Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 74: Trả thù




Gryffindor giành chiến thắng, cúp Quidditch ba năm liên tiếp rõ ràng nắm trong bàn tay. Quay lại phòng sinh hoạt chung, tất cả thành viên Gryffindor nhiệt liệt chúc mừng một phen. Wood còn đặc biệt mang đến mấy chai bia bơ, anh em sinh đôi Weasley cũng mang đến mấy túi đồ ăn lớn, điểm ấy làm Ron thấy khó hiểu: “Các ngươi như thế nào lại có thể lấy nhiều thức ăn ngon như vậy?”

“Chuyện này rất đơn giản, ngươi đến gặp mấy con gia tinh ở trù phòng, chúng nó sẽ cho ngươi rất nhiều.” Harry nói, “Chúng nó rất thích phục vụ chúng ta.”

“Hắc Gryffindor vương tử điện hạ của chúng ta, Ngài như thế nào lại có thể tiết lộ bí mât của chúng ta…” George bổ nhào lên người hắn.

“Bí mật của chúng ta… sau này chúng ta sẽ mất đi những ánh mắt sùng bái!” Fred lau ‘nước mắt’.

“Nga Một chút tự hào còn sót lại của chúng ta…” Hai anh em sinh đôi siết lấy tay nhau, nhìn nhau ‘thâm tình’, “Sẽ không còn nữa!” hai người họ ôm lấy nhau ‘khóc lớn’.

“Thật sự là có hả?” Ron tò mò hỏi.

“Ân, chỉ cần ngươi đến trước cánh cửa trù phòng cọ cọ trái mận trên đó, nó sẽ mở ra.” Harry giải thích, “Gia tinh sẽ mang đến cho ngươi tất cả thức ăn.” Hắn nhớ đến Dobby, không biết Kreacher huấn luyện nó ra sao rồi, qua vài ngày nữa hắn sẽ gọi nó đến hỏi.

“Đúng vậy ” George nói, “Chúng nó sẽ cung kính dâng lên cho ngươi tất cả các loại mỹ thực ”

“Ta cũng muốn đến đó thử một lần!” Lee Jordan hưng phấn nói.

Hermione đã gặp qua Kreacher, lần này nàng đối với gia tinh cũng không thể hiện hứng thú mấy, càng miễn nói đến chuyện giải phóng chúng nó.

“Bất quá hành vi của lão biên bức thật là ngoài dự đoán của mọi người a ” Ron đột nhiên nhắc đến, “Y hôm nay lại đi cứu học trò a.”

“A?” Harry khó hiểu.

“Y hôm nay nếu không ra tay a, Cedric Diggory sẽ tông vào không ít người, còn có một số học trò ngồi trên khán đài a!” Hermione trả lời, “Cho nên ta nói, giáo sư vẫn rất quan tâm đến học trò.”

“Y mà quan tâm đến học trò? Chắc nói giỡn!” Ron cười ha ha.

“Bất quá tiểu Harry chúng ta…” Fred đặt tay lên vai hắn.

“Bị Snape của chúng ta ôm vào lòng…” George ôm eo hắn.

“Có cảm giác gì ” Hai người không mang một chút hảo ý sáp đến gần hắn hỏi.

“Cảm… cảm giác gì?” Harry lắc lắc đầu “Ta lúc đó chỉ lo trái Golden Snitch.”

“Chính là mặt ngươi lúc đó cũng đỏ lên nga ”George tiếp tục.

“Đúng vậy nga chúng ta đều thấy ” Fred mờ ám nháy mắt mấy cái.

“Ta không biết các ngươi đang nói cái gì a ” Harry cố gắng trấn tĩnh trả lời, “Các ngươi đang suy nghĩ lung tung chuyện gì vậy!”

“Nhưng…” Ron xen mồm, “Harry sao lại có thể thích lão biên bức kia được!”

“Đúng vậy ” Lee Jordan cũng đồng ý.

Chuyện này cứ thế mà bị bọn họ thêm vào mấy câu trêu chọc mà trôi qua, nhưng Harry vẫn có cảm giác hai anh em sinh đôi đã nhìn ra được chuyện gì, cả người không được tự nhiên.

***************************************

Sáng hôm sau, Ron vẫn còn nói đến chuyện hôm trước: “…Các ngươi nói lão biên bức mấy ngày này có phải hay không bị câu thần chú nào đánh trúng mà thay đổi tính tình? Nếu không, thì cũng là uống nhầm ma dược? Y không chỉ gội sạch đầu, còn cứu Harry! Merlin đều biết y ghét nhất là Harry!…”

Harry vẫn tiếp tục ăn, giả bộ như một chút cũng không quan tâm đến.

