Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 13: Mơ ước Ngưu Lang thiên tiên




Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Ly Bạch xin trường học cho Phòng Hiền nghỉ, hai người dậy sớm chuẩn bị ra ngoài mua sắm.

Phòng Hiền mặc áo phông và quần bò của Khương Ly Bạch, tuy rằng kiểu dáng không có gì kì quái nhưng kích cỡ hơi bị rộng, lại thêm sắc mặt của cậu vốn không tốt lắm, trông càng ốm yếu hơn.

Khương Ly Bạch lái xe đến trước mặt Phòng Hiền, giúp cậu kéo quần áo lại cho tử tế, “Ngủ không ngon hả?”

Phòng Hiền gật đầu, mặc dù cậu không quen với động tác thân mật như vậy nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Khương Ly Bạch biết rõ tính tình của Phòng Hiền, nếu không ở trong tình cảnh này, cậu tuyệt đối sẽ không nhờ vả người khác, lại càng tuyệt đối không khóc trước mặt ai.

Phòng Hiền như vậy, làm sao có thể đang tâm làm phiền người ta cho được.

Tóm lại nếu Phòng Hiền không muốn nói toạc ra thì Khương Ly Bạch cũng sẽ không làm thế.

Khương Ly Bạch lấy ví tiền và điện thoại, nói với người bên cạnh: “Giờ chúng ta ra ngoài, tôi đưa em đi ăn gì đó trước rồi đi mua đồ nhé.”

Phòng Hiền gật đầu, hai người xuất phát. Bên cạnh tiểu khu có một tiệm ăn sáng, Phòng Hiền đói bụng cả đêm đến giờ mới có thể nuốt trôi thức ăn. Cậu không những ăn mà còn ăn rất hăng hái, ngược lại Khương Ly Bạch chỉ nhấp vài ngụm sữa đậu nành, hoàn toàn không chạm vào thứ gì khác. Phòng Hiền tuy rất muốn nói gì đó quan tâm anh một chút, nhưng nghĩ nghĩ lại không biết mở miệng thế nào.

Hai người ra khỏi tiệm ăn sáng liền lái xe ra ngoài, trước tiên dạo quanh đại lý một lượt để mua đồ dùng, sau đó vào trung tâm thương mại trong thành phố mua cho Phòng Hiền mấy bộ quần áo.

Đích đến cuối cùng của họ là cửa hàng đồ gia dụng. Tuy rằng diện tích của phòng làm việc khá rộng nhưng riêng giá sách kê ba mặt tường đã chiếm quá nửa gian, khi mua giường phải chú ý thước tấc kĩ lưỡng.

Hai người đi lòng vòng, mỗi lần Khương Ly Bạch thấy cái giường nào kiểu dáng hợp mắt đều quay lại hỏi Phòng Hiền đi phía sau, mà Phòng Hiền luôn chỉ nhìn liếc một cái, sau đó yên lặng cúi đầu chẳng nói chẳng rằng, khiến người ta không biết cậu có thích hay là ghét nó.

Phòng Hiền không lên tiếng, Khương Ly Bạch coi như cậu không thích, lúc nào thấy thích đương nhiên là sẽ nói thôi. Ôm tâm lý này dạo suốt hai tiếng đồng hồ, Khương Ly Bạch hết đỡ nổi, quay lại hỏi Phòng Hiền, “Em có mệt không vậy?”

Phòng Hiền nhìn sắc mặt Khương Ly Bạch, hồi lâu sau mới chần chừ gật đầu.

Khương Ly Bạch cười bất đắc dĩ, “Mệt thì phải nói chứ, đừng cứ giữ trong lòng thế. Còn giường, rốt cuộc em thích cái nào? Em không nói thực tình tôi chẳng biết em thích cái nào nữa, mua là mua cho em, em phải thoải mái mới được.”

Khương Ly Bạch nói xong, Phòng Hiền lại lặng lẽ cúi đầu. Mái tóc mềm mại rũ xuống, tóc mây trên đỉnh đầu lay khẽ, có vẻ đặc biệt dịu ngoan.

Khương Ly Bạch nhìn mái đầu nho nhỏ của Phòng Hiền, nghĩ ngợi một lát, bất chợt thở dài, “Không phải tôi đang trách em, Phòng Hiền. Tôi chỉ mong em có thể trò chuyện với tôi nhiều hơn một chút thôi.”

Mái tóc đen tuyền khẽ gật, “Vâng, em biết.”

Thấy cậu cuối cùng cũng phản ứng lại, Khương Ly Bạch mỉm cười nhẹ nhàng, “Tốt rồi, vậy chúng ta vào nhà hàng ngoài kia gọi đồ uống, em nghĩ lại xem mình thích cái giường nào, chúng ta quay lại mua luôn về được chứ?”

