Bắt Đầu Là Giả, Kết Thúc Là...

Chương 67: Bắt đầu rắc rối




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hỏa Mâm Côi nã một phát súng vào quả lựu đạn kia trước, nhưng quả lựu đạn kia không phát nổ, sau đó cô ta lại nã thêm một phát súng nữa, quả lựu đạn kia bị đạn bắn xuyên qua, gã lính đánh thuê kia cũng bị thương.

Phát hiện chuỗi lựu đạn chày bên hông khác thường, vẻ mặt của người đó hoảng hốt, lập tức ném lựu đạn ra.

Lựu đạn vừa bị ném bay lên không trung, Lạc Thụy thấy vậy, anh ta đã lập tức nổ súng bắn nó, theo tiếng “Bùm”vang lên, quả lựu đạn kia đột nhiên phát nổ, lượng nhiệt quang lớn làm nổ tung bốn phương tám hướng.

Mà lính đánh thuê đang bò lổm ngổm ở dưới đất vừa thấy có tiếng nổ thì nhanh chóng tản ra khắp nơi.

Lúc đám lính đánh thuê phản ứng lại giơ súng lên chuẩn bị bắn càn quét, năm người Lạc Thụy, Hỏa Mâm Côi, Conhen, Xích Xà, Hắc Ưng đã nhảy từ thân cây này đến thân cây kia, tốc độ nhảy vô cùng nhanh.

Một nhóm người nổ súng về phía bọn họ, bọn họ thành công dẫn dắt sự chú ý của binh đoàn MX.

Long Quân Triệt và Hoắc Vân Hy đứng ở sau gò đất thấy phía sau bọn họ bị tập kích, ánh mắt của hai người đều đặt lên trên người của nhóm người đang nhảy từ cây này sang cây khác.

“Nơi này giao cho cậu.”

Long Quân Triệt nói với Hoắc Vân Hy xong, rồi nhìn về phía Long Tư Hạo bên kia.

Long Tư Hạo thấy bọn người Lạc Thụy đã thành công dẫn dắt một số hỏa lực của Long Quân Triệt, dưới sự che chở của Bạch Toa và Đái Duy, anh vòng từ phía sau thân cây đi ra ngoài, lấy tay làm điểm tựa, ngắm bắn chính xác các điểm phía trước mắt.

Đối diện truyền đến hết tiếng kêu thảm thiết này đến tiếng kêu thảm thiết khác.

Long Quân Triệt thấy vậy, dưới sự che chở của hai gã lính đánh thuê, ông ta lên gò đất, nhắm bắn về phía Long Tư Hạo.

“ Bùm “

Ông ta nã bắn một phát súng về phía Long Tư Hạo, đạn bay thẳng về phía Long Tư Hạo.

Long Tư Hạo đã trải qua cuojc sống mưa bom bão đạn, nên độ nhạy bén với súng đạn của anh cực cao, lúc viên đạn kia bay về phía anh chỉ cách anh có mấy cm, anh đã nhanh chóng nghiêng người tránh đạn.

Long Quân Triệt thấy anh tránh được, ánh mắt của ông ta dần lạnh lẽo, ông ta đang muốn nổ súng lần nữa, Long Tư Hạo đã nã một phát súng về phía ông ta.

Thấy vậy, ông ta cũng nhanh chóng tránh đạn.

Hai người vừa tránh đạn vừa nổ súng về phía đối phương, giống như là muốn quyết tử một trận với đối phương vậy.

Lăng Hàn Dạ thấy Long Tư Hạo trực tiếp đánh với Long Quân Triệt, anh ta hơi cảm thấy bận tâm, nhưng vào giờ phút quan trọng này, anh ta chỉ có thể để lo lắng ở trong lòng, thậm chí còn không thể kêu một tiếng bảo anh hãy cẩn thận, bởi vì làm như vậy lúc này chỉ khiến anh phân tâm mà thôi.

Liên minh LR ở phía sau rừng cây, Lê Hiểu Mạn đang được Khâu Đặc và Uva che chở rời khỏi đây thấy Long Tư Hạo và Long Quân Triệt đang đấu súng với nhau, trong lòng cô lo âu không dứt, cô đột ngột dừng bước chân lại không đi tiếp nữa.

Âu Dương Thần đang được hai thành viên của LR dìu đi ở phía sau thấy cô đột nhiên ngừng lại, ánh mắt của anh ta dừng lại ở trên người Long Tư Hạo.

Uva thấy Lê Hiểu Mạn không đi tiếp, cô nói: “Phu nhân, thừa dịp bây giờ người của binh đoàn MX không chú ý tới chúng ta, chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi.”

Lê Hiểu Mạn nhìn về phía Uva có khuôn mặt trẻ con, cô kiên định nói: “Tôi sẽ không rời khỏi đây đâu.”

Dứt lời, cô nhìn về phía Âu Dương Thần: “Các người mang anh ta rời khỏi đây đi.”

Khâu Đặc hơi khó xử nói: “Phu nhân, thủ lĩnh muốn chúng tôi đưa cô ra khỏi núi an toàn, chúng tôi không thể cãi lại mệnh lệnh của anh ấy.”

Lê Hiểu Mạn nhìn Khâu Đặc đang đeo bộ cung tên ở sau lưng: “Nếu anh đã gọi tôi là phu nhân của anh ấy, vậy anh có thể cãi lại mệnh lệnh của tôi hay sao?”

“Cái này...” Khâu Đặc bị hỏi mà hơi á khẩu, anh ta cẩn thận nhìn Lê Hiểu Mạn, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất thanh nhã tinh tế, nhìn dường như rất nhu nhược, nhưng lại lộ ra khí chất bền bỉ ở tận trong xương tủy.

Trong câu hỏi vừa nãy của cô cũng ẩn giấu sự ngang ngược.

Không hổ là phu nhân của thủ lĩnh bọn họ, quả nhiên là không giống người thường, trước đây khi còn chưa gặp Lê Hiểu Mạn, thủ lĩnh phu nhân ở trong tưởng tượng của bọn họ chỉ là một bình hoa di động có dáng dấp xinh đẹp, nhưng hôm nay sau khi gặp Lê Hiểu Mạn, bọn họ đã có cái nhìn khác với Lê Hiểu Mạn.

Đối mặt mưa bom bão đạn, cô không kinh cũng không sợ, đây là điều mà những người phụ nữ khác đều phải chịu thua.

Nếu đổi một người phụ nữ khác gặp phải tình cảnh giống vậy, sợ rằng họ đã sớm sợ hãi đến nỗi toàn thân như nhũn ra.

Bọn họ không biết, sở dĩ bây giờ Lê Hiểu Mạn không cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với mưa bom bão đạn này, đó là bởi vì mấy ngày qua cô đã sớm gặp nhiều nguy hiểm và bị nhiều dã thú tập kích ở trong rừng cây này, cô đã sợ đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.