy căng thẳng nhìn quanh giường họ. Quả nhiên thấy bên tai Khương Ly Bạch có một nén nhang đốt dở.

Phòng Hiền hét lên thất thanh.

Khương Ly Bạch bị tiếng hét đánh thức, đang muốn hỏi Phòng Hiền xem có chuyện gì xảy ra thì thấy nén nhang chưa tàn cắm giữa gối đầu của mình với ván giường. Anh biến sắc.

Hai người ngồi lặng trong bóng đêm như hóa đá, không dám động đậy. Cuối cùng vẫn là Phòng Hiền lên tiếng trước, “Làm… làm thế nào bây giờ?”

Vẻ mặt Khương Ly Bạch vẫn như vừa tỉnh cơn mơ, tay ấn công tắc đèn đầu giường theo phản xạ.

Cả căn phòng lập tức sáng lên.

Cho dù Khương Ly Bạch không muốn nhìn cũng vẫn thấy thứ đang cháy dở bên chân Phòng Hiền. Đó là một tờ giấy, nhìn từ hình vẽ còn sót lại mà phán đoán thì hẳn là một tờ tiền giấy.

Phòng Hiền nhìn tờ tiền vàng mã kia, chỉ thấy cả người lạnh cóng.

Khương Ly Bạch vươn tay nắm tay Phòng Hiền, Phòng Hiền siết chặt tay anh. Nơi hai bàn tay nắm chặt tựa hồ truyền cho họ thêm sức mạnh.

Khương Ly Bạch đột nhiên nói, “Chúng ta đi khách sạn ngủ một đêm đi.”

Phòng Hiền gật đầu, “Vâng ạ.”

Hai người thay quần áo, ra khỏi nhà, lấy xe lái đi.

Gần nhà Khương Ly Bạch có rất nhiều nhà nghỉ và khách sạn, nếu thực sự không được thì tìm một nhà trọ bình dân sạch sẽ cũng không sao. Tình hình giao thông lúc rạng sáng rất tốt, thậm chí còn hơi tốt quá. Trên con đường lớn ban ngày nhộn nhịp đông vui giờ này không còn một bóng người, cửa hàng tổng hợp cách đó không xa dù đã đóng cửa nhưng vẫn chong đèn hòa cùng ánh điện cao áp hai bên đường, khiến cho cả con đường chìm trong quang cảnh đèn đuốc sáng trưng.

Dưới ánh đèn ấy, những chiếc lá ngô đồng Pháp ven đường loang màu vàng ố.

Khương Ly Bạch cầm tay lái, hai mắt nhìn thẳng vào con đường trước mặt.

Nhưng đường đi vốn hẳn không xa….

Phòng Hiền nhìn cây ngô đồng quen thuộc, mồ hôi lạnh ròng ròng trên cổ, “Chúng ta… hình như vẫn đang đi lại con đường vừa nãy?”

Hai người đi mãi nửa ngày, lại vẫn quanh quẩn trên con đường không có hơi người sống.

Giọng nói của Khương Ly Bạch cứng đờ, “Tôi biết.”

Lần đầu tiên nghe thấy giọng điệu cứng ngắc của đối phương, Phòng Hiền run lên kinh ngạc, thế nhưng tình huống trước mắt quá mức quỷ dị, nỗi kinh hoàng đã sớm cuồn cuộn dâng lên.

Ngã tư đường không một bóng người… chỉ có bọn họ còn sống.

Ý nghĩ ấy lại càng khiến cho nỗi sợ trào lên gấp bội.

Phòng Hiền không nhịn được bắt đầu nhìn quanh, “Chúng ta phải làm sao bây giờ? Có phải sẽ không ra được hay không?”

Khương Ly Bạch vẫn không nhúc nhích nhìn con đường vô biên vô hạn không thấy đầu cùng, “Không đâu, nhất định sẽ có cách thoát ra.”

Phòng Hiền cuống cuồng, sắc mặt đột biến, “Nhưng phía trước không có đường mà.”

Khương Ly Bạch cười khổ, “Không có đâu mà không có.” Rõ ràng có, hơn nữa còn quá dài.

Hai người rơi vào yên lặng, không biết phải làm thế nào, không biết có còn hi vọng thoát ra khỏi đây hay không…

Phòng Hiền nắm chặt tay, bỗng nói, “Mấy hôm trước em bị lạc trong con hẻm sau trường học, cứ đi mãi đi mãi mà không tài nào ra được, đi kiểu gì cũng vẫn quanh quẩn trong cùng một con đường. Vốn em cứ nghĩ mình sẽ bị giam ở đó, nhưng mà anh xuất hiện, sau đó đầu đường lại xuất hiện ngay trước mặt em.”

Khương Ly Bạch bật cười khe khẽ, “Nghe cứ như tôi là ân nhân cứu mạng của em ấy nhỉ.”

“Anh đúng là ân nhân của em mà.” Phòng Hiền nói như chặt sắt chém đinh.

Khương Ly Bạch nhìn con đường phía trước, ánh mắt không khỏi dao động, “Có điều hiện tại ngay cả tôi cũng bị vây khốn ở nơi này, ai sẽ tới cứu chúng ta đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.