Bắt Đầu Từ Số Không Chế Tạo Bất Hủ Tiên Vực

Chương 45: Jay - Tôi Là Một Phế Nhân




Edit: Cô Triệu

Chín giờ năm mươi Trương Lâm đã đến thôn Lý. Thôn Lý là một đại gia tộc, cả thôn chỉ có họ Lý, không có họ khác. Lần này là nhà bá hộ giàu nhất thôn, Lý Cường, chuẩn bị cưới vợ cho con trai, mà con trai và con dâu lại muốn ra ở riêng, nên mời Trương Lâm đến xem xem đất nơi nào xây nhà mới tốt.

Lý Cường từ sớm đã đứng đợi Trương Lâm ở cổng thôn, vừa trông thấy Trương Lâm liền bước đến nói, “Tiểu Trương Thiên Sư, cậu đến rồi. Giờ chúng ta đi xem đất trước hay về nhà uống chén trà?”

“Đến nhà chú trước đi, lát nữa đi xem đất cũng được.” Trương Lâm trả lời.

“Được, đi lối này. Cẩn thận chó, chó làng sợ người lạ lắm” Lý Cường nói.

“Ha ha, không sao. Đúng rồi, chú xây nhà là cho con trai ạ?” Trương Lâm cười cười hỏi.

“Ừ, ha ha. Con trai lớn rồi, phải lấy vợ chớ.” Lý Cường cũng cười ha hả đáp.

Sau khi vào nhà, vợ Lý Cường vội bưng trà rót nước, Trương Lâm cũng nhân cơ hội đánh giá nhà Lý Cường một phen. Không hổ là bá hộ giàu nhất thôn Lý, đồ điện trong nhà quả đầy đủ, ngay cả sopha cũng là da thật.

Uống một hớp trà, Trương Lâm nói với Lý Cường, “Chú nói tôi biết ngày sinh tháng đẻ của con trai chú, nếu tiện thì nói luôn cả của con dâu chú nữa, để tôi xem giúp” 

“Được, con trai tôi sinh lúc mười hai giờ đêm ngày mùng 7 tháng 6 năm 1981, con dâu sinh mùng 7 tháng 10 năm 1983, cụ thể lúc nào tôi cũng không rõ. Bà nó có biết Yến Tử sinh lúc nào không?” Lý Cường quay ra hỏi vợ.

Vợ Lý Cường lắc đầu nói, “Tôi cũng không biết, hay thử hỏi nhà thông gia xem”.

“Ừ, để tôi gọi điện hỏi thử, bà ngồi đây tiếp Tiểu Trương nhé.” Lý Cường nói rồi liền đi đến nơi đặt điện thoại bàn, gọi điện cho thông gia.

“Để tôi xem cho con trai dì trước” Trương Lâm nói xong, liền lấy bút và giấy, viết ngày sinh tháng đẻ của con trai Lý Cường, hắn sinh năm Thân Dậu. Trương Lâm vừa viết vừa vẽ vừa nói, “Con trai dì ngũ hành khuyết Hỏa, nếu như muốn xây nhà cho con trai thì nên đến hướng Nam xem thử. Ngoài ra cũng phải xem bát tự con dâu dì có hợp hay không nữa.” 

Vừa dứt lời, Lý Cường đã đi đến, nói với Trương Lâm, “Con dâu sinh giờ Hợi.”. Trương Lâm tiện bút viết ngày sinh tháng đẻ của con dâu Lý Cường ra, nói, “Chú và dì dẫn tôi đi xem nới hai người định xây nhà cho con trai ở đâu rồi nói tiếp.” Nói xong, Trương Lâm liền lấy la bàn và cân ra từ trong túi đồ nghề.

Lý Cường dẫn Trương Lâm đến một mảnh đất trống trước thôn nói, “Chính là chỗ này, tôi định xây nhà cho con trai ở đây.” 

Trương Lâm đưa mắt nhìn bốn phía, trông thấy phía trước mảnh đất có hai cái ao cá, bên trái có một ngọn núi nhỏ cách không xa, bên phải là một quốc lộ nối vào trong thôn, đằng sau thì hơi sai sai, vậy mà có một ngôi mộ nằm lẻ loi.

Trương Lâm há to miệng nói, “Hai người không định xây nhà cho vợ chồng con trai trên mảnh đất này đấy chớ.”

Lý Cường nói, “Sao thế, tôi thấy mảnh đất này quá đẹp, ngay bên cạnh quốc lộ.”

Trương Lâm nói, “Nói không phải rủa chớ, phía trước có hai cái ao tựa như khóc than, trong nhà có con tất thương vong, phía sau có âm nan cô lập, trong nhà lúc nào cũng không yên. Nói thật, nếu xây nhà trên mảnh đất này, ở không bao lâu tất có tai họa. Nếu chú xây nhà ở đây, thì rất khó có cháu trai. Nếu có, cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa con đường này, đến lúc đó không phải là tiện lợi, mà nó có thể dắt theo tiền tài hai nhà đi đó. Hi hi, đến lúc đó chú muốn khóc cũng không kịp kìa.”

“Vậy tôi phải làm thế nào?” Lý Cường hỏi.

“Còn chưa xây mà chú. Đi, tôi dẫn chú đi tìm mảnh khác.” Nói xong hắn liền di về phía sau thôn.

Lý Cường vội vàng theo sau Trương Lâm, trong lòng nghĩ lại mà sợ. Nếu ông chẳng may mà nghe lời con trai xây nhà trên mảnh đất này, thì đúng là hậu quả không lường được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.