Bất Diệt Thần Vương

Chương 57: Bùng Cháy-lụi Tàn




Người của liên minh chuyên nghiệp cũng nhốn nháo một trận trên Wechat.

Dù sao so tài bảy ngày liên tiếp như vậy, mỗi người đều muốn thả lỏng một chút.

Nhưng điều làm bọn họ không nghĩ tới là… Tần Mạc lại thật sự xuất hiện!

“Ừm.”

Liền một chữ, không nặng không nhẹ.

Lại làm cho đội viên của các chiến đội, dùng sức xoa xoa mắt.

Thần Nhất Quang: “Không phải là nhìn lầm chứ, Tần Mạc ở đây?”

“Không, bạn học Nhất Quang, cậu không nhìn lầm. Người đó thực sự xuất hiện.” Người nói là người chơi sát thủ hàng đầu trong nước Lâm Trầm Đào.

Đương nhiên ở trong đó còn có thành viên Tương Nam Chiến Đội, mỗi người đều là tuyển thủ có trình độ cao.

“Hắc Đào Z thật là toàn năng?” Thần Nhất Quang hỏi.

Lâm Trầm Đào: “Tôi nhớ được lúc trước cậu ta luôn dùng sát thủ. Dù sao với tốc độ tay đó, chơi sát thủ mới thích hợp nhất.”

“Hắc Đào Z cũng ở trong đây chứ?” Đội phó Tương Nam Chiến Đội Triệu Ba Béo cũng nói: “Hỏi bản thân a.”

Có người nhìn bầu trời: “Sao có thể ở đây? Cậu đã quên đám người trong này đều già hơn… một học sinh trung học rồi sao.”

“Này này này, tôi không già.” Thần Nhất Quang: “Tôi mới 20, đối với đàn ông mà nói là phong nhã hào hoa.”

Lâm Trầm Đào ha ha một tiếng: “Ta 18, lão tử mãi mãi 18 tuổi.”

Ân Sơn Dĩ Bắc: “…”

“Ân thúc, khiến cho Tần Mạc đem Tiểu Hắc Đào nhà hắn kéo vào đây!” Triệu Ba Béo mập là thực sự rất mập. Hơn nữa nguyện vọng lớn nhất trong đời hắn chính là tiêu diệt Tần Mạc.

Cặp mắt thâm thúy của Tần Mạc nhìn đoạn đối thoại trong khung chat. Người ngồi ở trên giường bệnh, ngón tay thon dài nhấn một cái, liền thêm người có ảnh đại diện hình lá bài vào.

Lúc đầu, Bạc Cửu không nhìn thấy mời mình là ai, tiện tay liền thoát cuộc trò chuyện trên Wechat.

Thoát xong … lúc này Bạc Cửu mới biết được ai thêm, nhấn mở đối thoại cùng Tần Mạc: “…”

Tần Mạc nhướn nửa mày, lần thứ hai thêm người.

Lần này dĩ nhiên Bạc Cửu sẽ không thoát nữa. Cũng không phải không đi vào. Vừa mới vào, liền phát hiện biệt danh trong group … đều nhìn rất quen mắt.

Toàn bộ đều là người cô đem tới chiến đấu. Hơn nữa đều là tuyển thủ có tài năng.

Lúc trước ở khi Phong Dật giới thiệu, cô xem qua tài liệu của đối phương rất nhiều lần.

Nếu để cho những người ngoài kia biết được điều này. Các đại thần game đều ở một group Wechat, chắc là phát điên.

Triệu Ba Béo: “Này, Tiểu Hắc Đào, tôi tự giới thiệu. Tôi đảm đương là giá trị nhan sắc của group, Triệu soái ca.”

Lâm Trầm Đào: “Trước giá trị nhan sắc thêm hai chữ, số âm.”

Triệu Ba Béo: “Họ Lâm kia, tao tức giận rồi, đánh một trận!”

Lâm Trầm Đào: “Tới a, chúng ta 2V1, sợ mày chắc?”

Triệu Ba Béo: “Mày sẽ lấy nhiều đánh ít, nhìn Tiểu Hắc Đào một chút đi. Trước giờ đều là 1V2, cùng là sát thủ. Sao chênh lệch lớn như vậy chứ, Tiểu Hắc Đào, người mới báo cáo ba vòng cùng giới tính.”

Bạc Cửu khéo léo tránh hai vấn đề này, mỉm cười đánh chữ: “Triệu soái ca là tự phong?”

“66666.”

“Hai chữ “tự phong” đâm trúng trọng điểm không giải thích.”

“Thế mạnh bao vây!”

Những người khác cũng vào.

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều online.

Thần Nhất Quang: “Thì ra mọi người đều ở đây a.”

“Em trai Nhất Quang, chị nói cho cậu biết, chị cắt móng tay, đặc biệt vì cậu, nhuộm cái hoa hồng đỏ. Lần sau giết cậu, lực công kích cũng có thể nhấc cao một bậc, cẩn thận mà gào, bảo bối của ta.” Người nói chính là pháp sư của Tương Nam Chiến Đội Lạc Lạc, tướng mạo rất đẹp. Nhưng là đấu pháp rất hung tàn, hơn nữa rất thích đánh Thần Nhất Quang.

Thần Nhất Quang: Sở thích gì thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.