Bắt Được Anh Rồi Nhé

Chương 39




Toàn thân đều khó chịu, như là ngâm mình giữa biển, chòng chành, buồn nôn không nhịn được.

Chỉ có thể liều mạng phun, liều mạng phun.

“Hạ Tiểu Hoa! Không cần lại ói ra! Tôi đã không còn áo khoác! Cô là tính cho tôi lỏa thân trở về?”

Bên tai vang lên âm thanh thực ồn ào.

Cố gắng mở ra mí mắt, một hồi lâu mới phát hiện xe đang ở trên đường, không ngừng vòng, vòng làm cho người ta càng phát ra khổ sở.

“Thật xa! Như thế nào còn chưa có trở về khách sạn?” Ta không kiễn nhẫn, dùng sức rống.

“Quay về? Như thế nào quay về? Hạ Tiểu Hoa, sao không nghĩ đến thân phận của tôi, cô uống thành như vậy, kéo cô vào khách sạn, phóng viên cũng muốn phát điên!”

“A! Đi ra ngoài thuê phòng!” Ta nói được sạch sẽ lưu loát.

“Hạ Tiểu Hoa! Toàn bộ thế giới này sẽ muốn phát điên!” Có người so với ta càng lưu loát hơn.

“Tôi không muốn ở trên xe! Tôi muốn đi toilet! Tôi muốn đi thải!” Ta vặn vẹo trái phải, càng phát ra không an phận.

“Hạ Tiểu Hoa, cô câm miệng cho tôi!” Có người so với ta rống còn to hơn.

“Cô muốn thải, tôi còn muốn tắm rửa đây! Hạ Tiểu Hoa! Cô cái loại không biết uống rượu thì đứng có cậy mạnh! Cô nghĩ rằng tôi một thân trên dưới đều bị cô phun còn muốn lái xe trên đường sao?”

“Hạ Tiểu Hoa cô thật ghê tởm! Không cho cô thích tôi, tôi nuốt không trôi! Nghe thấy không Hạ Tiểu Hoa, không được thích tôi! Rất làm cho người ta ghê tởm!”

Kháo! Đức hạnh!

Ta tìm túi xách, sờ a sờ.

“Hạ Tiểu Hoa! Cô đừng có làm trò này nọ! Uống rượu xong còn bắt tôi hốt về! Cô bây giờ đưa nhẫn, đưa thư tình, đưa hoa hồng cũng đều vô dụng!”

Tiếp tục sờ a sờ.

“Đưa bảo hiểm cũng vô dụng!”

Rốt cục giơ lên một cây chìa khóa.

“Kháo! Lão nương có nhà! Muốn tắm rửa, theo lão nương về nhà!”

“…”

“Nhanh chút, lão nương muốn thải!”

“Hạ! Tiểu! Hoa! Ai muốn đi nhà cô? Cô uống rượu xong giả điên muốn đem tôi về nhà để xuống tay! Không có cửa đâu!”

Thanh âm rất ầm ỹ, làm cho ta quá mức buồn nôn.

Bụng rất đau, nhịn rất vất vả.

Kháo! Tốc chiến tốc thắng!

Ta hướng về phía bộ ngực trắng bóng chói lọi, không nói hai lời vươn tay cởi nút thắt lộ ra đồ lót nhỏ, há mồm liền phun.

“Oa” một tiếng qua đi, toàn bộ xe đều im lặng.

Rốt cục không còn cảm giác choáng váng đầu.

Ta giơ chìa khóa trong tay, hé miệng: “Cùng lão nương về nhà đi!”

Trong biệt thự cái gì cũng không thiếu.

Phun sạch sẽ, toilet cũng ngồi sạch sẽ, nhân tiện tắm rửa, hắn ta còn chưa xong.

Ta thí điên thí điên, đầu óc choáng váng vọt tới trước cửa toilet phòng khách liều mạng gõ: “Uy! Thần Tư, anh còn muốn tắm bao lâu nữa?”

Bên trong ào ào tiếng nước chảy.

“Uy! Anh còn không ra lão nương liền đi vào!”

Đang nói còn chưa kịp hành động, cửa toilet cạch một tiếng, khóa an toàn.

Kháo! Đức hạnh!

Anh ta uống rượu sao, choáng váng sao, còn làm ra vẻ thảm thiết lắm!

Ta đè xuống ý niệm tàn ác trong đầu: “Anh tắm rửa so với tôi ngâm bồn còn lâu hơn! Tôi chà xát hết ghét bẩn trên người anh còn chưa xong!”

“Hạ Tiểu Hoa! Cô thử xui xẻo bị một kẻ vừa ăn thịt nướng Brazil, uống say không biết trời đất rồi phun lên người, cô có thể chỉ tắm một giờ?” Bên trong rốt cục cũng có hồi âm, chỉ là ngữ khí pha chút hung tàn.

