Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư

Chương 9




Ôn Uyển nằm ở trên ghế mây đong đưa, thưởng thức tiếng đàn dễ nghe, nhìn cảnh sắc như vẽ, bên cạnh còn có mỹ thực làm người ta thèm nhỏ dãi, thật sự là một hưởng thụ lớn trong cuộc đời.

Hạ Ngữ đi tới nói: “Quận chúa, Lục hoàng tử phi gửi thiếp mời. Có lẽ muốn gặp Quận chúa.” Lục hoàng tử phi, chính là Vũ Đồng.

Ôn Uyển lấy miếng dưa đã được cắt sẵn, ăn hết một khối. Gần đây, Ôn Uyển ăn hoa quả đặc biệt nhiều. Ai nói con nàng là số khổ chứ, đứa bé này cơ trí lắm! Đúng lúc này, lại không phải mùa hoa quả nhiều.

Hạ Ngữ thấy Ôn Uyển không nói chuyện liền nhìn Hạ Dao một cái. Hạ Dao cũng có chút không thể rõ ràng ý tứ Ôn Uyển: “Xuống dưới, nói Quận chúa không có thời gian.”

Ôn Uyển lúc này mới nói chuyện: “Nói là hiện tại ai ta cũng không muốn gặp.” Đợi Hạ Ngữ đi rồi, chỉ còn lại hai người, trong mắt dần hiện ra lợi quang: “Sự tình lần trước còn không có tra được, đến cùng người phía sau màn là ai?”

Hạ Dao tiếc nuối lắc đầu: “Không có điều tra ra. Tất cả đều có hiềm nghi, lại tra không ra rốt cuộc là ai.” Vấn đề này không phải sát nhân, mà chỉ là thả ra lời đồn đãi.Chỉ thả ra tiếng gió như vậy, rất khó điều tra ra tiếng gió này thổi từ nơi nào đấy. Mà đằng sau còn có nhiều người chen lên thổi thì càng khó khăn.

Ôn Uyển cũng biết: “Được rồi, như vậy thì không tra xét nữa. Là hồ ly, cuối cùng cũng sẽ lộ ra cái đuôi ra thôi.” Ôn Uyển nói xong liền đi vào thư phòng, suy nghĩ hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn đề bút viết chút ít thư nhà cho Bạch Thế Niên. Ôn Uyển không có tố khổ, chỉ vì không để cho hắn lo lắng, chỉ viết bên trên tất cả đều an toàn.

Tin tức Ôn Uyển mang thai, Thích Lệ Nương trở về vài ngày là biết. Lúc này đang ôm nhi tử nàng thu dưỡng nói chuyện. Thời điểm nghe tin tức liền đem tay hài tử véo đến chảy máu rồi.

Đứa bé đau khóc oa oa.

“Phu nhân, phu nhân người làm sao vậy?” Hương Trà thiếp thân nha hòan của Thích thị, nhìn thấy Thích thị bờ môi đều cắn chảy máu, trong mắt tất cả đều là thần sắc phẫn hận thì sợ hãi kêu lên một tiếng. Ôn Uyển phát thư tín ra ngoài xong, ngày hôm sau liền nhận được thư nhà của Bạch Thế Niên. Trong thư Bạch Thế Niên phàn nàn nói Ôn Uyển cũng quá keo kiệt rồi, chỉ viết có mấy chữ như vậy. Hắn liếc một cái đã hết. Ôn Uyển cười một tiếng, nhưng mà sau khi cười. Trong nội tâm vừa chua xót vừa chát chát không thôi. Nếu có Bạch Thế Niên ở bên người hẳn là tốt.

Ôn Uyển nhìn xem thư tín, trong mắt một mảnh chua xót. Nàng thật sự rất nhớ Bạch Thế Niên, nếu có hắn ở đây, đừng nói hỗ trợ. Chỉ là để cho nàng dựa vào, trong lòng cũng an tâm hơn. Ôn Uyển trong nháy mắt hối hận, lúc trước nên nắm chặt Bạch Thế Niên, không cho hắn đi. Bất quá ý nghĩ này cũng chỉ trong một cái chớp mắt tức thì. Đối với một người nam nhân có dã tâm muốn kiến công lập nghiệp, ngươi không cho hắn đi, chẳng khác gì là đem Hùng Ưng bẻ gãy cánh. Không có để cho hắn bay lượn, cả đời sẽ hận chính mình. Ôn Uyển vuốt bụng, nói với hài tử ( bây giờ không phải là lầm bầm lầu bầu): “Cũng may còn có con. Nếu không. Mẹ không biết thời gian này sẽ trôi qua như thế nào.” Hôm nay tình huống của nàng, chỉ nói bốn bề thọ địch đều không đủ. Hi vọng chỉ hi vọng, cậu hoàng đế có thể sống lâu trăm tuổi. Để cho nàng đủ thời gian chuẩn bị. Nếu không, thật sự nàng phải mang theo hài tử chạy đi hải ngoại rồi.

Trùng hợp là, thời điểm Ôn Uyển nhận được thư tín. Lá thư chuyển đi lúc trước cũng vừa đến tay Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên vui vẻ mở phong thư ra.

Bắt đầu xem, là Ôn Uyển tự tay viết thư. Đã viết nàng mang thai ba tháng, hài tử giày vò đến lợi hại. Ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không ngon. Đem nàng giày vò đến mạng cũng mất một nửa rồi.