Cậu nhóc lại gật đầu, “Vâng.”

Hai người ngồi trong tiệm đồ ngọt gọi nước uống. Đến lúc sắp xong, Khương Ly Bạch mới hỏi Phòng Hiền ưng cái giường nào, không ngờ cậu lại chỉ ngay cái đầu tiên.

Tuy trong lòng âm thầm thở dài, trên mặt anh vẫn thường trực nụ cười hòa nhã, “Được, mua nó.”

Thế là hai người lộn lại gian hàng thứ nhất.

Mua giường xong, quần áo và đồ đạc cũng chuẩn bị đầy đủ, Khương Ly Bạch và Phòng Hiền điểm lại thấy không còn quên gì nữa mới lái xe về nhà.

Đến cổng tiểu khu, điện thoại của Khương Ly Bạch đổ chuông. Anh đang lái xe nên không nhấc máy ngay, ai dè chuông cứ vang lên hết lần này đến lần khác, không ngừng không nghỉ.

Gửi xe đâu vào đấy, hai người xách đồ vào đến vườn hoa rồi mà điện thoại vẫn chưa chịu yên. Khương Ly Bạch nhíu mày lấy máy ra thì thấy một dãy số lạ. Gọi ráo riết như vậy, không tiếp cũng không xong, đành phải nhận điện thoại, “Alo, xin hỏi anh tìm ai?”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói không thể tính là quen thuộc, “Chào anh, Khương tiên sinh. Tôi là Trình Phong, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở biệt thự nhà họ Phòng.”

Khương Ly Bạch suy nghĩ một hồi, “À vâng, đội trưởng Trình phải không? Có chuyện gì vậy?”

“Có thể phiền anh đưa Phòng Hiền đến cục cảnh sát một chuyến được không?”

“Chuyện này….chỉ sợ không được, hôm nay đã muộn lắm rồi, hơn nữa ngày mai cậu bé còn phải đến trường.”

Trình Phong bên kia im lặng một chốc, lại nói, “Thực ra là vì có tình huống khẩn cấp nên tôi mới phải nhờ đến anh. Tôi không thể không mời Phòng Hiền đến hỗ trợ điều tra thân phận người bị hại. Vì theo lời của cậu ấy lúc trước thì người chết có khả năng cao là má Vương làm thuê cho nhà họ Phòng, nhưng mà bây giờ tình hình đột nhiên thay đổi, người kia căn bản không phải là má Vương…”

Khương Ly Bạch ngẩn ra, “Người nọ là ai?”

“Chuyện này thì phải dựa vào Phòng Hiền rồi. Xin nhờ anh nói với cậu bé một tiếng, tôi tin là cậu bé sẽ thông cảm thôi.”

“Được rồi, anh đợi một lát, tôi hỏi cậu ấy đã.” Tuy rằng Khương Ly Bạch không đành lòng nhưng vẫn tạm thời gác máy, xoay người nhìn thiếu niên bên cạnh: “Bên cảnh sát nói nạn nhân kia không phải là má Vương, muốn chúng ta đến đó hỗ trợ điều tra với họ.”

“Được, em đi.” Phòng Hiền lập tức đồng ý.

Bất quá chỉ vài giây, Khương Ly Bạch trợn mắt, “Phòng Hiền, muộn thế này rồi, muốn đi giúp người ta cũng không cần vội thế đâu.”

Phòng Hiền lại thản nhiên lên tiếng, “Vừa rồi các anh nói chuyện điện thoại em đều nghe được cả. Em không thể bỏ mặc không quan tâm. Tuy đúng là em vẫn còn sợ lắm, nhưng em hi vọng có thể giúp đỡ tìm ra hung thủ.”

Một tiếng “tạch” vang lên. Phòng Hiền nhảy dựng lên dính sát vào người Khương Ly Bạch.

Thì ra ngay khi cậu vừa nói xong, cây đèn đường bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng vang kì quái, sau đó tắt ngóm.

Khương Ly Bạch bỏ đồ trong tay xuống vỗ vai Phòng Hiền, “Đèn đường cháy thôi, không phải sợ.”



Khương Ly Bạch nhìn đáy mắt thiếu niên phủ đầy bóng tối dưới ánh đèn đường mờ nhạt, dịu dàng nói, “Chúng ta về nhà cất đồ đã, sau đó cùng đi.”

Phòng Hiền gật đầu, đồ đạc trong tay nằng nặng, bàn tay bị cứa đau xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.