Ngay lúc này, một người bước đến bên cạnh hắn: “Harry…”

“Ân?” Harry ngẩng đầu, cư nhiên Cho Chang, trên mặt nàng mang theo nụ cười ngọt ngào, mái tóc đen dài được cột lên như đuôi ngựa, lộ ra gương mặt xinh đẹp, mang theo một chút ẩn ẩn đỏ bừng.

“Ân… Có việc gì không, Cho?” Harry xưng hô theo thói quen.

“Không… Ta chỉ muốn nói… Ngươi hôm qua bay rất tốt…” Cho Chang lắp bắp nói, “Ta thật cao hứng khi ngươi biết tên ta, ta còn cho rằng…”

Không thể nào!!! Harry nhìn bộ dáng có chút thẹn thùng của nàng, gian nan nuốt nước miếng một cái, hắn nhìn qua sắc mặt âm trầm của Cedric Diggory bên bàn Hufflepuff đang nhìn lại mình, hắn đã hiểu được Cedric Diggory vì sao lại có địch ý mạnh mẽ với hắn. Thật là, hắn chưa bao giờ nhạ qua Cho Chang, như thế nào ngược lại nàng bây giờ…

“Ân, cám ơn ngươi, Cho.” Harry vẫn hồi đáp.

Đợi sau khi Cho Chang trở lại chỗ của nàng, Ron nói bên tai Harry: “Oa, bồ tèo kia chính là mỹ nữ Ravenclaw a cư nhiên coi trọng ngươi!”

“Tiểu Harry của chúng ta thật sự đã đến tuổi chịu theo đuổi nữ hài tử rồi ” Hai anh em sinh đôi cực kỳ hưng phấn.

“Các ngươi đừng trêu chọc ta…” Harry than thở.

Snape trên bàn giáo sư nhìn thấy màn vừa rồi, bỗng nhiên không còn muốn ăn gì nữa, y buông nĩa xuống: “Ta ăn no rồi…”, đứng dậy vung trường bào hắc sắc lên, khí thế cuồn cuộn kinh người mà ra khỏi lễ đường.

“Severus bị sao vậy? Hay là bánh bích quy chanh gừng không hợp với khẩu vị của y?” Dumbledore vuốt râu hỏi.

Cái kia chỉ hợp khẩu vị của riêng Ngài đi. Nhóm giáo sư đang ngồi đó nói trong lòng.

***** Ta là đã cố gắng phân cách tuyến *****

“Meo Ô ” Crookhanks ghé vào trên đầu gối Hermione, hưởng thụ sự vuốt ve của chủ nhân. Trên cái bàn nhỏ bày ra mấy quyển sách, lửa tí tách trong lò sưởi, ánh sáng chiếu lên gương mặt điềm tĩnh của cô gái, hiện ra cái cổ trắng nõn, Đôi môi hồng nhạt mím chặt lộ ra sự nghiêm túc của cô gái, mái tóc xoăn dài dừng lại trên đôi gò má rám rắng, ngón tay nõn nà thỉnh thoảng vuốt ve.

Ron bước vào phòng sinh hoạt chung, nhìn thấy Hermione không khỏi ngẩn người, y lần đầu tiên phát hiện nàng xinh đẹp thế nào, tim đập không ngừng tăng.

“Ron, có việc gì?” Hermione thấy y xuất hiện ngẩng đầu hỏi.

“Ta… ta có một vấn đề không rõ, muốn hỏi ngươi một chút!” Thiếu niên tóc đỏ lắp bắp tìm một lý do.

“Hiếm khi thấy ngươi có hứng thú học tập, ngồi xuống đây đi.” Hermione buông con mèo vàng nghệ trên đùi ra, hướng y vẫy tay.

Kỳ thật Ron muốn đi ra ngoài một chút, nhưng thấy bộ dáng của nàng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nói những lời này. Ngồi xuống bên cạnh Hermione, y ngửi được mùi nước hoa trên người cô gái không gắt mũi như những cô gái khác, mà mang mùi thư hương nhẹ nhàng. Lắng nghe nàng giải thích những kiến thức cực kỳ khó hiểu trong sách, Ron đột nhiên phát hiện những kiến thức kia không không đến nỗi quá rắc rối.

“Ngao ô ” Crookhank bước đến dưới chân Ron, y vừa ngó xuống nó, sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, miệng Crookhanks đang ngậm một con nhện.

“Ách ” Ron run lên.

“Xin lỗi Ron. Ta quên ngươi rất sợ nhện.” Hermione đối với hành vi của sủng vật mình cảm thấy rất có lỗi.

“Không sao…” Nam hài tóc đỏ gian nan trả lời, “Hoàn hảo là khi nó ăn, con nhện kia cũng không còn sống.”

“Hắc Crookhanks thông minh, đây là do ngươi bắt được sao?” Hermione khích lệ sủng vật mình.

“Nó thích thứ đó?” Ron có chút tò mò, “Crookhanks hình như cái gì cũng ăn.”

