Bắt Đầu Là Giả, Kết Thúc Là...

Chương 3: Sự quyết định !!!




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Knox nói vài lời liền cúp điện thoại.

Lê Hiểu Mạn cầm điện thoại, cảm thấy không hiểu được, Knox lại gọi cho cô, ông nhất định đã điều tra cô mới biết số điện thoại cô.

Cô tuyệt đối sẽ không ly dị với Tư Hạo của cô.

Cô nghĩ Long Tư Hạo gạt cô chuyện này nhất định là sợ cô lo lắng.

Để điện thoại xuống, cô đi ra phòng ngủ xem Nghiên Nghiên và Long Dập.

Biệt thự Nguyệt Hồ, sau khi Knox cúp điện thoại, đôi mắt sắc bén nhìn Sophie trong thư phòng.

Sophie cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Ba, nếu tới thời hạn nửa tháng, Tư Hạo vẫn không ly dị với Lê Hiểu Mạn, ba sẽ làm gì? Ba sẽ động thủ với Tư Hạo sao?”

Knox nheo mắt, không trả lời cô ta.

Sophie thấy ông không trả lời, tiếp tục nói: “Con mong ba đừng tổn thương Tư Hạo, cho dù anh ấy không ly dị với Lê Hiểu Mạn, con cũng mong cha đừng tổn thương anh ấy, con không muốn thấy ba và anh ấy có bất kỳ xung đột nào.”

Knox nhìn cô ta, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ, nói: “Đi ra ngoài.”

Sophie không nói gì nữa, đáp một tiếng, liền đi ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài, trong mắt cô ta liền lộ ra tia ác độc, cô ta sẽ không cam lòng như vậy, những lời ngày đó cô ta nói Thẩm Thi Vi đều là giả, cô ta sẽ tuyệt đối không từ bỏ Tư Hạo.

Cô ta nhất định phải đoạt lại anh, sau đó còn muốn cho Lê Hiểu Mạn sống không bằng chết.

Vừa nghĩ tới Lê Hiểu Mạn, trong mắt cô ta liền đầy sát khí, biểu tình độc ác, giống như người điên sắp nổi điên.



Tập đoàn TE, phòng làm việc Tổng giám đốc.

“Tổng giám đốc, đây là báo cáo quý của Bộ kế toán.” Lạc Thụy đem bản báo cáo của Bộ kế toán vào đặt lên bàn làm việc Long Tư Hạo giúp Bộ trưởng.

Long Tư Hạo ngồi trên ghế xoay liếc báo cáo kia, lại nhìn Lạc Thụy, híp mắt: “Anh và Hiểu Hiểu gần đây đang làm gì?”

VI tổ chức buổi họp báo trước Hoắc thị một ngày, buổi họp báo của Hoắc thị hôm qua có người gây chuyện, và chuyện Hoắc thị dùng đá zirconi thay thế kim cương, mặc dù trong lòng anh đoán được hẳn có liên quan đến Hiểu Hiểu của anh, nhưng anh muốn biết cụ thể sao Hiểu Hiểu của anh làm được điều này, cô ngày càng làm anh nhìn cô với cặp mắt khác xưa.

Lạc Thụy thấy anh hỏi tới, sợ run lên, trả lời qua loa: “Không có làm gì nha.”

Long Tư Hạo trầm mặt, khóe môi nở nụ cười tràn đầy nguy hiểm: “Tôi không hỏi lần thứ hai, nói hay là chết, anh chọn đi.”

Lạc Thụy mặt đầy đau khổ nhìn anh: “Tổng giám đốc, đừng uy hiếp người như vậy, mặc dù tôi tin anh sẽ không nỡ lòng giết tôi, nhưng mà nếu Tổng giám đốc cứ hỏi tới như thế, vậy thì tôi miễn cưỡng nói mấy câu.”

Dừng lại, anh ta hắng giọng, tiếp tục nói: “Chuyện là vầy, ngày hôm đó, cụ thế là một ngày kia, tôi không nhớ rõ, tóm lại là Tổng giám đốc phu nhân đến tìm anh, đúng lúc gặp phải có quản lý cao cấp của công ty nghỉ việc, Tổng giám đốc phu nhân hỏi tôi chuyện này, biết là Hoắc thị đang giở trò quỷ, Tổng giám đốc muốn góp chút sức lực cho anh, nên nhờ tôi đi…”

Sau đó anh ta liền nói một lần tình hình cụ thể làm sao khiến Hoắc thị thân bại danh liệt cho Long Tư Hạo nghe.

Tiểu thương đá quý Nick đó là người anh ta an bài, anh ta cố ý kêu Nick đi tìm Lục Kiến của Hoắc thị nói chuyện hợp tác.

Anh ta cũng đã điều tra Lục Kiến, vì hắn tham tiền, đá quý hắn mua có giá cả càng thấp, hắn lấy được càng nhiều lợi ích.

Ngoài mặt là hắn thay Hoắc thị tiết kiệm giá vốn, thật ra số tiền tiết kiệm được đều vào túi tiền của hắn.