“Kháo! Lão nương cũng không phải là thịt bò anh!” Bất quá chỉ không cẩn thận làm dơ bộ ngực của hắn mà thôi.

“Quá kinh tởm! So với bị thịt bò còn kinh tởm hơn! Cô ít cùng tôi nói chuyện! Rõ chưa? Nghe thanh âm cô một lần tôi tắm thêm một lần!” Tiếng nước càng phát ra vang dội.

Chậc! Ta trở mình xem thường.

Đến mức đó sao? Sao không ở trong đấy mà ói luôn đi!

Ở đầu này ta cảm thấy trêu chọc thịt bò hắn thật hứng thú, đầu kia hắn vẫn đang mắng ta ghê tởm, mắng đặc biệt có thứ tự.

Ta đem quần áo thể thao mà Ngưu Lang vẫn chưa kịp dọn đi, ném trên giường ở phòng dành cho khách, nói: “Uy! Quần áo ở trên giường! Anh tự mình lấy thay!”

Tiếng nước chảy ào ào.

Chậc chậc chậc! Này tính tình quá cố chấp!

“Được được! Lão nương không thích ngươi là được!” Dám dùng cách này uy hiếp ta ư?

Cửa toilet bị dùng sức rầm một tiếng mở ra, một đoàn nhiệt khí lượn lờ trên tiểu thân thể mê người: “Hạ Tiểu Hoa! Cô nói cái gì?”

Ta không nhịn được, nhìn chằm chằm cơ bắp tinh tráng, nháy mắt liền chảy nước miếng.

Thần Tư hung hăng trừng mắt nhìn ta một cái, một lần nữa dùng sức đóng cửa!

Đôi mắt nhỏ nhìn ta giống như nhìn một vật ghê tởm.

Kháo!

Một trận khó chịu lại ập đến.

Ta mang theo cái đầu choáng váng trở về phòng, nằm thẳng lên giường.

Rõ ràng uống nhiều rượu, vẫn cảm thấy lạnh.

Vươn tay ấn điều khiển từ xa, chỉnh cho hệ thống sưởi chạy lên mức cao nhất.

Hơi thở lạnh như băng, mặc dù có sưởi đến mức nào cũng không thể ấm lên được.

Những chuyện như thế này, cũng đã từng trải qua. Uống nhiều rượu, ầm ỹ nháo muốn gặp Diệp Hy, hung hăng phun ở trong ngực hắn.

Hạ Tiểu Hoa, nhân phẩm quả nhiên thật sự tồi tệ!

Chỉ là ngay lúc đó Diệp Hy mặt không đổi sắc, tùy tiện để ta ầm ỹ đủ, phun mệt mỏi, nói: “Hạ Tiểu Hoa, nháo đủ, lần sau không được lại nháo!”

Không được lại nháo.

Vẫn không biết, cảm giác như vậy, nguyên lai là ghê tởm.

Một hồi ghê tởm, ngay cả thích đều không cho phép, muốn tắm đã hơn một giờ.

Một hồi ghê tởm, ngay cả nghe được thanh âm đều thấy khổ sở, đều thấy bẩn.

Diệp Hy lại nhịn được lâu như vậy.

Vẫn như cũ cho phép ta vắt chân, ngẫu nhiên lại đem đầu tựa lên vai của hắn.

Diệp Hy, phải tắm trong bao lâu?

Thời điểm nói ta không được nháo, ngữ khí rõ ràng lạnh như băng.

Nghĩ tới, lại không hiểu vì sao cảm thấy ấm.

Ngữ khí lạnh lẽo, nhưng lại dễ dàng tha thứ.

Cho dù tùy hứng ghê tởm, cho dù thô tục khiến người ta chán ghét.

Diệp Hy, luôn có thể chịu. Mặt không đổi sắc, ngẫu nhiên mới nhíu mày.

Cho nên, mặc dù mệt mỏi, vẫn như cũ tiếp tục thích.

Khắc cốt ghi tâm. Vẫn thích.

Sớm nên từ bỏ.

Sẽ không giống như hiện tại, đau đến tận tâm.

Thời điểm Ngưu Lang đem chìa khóa thả vào trong tay ta, nói: “Tiểu Hoa, trả lại nhà cho em!”

Quá mức mê hoặc.

Biết rõ không nên, lại vẫn không cự tuyệt được.

Ngưu Lang nói: “Tiểu Hoa, em chỉ cần thương tâm, không hạnh phúc, sẽ muốn về nhà!”

Chính là, rõ ràng đã trở lại, rõ ràng về nhà.

