Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 141: Nam chính từng giây hắc hóa




Editor: mèomỡ

Nàng vẫn vô thần như cũ, hắn lấy khăn ướt đến, nhẹ nhàng lau sạch thân thể nàng, sau đó mặc quần áo vào cho nàng.

Rút kim thoa, châu hoa trên đầu nàng, tháo tất cả trang sức trên người nàng. Sau đó bỏ một viên thuốc vào trong miệng mình, nắm cằm của nàng, để cho nàng hé miệng, đẩy viên thuốc vào cổ họng nàng.

Thân thể của nàng lập tức mềm nhũn, ngã lên người hắn. Hắn ôm lấy nàng, ra khỏi phòng.

Ôm nàng đi đến Tây lâu, hắn đặt nàng vào trong chăn gấm mềm mại đã chuẩn bị từ trước, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, xoay người đi ra ngoài.

Đóng cửa, khóa lại, hắn nói với quản gia ngoài cửa:“Mười hai canh giờ, canh gác chỗ này một khắc không rời, ngươi tự mình đưa cơm. Nếu khi ta trở về nàng không ở quý phủ, thiếu một sợi lông, tất cả các ngươi ném cho chó ăn!”

“Dạ, lão gia.” Quản gia trả lời.

Đoàn Chính Trung mới ra khỏi Tây lâu, liền có người đến bẩm báo nói:“Lão gia, có một nữ nhân tới tự xưng là thiếu phu nhân Thích gia, nói muốn gặp lão gia.”

Đoàn Chính Trung chậm rãi nói:“Để cho nàng vào.” Nói xong, quay đầu nhìn về phía Tây lâu, sau đó mới đi đến chính đường.

Người đến là một nữ tử tao nhã nhàn thục, mang theo một đứa bé trai tầm năm sáu tuổi, đúng là vợ con của Thích Sóc Ly.

Thích thiếu phu nhân chậm rãi quỳ gối trước mặt hắn, nói:“Đoàn tổng quản, ta là phu nhân của Thích Sóc Ly, đây là con trai hắn - Thích Phàn. Cha chồng đã chết, Nhị đệ cùng Tam muội cũng mất tích, phu quân ta tạo phản đã chết. Mẹ chồng cũng đã không chịu nổi đả kích chắc không còn nhiều thời gian nữa. Giờ đây Thích gia chỉ còn lại chúng ta. Ta biết những người làm đại sự như các ngài có câu ‘Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc’, nhưng ta thật sự không đành lòng. Ta không thể nhìn Tiểu Phàn bởi vì cha nó gây tội mà phải chết. Cho nên ta tới xin ngài thả Tiểu Phàn.”

Đoàn Chính Trung nói:“Ngươi đã biết ‘Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc’, vì sao còn đến cầu xin ta?”

“Ta chỉ muốn cố gắng hết sức.”

Thích thiếu phu nhân nói nói:“Đoàn tổng quản, thật ra phu quân ta vốn không phải kẻ xấu xa như vậy. Nhớ lúc ban đầu khi ta gả cho chàng, chàng vốn không thích ta, không thích cha an bài hôn sự thay chàng, nhưng chàng vẫn đối xử với ta rất tốt, không đem bất mãn với cha trút lên đầu ta. Nhưng ba năm trước đây, chàng thay đổi, không chỉ lạnh nhạt với ta, thậm chí cũng bắt đầu lạnh nhạt với đứa con duy nhất của chàng. Để không phải gặp ta, chàng có thể hai ba tháng không trở về nhà. Khi đó, ta liền biết, chàng có người trong lòng, là người chàng yêu thật lòng. Nhưng sau này ta mới biết được, người chàng yêu, lại là đương kim Lệ phi. Chàng vốn không phải người độc ác, vốn không có dã tâm, xanh vỏ đỏ lòng, đại nghịch bất đạo như vậy. Nhưng chàng vì cô ta, lại có thể làm tất cả mọi chuyện. Chàng yêu cô ta, không để ý thân phận hoàng phi của cô ta, quên đi tất cả yêu cô ta. Ta biết, chàng tạo phản không vì cái gì khác, chỉ vì thỏa mãn nguyện vọng của cô ta, để cho con của cô ta làm Hoàng Thượng. Ngày đó, cha chồng ta đột nhiên trở lại phủ, thịnh nộ nói muốn lấy lại quân quyền của chàng. Sau đó, cha liền ngã ngựa chết. Ta biết, là chàng giết cha. Chàng rốt cục điên rồi, rốt cục đã đến lúc chàng hành động. Đi đến bước này, là chàng bị trừng phạt đúng tội, nhưng, chàng cũng là người đáng thương. Ta chờ chàng bảy năm, chàng vẫn không thèm liếc nhìn ta một cái. Nhưng chàng lại vì cô ta mà hy sinh tất cả. Chàng chưa bao giờ nghi ngờ cô ta, chưa bao giờ nghĩ cô ta thật sự yêu chàng hay chỉ lợi dụng chàng, ngài chắc cũng có thể cảm giác được. Một nữ nhân, nếu thật sự yêu một người nam nhân, hận không thể đem tất cả cho hắn, sao có thể vì quyền thế địa vị mà muốn hắn vì mình mà lao vào nguy hiểm? Phu quân ta rất si, rất ngốc, chàng chết, là bởi vì chàng si ngốc. Người xấu có lẽ sẽ không chỉ để lại tiếng xấu mà còn liên lụy đến con cháu, nhưng chàng lại chết bất đắc kì tử, cho nên ta cầu xin Đoàn tổng quản thả Tiểu Phàn.”