Vì Nick cho ra giá tiền vô cùng thấp, nên Lục Kiến tham tiện nghi liền trúng kế.

Nghe Lạc Thụy kể, Long Tư Hạo cực kỳ xúc động, thì ra Hiểu Hiểu của anh biết Hoắc thị dành người từ TE liền bắt đầu thay anh đối phó Hoắc thị.

Hiểu Hiểu của anh đúng là khiến anh yêu đến tận xương tủy, trên đời này chỉ có cô mới đáng giá để anh toàn tâm toàn ý hi sinh, chỉ có cô đáng giá để anh dùng cả tính mạng yêu.

Lạc Thụy thấy anh nghe xong, trong mắt nổi lên xúc động, mặt đầy hâm mộ nhìn anh: “Tổng giám đốc, tôi thật hâm mộ anh và Tổng giám đốc phu nhân, hai người đều rất yêu nhau, anh lén hi sinh vì Tổng giám đốc phu nhân, bây giờ Tổng giám đốc phu nhân cũng hi sinh cho anh, hai người yêu nhau như vậy, thật sự làm cho tôi cảm thấy rất cảm động, lúc nào tôi mới có thể gặp được một người phụ nữ âm thầm hi sinh, ngăn chặn chướng ngại cho tôi đây?”

Long Tư Hạo hí mắt nhìn anh ta: “Anh và Lăng Dinah không phát triển được sao?”

Đêm tụ họp, chuyện Lạc Thụy và Lăng Dinah ngủ cùng nhau, sau này anh nghe Tiểu Nghiên Nghiên nhắc tới.

Mà hai người bọn họ ngủ chung là hai nhóc Tiểu Nghiên Nghiên và Tiểu Long Dập giở trò quỷ.

Bọn nhỏ chờ Lạc Thụy và Lăng Dinah uống say trở lại phòng khách, mới nhờ quản gia cho người mang Lạc Thụy lên phòng Lăng Dinah, lên giường Lăng Dinah.

Quần áo của Lạc Thụy là quản gia cởi, quần áo Lăng Dinah là hai nhóc kêu nữ giúp việc trong biệt thự cởi.

“Tôi và Lăng Dinah?” Lạc Thụy đưa tay chỉ chính anh ta, kinh ngạc nhìn Long Tư Hạo, hí mắt cười: “Tổng giám đốc, anh nói đùa à? Tôi và Lăng Dinah sao có thể? Cô ấy không phải loại hình tôi thích, thật sự không phải.”

Long Tư Hạo híp mắt, cười chúm chím nhìn anh ta: “Anh và cô ấy ngủ một đêm, thân là đàn ông, anh nên phụ trách với cô ấy.”

“Tổng giám đốc, anh nói tới chuyện này, tôi phải nói con trai và con gái bảo bối của anh rồi, anh nói hai nhóc đó làm sao phúc hắc như vậy chứ? Nó lại tính kế tôi và Lăng Dinah ngủ chung giường… Bọn chúng cũng quá có sáng ý rồi, tôi và Lăng Dinah không phải người một thế giới, tôi không hiểu thế giới cô ấy, cô ấy không hiểu thế giới của tôi, cho nên tôi và cô ấy là không thể nào.”

Lạc Thụy liên tục giải bày: “Tôi thích loại hình ôn nhu, hiền lành, lên phòng khách xuống được phòng bếp, vợ hiền mẹ tốt, Lăng Dinah bất kể thế nào cũng không phải mẫu hình vợ hiền mẹ tốt, cô ấy quá tàng bạo, ưu điểm duy nhất chính là cố chấp với tình yêu, thẳng thắn, dám làm dám chịu, dám nói dám làm…”

Long Tư Hạo thấy Lạc Thụy vừa nhắc tới Lăng Dinah liền nói không xong, anh nheo mắt: “Xem ra hai người không phải không thể phát triển.”

Một người đàn ông nói tới một người phụ nữ liền thao thao bất tuyệt, chứng minh người đàn ông này cảm thấy hứng phụ với người phụ nữ kia, chẳng qua chính anh không biết.

Lạc Thụy kinh ngạc vì lời anh: “Tổng giám đốc, tôi và Lăng Dinah đó thật sự không thể nào, cô ấy có quá nhiều khuyết điểm, ưu điểm chỉ có mấy cái, hơn nữa cô ấy thật sự không phải loại hình tôi thích, tôi thích loại hình như Tổng giám đốc phu…”

Anh ta còn chưa nói chữ “nhân”, ánh mắt Long Tư Hạo lạnh thấu xương bắn về phía anh ta, trầm mặt: “Nói lại lần nữa, anh thích kiểu nào?”

Lạc Thụy thấy anh biến đổi sắc mặt, lui về sau một bước, nhíu mày nói: “Tổng giám đốc, tôi chỉ nói là tôi thích kiểu hình như Tổng giám đốc phu nhân, không có nói thích Tổng giám đốc phu nhân, anh đừng kích động.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.