“Ngao – “ Crookhanks hình như đột nhiên phát hiện ra cái gì, bổ nhào về phía cửa phòng.

“Ô! Oa ” Tiếng của một loài động vật từ cửa truyền đến, hai người lập tức vọt ra cửa, trong khi đó con mèo lớn màu vàng nghệ đang ngăn cản một tiểu hắc hồ, vật nhỏ dường như sợ hãi, run rẩy là lui vào góc tường.

“Hắc, Crookhanks, đừng bắt nạt nó!” Hermione một phen ôm lấy tiểu hắc hồ, khiến con mèo phải buông tha cho vật nhỏ đáng thương. Tiểu hắc hồ lui vào trong lòng nàng, bộ dáng tội nghiệp khiến cô gái yêu thương không thôi.

A, ta cư nhiên lại quên đi Crookhanks! Tiểu Hắc Hồ, không, phải là Harry, thở dài, hắn chính là muốn ra ngoài đi bộ một vòng, ai biết vừa lúc thấy được con mèo thông minh to lớn này, hắn còn chưa kịp giải thích đã bị nó ngăn cản.

“A, là ngươi?” Hermione phát hiện ra đó chính là vật nhỏ lần trước đã chạy loạn vào trong lâu đài, “Ngươi sao lại đến đây nữa?”

“Ngươi biết nó sao?” Ron sờ sờ bộ lông của tiểu hắc hồ.

“Nó đã một lần vào trong lâu đài, ta cho rằng nó lạc đường, hôm nay như thế nào lại chạy đến nữa?”

“Có thể hay không là sủng vật của người nào đó?” Ron đoán.

“Cũng có thể.” Hermione gật gật đầu, “Chúng ta mang nó ra ngoài đi dạo đi, để xem là sủng vật của ai.”

Hai người ra khỏi phòng sinh hoạt chung, đi vào trong lễ đường. Cuối tuần người trong lễ đường cũng không nhiều lắm, dạo qua một vòng, hai người quyết định đến thư viện, thử xem có ai người nào biết vật nhỏ này không. Bước vào trong thư viện, vài nhóm ba đến năm người ngồi, hai người cũng vòng quanh mấy lần, gặp cũng không ít đồng học, nhưng không biết biết tiểu hắc hồ kia.

“Xem ra nó chắc hẳn là lạc đường.” Hermione ra khỏi thư viện nói, “Chúng ta đem nó trả vào rừng Cấm đi?”

“Chỉ có thể như vậy, hay là bắt nó giao cho Hagrid cũng được.” Ron đề nghị.

Hai người vừa đi vừa bàn bạc, ra khỏi lâu đài, ở ngay đại môn, gặp được Snape.

“Nga…” sắc mặt Ron trầm trầm, “Chào ngài… Giáo sư.”

“Weasley… tiên sinh?” Snape liếc mắt nhìn bọn họ một cái, “Cùng Granger tiểu thư, các ngươi… Ân?” Y thấy được tiểu hắc hồ trong lòng đối phương.

A, Severus! Tiểu hắc hồ hướng hắn vươn cái chân nhỏ, là ta, là ta Nó gắng sức giãy dụa.

“Di, vật nhỏ, làm sao vậy?” Hermione muốn bắt lấy nó, nhưng tiểu hắc hồ không nghe theo lời nàng, lập tức tránh khỏi cái ôm, chạy đến bên chân Snape, bắt lấy vạt trường bào của y.

“Lại không nghe lời, ân?” Câu nói của Snape mang theo ý cười khiến cả hai đều chấn kinh, đây là giáo sư Snape sao?

Snape đem vật nhỏ ôm vào trong lòng, sờ sợ bộ lông đen mượt của hắn: “Không được phép mà cũng trốn ra ngoài chơi! Những ngày như thế này vẫn còn đi ra, không cẩn thận lại bị các loài động vật khác ăn mất!”

Sẽ không mà Tiểu hắc hồ liếm liếm ngón tay y, thấp ô kêu vài tiếng, nhu thuận mà lui vào trong lòng y.

“Hiện tại… trở lại trong phòng sinh hoạt chung của các ngươi đi, Weasley tiên sinh và Granger tiểu thư!” Snape hừ lạnh một tiếng, “Tự tiện trốn khỏi lâu đài, Gryffindor trừ mười điểm.”

Thân ảnh màu đen không chút do dự sải bước quay lại vào lâu đài, lưu lại hai người đang trong tình trạng thạch hóa…

“Người kia… là Snape?” Ron không thể tin nổi.

“Chắc là vậy… Y trừ điểm, không phải sao?” Hermione cứng ngắc trả lời.

“Nhưng… chúng ta còn chưa ra khỏi đại môn của lâu đài đi. Y dựa vào cái gì lại trừ điểm!” Tiểu sư tử tóc đỏ tức giận

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.