Căn phòng quen thuộc, giường ngủ quen thuộc.

Nhưng.

Đã không còn cảm giác như xưa nữa.

Cửa phòng bị gõ bang bang: “Hạ Tiểu Hoa, nhà cô tại sao lại có quần áo đàn ông?”

Ta kéo nhanh chăn, không trả lời.

Không phải, không phải nhà của ta.

Tiếng đập cửa yếu dần, ngoài cửa có người nói: “Hạ Tiểu Hoa, cô đang ngủ sao?”

Ta tức giận, thò cổ từ trong ổ chăn ra: “Đang ngủ! Đang ngủ rất say!”

Người ngoài cửa cười một tiếng: “Hạ Tiểu Hoa! Cô nói dối!”

“Phóng P! Tôi nói thật!”

Ngoài cửa lại không có thanh âm.

Ta một lần nữa cuộn mình vào chăn, uống nhiều rượu, mơ mơ màng màng.

Nghĩ đến sẽ ngủ tiếp, lại giống như nghe được có người nói: “Hạ Tiểu Hoa, nhớ rõ, cô đêm nay nói qua cái gì!”

Nói qua cái gì?

Nói qua không hề yêu Diệp Hy.

Nói qua không hề chọn Ngưu Lang.

Nói qua vĩnh viễn không thể lại giống như trước.

Dù cho là bạn tốt, dù cho là thanh mai trúc mã.

Lới đã nói qua nhiều lắm.

Lẫn nữa tỉnh lại, là bị tiếng chuông di động cạnh gối đánh thức.

Hệ thống sưởi bật quá lớn, một thân đầy mồ hôi.

Cảm giác say rượu quả nhiên thực mất hồn, ta cầm lên điện thoại, ấn ngừng.

Mới vừa ở trên giường lăn một vòng, lại vang.

Lại ấn ngừng.

Lại vang lên.

Rốt cục thì tiếp lên.

“Kháo! Hạ Tiểu Hoa! Ngắt điện thoại cái mông! Lập tức đến cục dân chính cho ta!” Thanh âm Ngũ hào.

“Làm gì?…” Uống nhiều rượu, thực đau đầu.

“Ly hôn!” Giọng Ngũ hào lên tới tận nóc nhà: “Ta thật vất vả mới hẹn được luật sư đại diện của Diệp tam công tử, còn sắp xếp với trợ lý hẹn được Diệp tiên sinh khoảng 30 phút, thời gian sắp hết! Ngươi không mau đến, ly hôn không được, xứng đáng!”

Điện thoại ngắt rõ ràng.

Ta ôm đầu đứng lên liều mạng hướng phòng ngoài đi tới.

Đến trước phòng dành cho khách, một cước đá tung cửa: “Lão bản! Rời giường!”

Thần Tư trùm chăn quá đầu: “Buổi chiều mới thử kính…”

Ta cầm lấy một góc chăn, vươn tay sờ vào tiểu cơ ngực của người nào đó, dùng sức nhéo.

“A———!”

5 phút sau như ý nguyện ngồi ở trên xe chạy như bay.

Kéo dài hơi tàn, ôm cái đầu đau choáng váng dựa vào cửa sổ khóc thét.

Người nào đó một bên lái xe, một bên cũng khóc thét.

“Hạ Tiểu Hoa, tiền lương tháng này của cô đừng có hy vọng!”

Ta vẻ mặt đau khổ: “Tôi không có xe! Sắp bị muộn rồi, hiện tại nếu không đi cục dân chính, ly hôn lại phải xếp hàng!”

Thần Tư trừng mắt nhìn ta nửa ngày, không hé răng, xe chạy càng phát ra nhanh.

Ở trước cửa cục dân chính, ta một chân vừa bước xuống xe, bên kia cái xe đã muốn liều mạng vọt đi.

Tích cực như vậy làm gì? Cửa xe dán đen một mảnh, ai nhận ra hắn?

Ta khinh thường hừ hừ, Ngũ hào sớm vọt đi lên: “Hạ Tiểu Hoa! Nhanh chút!”

Túm ta hướng cục dân chính đi đến.

Trực tiếp một đầu vọt vào văn phòng lãnh đạo.

Hai vị luật sư đang ngồi thổi phồng nhau, thấy ta đều đứng lên: “Hạ tiểu thư, cô đã tới!”

Lãnh đạo cục bắt tay ta: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, Diệp tiên sinh còn chưa tới đâu! Trước tiên uống chén trà, uống chén trà a!”

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái: “Hạ tiểu thư, sớm nói ngài sẽ ly hôn a!”