Thích phu nhân cúi đầu thật sâu, cái trán chạm đất.

Đoàn Chính Trung nói:“Diệt cỏ phải trừ tận gốc, nhưng ta không phải Thích Tĩnh, chuyện trảm cả nhà này cả đời ta cũng không muốn làm. Ngươi đi đi, Thích Sóc Ly đã chết, trong Thích gia người nên chết, không nên chết đều đã chết, không cần lại thêm mấy cái mạng nữa.”

“Đa tạ Đoàn tổng quản.” Thích phu nhân đứng dậy, quay đầu nói với bé trai bên cạnh:“Tiểu Phàn, nghe được những lời mẹ vừa nói không? Cha con ‘làm phản giết chê’, làm rất nhiều chuyện sai lầm. Vốn tất cả chúng ta đều phải chết, nhưng vị Đoàn tổng quản này đã thả chúng ta, cho nên ngài là ân nhân của chúng ta. Con về sau không được làm những việc sai trái giống như cha con, phải giống vị Đoàn tổng quản này sống phải nhân từ, làm việc tốt, biết chưa?”

Bé trai quay đầu nhìn thoáng qua Đoàn Chính Trung, lại nhìn về phía mẫu thân, gật gật đầu.

Trong Tây lâu, bốn phía đều là tường, cả người Cầu Mộ Quân vô lực nằm im, đôi mắt khô cạn lại chảy ra nước mắt.

Đoàn Chính Trung, nàng hận hắn, nàng không muốn ở bên hắn, không muốn sinh con cho hắn, không muốn lại nhìn thấy hắn. Nàng chỉ cần cha, chỉ cần mẹ, chỉ cần người một nhà bọn họ, đến một nơi không có tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, quyền lợi.

Đoàn Chính Trung đều lừa nàng, thật ra tất cả mọi người là do hắn giết, đều là hắn giết, hắn còn muốn giết cha nàng, muốn nàng làm vợ chồng với kẻ thù giết cha, còn sinh con cho kẻ thù giết cha, muốn cho nàng đau khổ cả đời.

Nàng không muốn, nàng không muốn bị hắn khống chế, nàng phải đi tìm cha, phải về bên cạnh cha.

Nhưng nàng nằm yên, ngay cả khí lực xoay người đều không có, ngay cả khí lực quát mắng cũng không có. Hắn cho nàng uống thuốc, muốn giam cầm nàng, muốn đi giết cha nàng, sau đó làm cho nàng mang thai, khiến nàng sinh con cho hắn. Hắn thật độc ác, quá tàn nhẫn. Hắn không phải Đoàn Chính Trung nàng yêu, hắn không phải

Không biết ở nằm bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, sau đó có ánh sáng truyền đến, quản gia mang theo hai nha hoàn vào.

“Phu nhân, ăn cơm.” Quản gia nói.

Tiếp theo, nha hoàn liền nâng nàng dậy, đổ cháo trong bát vào miệng nàng.

Cầu Mộ Quân không há mồm.

Quản gia nói:“Phu nhân, lão gia đã nói, chỉ cần làm cho người ăn cơm, có thể dùng bất cứ phương pháp nào, nhưng lão nô hi vọng người không cần làm lão nô cùng hai nha hoàn này khó xử.”

Cầu Mộ Quân chậm rãi há miệng, để nha hoàn đổ cháo vào trong miệng.

Đúng vậy, nàng muốn ăn, nàng không muốn đói chết, nàng còn phải nghĩ cách đi ra ngoài, chỉ cần còn sống, còn có hi vọng.

Bón xong cơm, mấy người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình nàng.

Cửa sổ trên tường đã sớm được bít kín, trong phòng âm u, ngay cả một cây nến cũng không có.

Sợ nàng lấy nến đốt giường, đốt chăn sao? Đúng vậy, cái gì hắn đều có thể nghĩ đến, ngay cả trang sức trên người nàng cũng bị tháo xuống, bắt nàng uống thuốc, khiến cho nàng ngay cả khí lực ngồi dậy cũng không có.

Nàng biết, chỉ cần hắn không muốn nàng chết, ngay cả quyền lợi chết nàng cũng không có, hắn không muốn để cho nàng trốn, nàng sẽ không có nửa phần cơ hội đào tẩu. Hắn sẽ giam nàng cả đời, làm cho nàng sống theo ý nguyện của hắn.

Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ biết là quản gia lại cho người đưa cơm đến, đến rồi đi rất nhiều lần, nàng không đếm được, cũng biết hẳn là đã qua mấy ngày rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.