Năm đó thời điểm cùng Diệp Hy ký giấy đăng ký kết hôn, cũng là cùng một vị lãnh đạo, gặp Diệp Hy giơ bút trấn định tự nhiên muốn ký tên, mặt xanh lét, tay chân run rẩy hỏi không dưới mười lần: “Diệp tiên sinh, ngài không hối hận?”

Ta không kiên nhẫn, dùng sức vỗ sổ hộ khẩu: “Kháo! Ông có ý gì? Có lãnh đạo như ông sao? Gây trở ngại tự do hôn nhân của công dân!”

Diệp Hy im lặng đem bút ký vào, lãnh đạo cục trừng lớn mắt, quan sát ta cả buổi, hướng Diệp Hy nói: “Diệp tiên sinh, nếu ngài muốn ly hôn, trực tiếp tìm tôi, nhấc tay chi lao!”

Diệp Hy mỉm cười đáp ứng, ta giơ máy điện thoại trong phòng hướng đỉnh đầu ông ta xông tới: “Cả nhà ông mới ly hôn!”

Lãnh đạo cục một bên ôm đầu một bên sớm tiếng ồn ào: “Hai người nhất định ly hôn!”

Nhất định ly hôn, sớm nói.

Ta a miệng, ôm ly trà ùng ục uống.

Ngũ hào không kiên nhẫn, hỏi luật sư đại diện của Diệp Hy: “Anh rốt cục có báo cho Diệp tiên sinh không, người đâu? Đều đã quá thời gian!”

Luật sư đại diện trấn định tự nhiên: “Gấp cái gì? Diệp tiên sinh bề bộn công việc! Loại việc nhỏ này, 5 phút là đủ rồi!”

Mọi người đều liều mạng gật đầu.

Việc nhỏ 5 phút, 5 phút, 5 phút lại tiếp tục 5 phút.

N+1 cái 5 phút sau, ta ỷ vào say rượu rốt cục bạo phát.

“TMD Diệp Hy rốt cục tới hay không?” Bắt tay chụp trên mặt bàn: “Gọi điện thoại!”

Một đám người đều bất động.

“A, trà rất ngon, uống đi, uống đi!” Lãnh đạo cục cực kỳ nhiệt tình.

“Gần đây ngài lại mua khu nhà cũ của thị trưởng? Tôi dạo này đang hoạt động ở nước ngoài!” Hai luật sư thảo luận sôi nổi.

“Uy? Nhị hào? Đúng, đúng, thành phẩm đã mang tới phòng thử rồi!” Ngũ hào cầm lấy di động, nhìn trần nhà.

Ta nhìn quanh một vòng, rốt cục tự mình cầm lên di động, ấn dãy số đã từng in vào tận tim.

“Diệp tiên sinh đang bận họp, ngài ấy nói…”

Kháo! Lại họp!

Vẫn như cũ là giọng nữ máy móc.

Ta thối nghiêm mặt, tất cả mọi người đều lơ đãng liếc đến bên này.

Ấn phím tắt máy, đơn giản lại gọi cho trợ lý Quân: “TMD, kêu Diệp Hy lăn đến cục dân chính mau!”

Trợ lý Quân lạnh như băng: “Hạ tiểu thư, hiện giờ Diệp tiên sinh không ở đây!”

Không ở? Cư nhiên không ở? Dựa vào cái gì hẹn ta tới ly hôn rồi lại không đến?

Lão nương say rượu lại tiếp tục phải ngồi ở cục dân chính cắn lá trà.

Ta hoàn toàn bạo phát, dùng sức vỗ cái bàn, cầm lên lọ hoa hướng phía cửa: “Các người! Hết thảy đi tìm Diệp Hy cho tôi! Tìm không ra đừng nghĩ qua được cửa!”

Chờ lại chờ, thời gian hoàn toàn hỗn loạn.

Bỏ lỡ buổi thử kính của Thần Tư , thời điểm ta đầu váng mắt hoa theo Ngũ hào xuống xe, còn tiếp điện thoại của Thần Tư: “Lão bản, tôi không khỏe! Tôi sắp ói ra! Cho tôi nghỉ nửa ngày! Đúng, đúng, tôi quay về khách sạn nằm, tôi không phải tối hôm qua nháo quá độ sao? Tôi về sau không bao giờ nữa uống rượu!”

Đẩy cửa phòng bước vào.

Tất một tiếng, đèn nhỏ vừa được bật lên, phía sau có một cỗ khí lực ập đến, ta bị người đẩy té vào phòng.

Thật vất vảo lảo đảo đứng vững, quay đầu lại.

Lần tìm không ra Diệp tiên sinh, Diệp tam công tử, đang đứng tựa vào ván cửa, vẻ mặt mỏi mệt: “Hạ Tiểu Hoa, ai cho em như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.