Thấy vậy Bạch Thế Niên đau long một trận, cũng hiểu được vì sao lần trước Ôn Uyển chỉ viết rải rác mấy câu rồi. Nhưng mà, phong thư này Ôn Uyển cũng không có nhiều lời. Trọng điểm ở phía sau, nói tình hình phủ tướng quân gần đây. Còn nói hắn thiếu nợ ngân hàng Quảng Nguyên chưa trả, hiện tại cũng nên đem tiền trả. Cũng không thể để cho một bà bầu như nàng phải đến trả tiền a! Vậy sẽ đem tên tuổi anh hùng cả đời của Bạch đại tướng quân tất cả đều mất hết. Nhưng mà Ôn Uyển chỉ dùng ngữ khí trêu chọc mà viết ra.

Bạch Thế Niên sau khi xem xong dở khóc dở cười, vợ hắn ngàn dặm xa xôi viết thư nhà lại là tới đòi nợ, tất cả sản nghiệp trong kinh thành đều ở trong tay nàng. Những thứ sản nghiệp kia, còn không đáng chút tiền ấy. Ngược lại nghĩ nghĩ, lại để cho người đem quản sự trong phủ tướng quân ở biên quan gọi tới.

“Đem những trứ vật tồn trữ trong khố phòng mang ra cho ta.” Bạch Thế Niên từ năm mười sáu tuổi bắt đầu tòng quân đến bây giờ, tất cả trận lớn trận nhỏ thắng cũng có trên trăm trận. Đặc biệt là dò xét hang ổ thủ lĩnh giặc Oa, chiến lợi phẩm bên trong không ít, một bộ phận nộp lên cho triều đình. Còn có một phần đều là giữ cho những quân quan như bọn hắn và phân chia cho binh sĩ. Những điều này đều là quy tắc ngầm, triều đình dù biết cũng là nhắm một mắt mở một mắt, sẽ không đi truy cứu. Dù sao đó là đồ vật lấy mạng đổi lấy. Ngay tại Giang Nam, bắt đầu những năm kia không có tiết kiệm tiền, đều sung quân phí. Nhưng về sau triều đình bắt đầu nới lỏng, hắn cũng tích lũy không ít gia sản. Điều trở lại kinh thành. Một ít thứ tốt không nỡ đổi đều đem giấu đi. Những thứ khác đều đổi thành ngân phiếu.

Bạch Thế Niên nhìn những đồ vật thu thập ra, không nghĩ tới, cũng tích lũy không ít tài sản. Nhưng vừa nghĩ tới tiền lão bà hắn hàng năm kiếm được, thoáng chốc thì ủ rủ rồi. Tiền hắn tích trữ nhiều năm như vậy, ngay cả con số đầu của nàng cũng chưa tới: “Cũng không biết Ôn Uyển cố ý viết phong thư đến đòi tiền làm cái gì?” Chẳng lẽ Ôn Uyển không có tiền tiêu? Nếu là hắn nói ra ngoài, đoán chừng cũng sẽ bị người đánh chết rồi. Ôn Uyển không có tiền tiêu, thì còn muốn không cho người khác sống rồi.

Bạch Thế Niên tự nhiên lại kiểm tra của cải, tất nhiên là chạy không khỏi ánh mắt người khác rồi. Thích thị ở hậu viện được tin tức, tức giận đến đập phá nửa đồ vật trang trí trong phòng. Bạch Thế Niên, cái đồ vong ân phụ nghĩa này, nếu như năm đó không phải mình, thì đã sớm đi xuống âm tào địa phủ đưa tin rồi, làm sao có thể có hôm nay. Hôm nay lại vứt bỏ mình không để ý, chỉ để ý nữ nhân kia. Nói tới Bạch Thế Niên, Thích Lệ Nương hận ý không gì sánh kịp tình trạng này.

Thật sự không ức chế nổi tức giận ở đáy lòng, Thích Lệ Nương rốt cục lấy lý do giải sầu, đi ra phủ tướng quân. Người trong phủ tướng quân cũng mặc kệ nàng, để cho nàng đi ra ngoài.

Lúc Diệp Tuần thấy Bạch Thế Niên cười hỏi: “Như thế nào đang tốt đẹp lại trở thành thu dọn nhà. Cũng không phải là khải hoàn về triều.” Bình thường thu dọn cũng không thu dọn được sạch sẽ như vậy. Cơ bản là đem tất cả của cải tồn kho đều chuyển ra. Điều này cũng làm cho tất cả mọi người biết rõ Bạch Thế Niên cưới một lão bà thần tài, chút gia sản tích lũy của Bạch Thế Niên so với của Ôn Uyển không đủ để nhìn. Nếu không, điểm ấy gia sản còn phải lén lút ( khí thế cũng không nhiều, cũng chỉ hơn mười vạn lượng bạc. Lại nói tiếp, Bạch Thế Niên rất là liêm khiết).

Bạch Thế Niên cười ha ha nói: “Thời điểm thành thân, còn nợ ngân hàng Quảng Nguyên một khoản nợ. Đến nay còn có hai vạn lượng bạc chưa trả. Nên bây giờ, nàng viết thư đến đòi nợ. Cho nên, thu thập những thứ này đưa trở lại kinh thành trả khoản nợ cho vợ ta.”

Diệp Tuần kinh ngạc phun ra: “Không đến mức đó chứ? Không nói Quận chúa, thì phủ đệ của ngươi nhiều sản nghiệp như vậy, còn không đáng đem ra đủ hai vạn lượng bạc. Quận chúa viết như vậy làm cái gì?” ý của Diệp Tuần là sản nghiệp của Ôn Uyển không phải của Bạch Thế Niên sao? Trả nợ hay không trả nợ, thì hai vợ chồng cũng giống nhau/

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Ai biết. Vợ ta, chính là một quái nhân.Ngươi không biết đâu, có một lần ta hỏi nàng, kiếm được nhiều tiền như vậy, về sau tích lũy núi vàng núi bạc cho con của ta. Ngươi đoán nàng nói như thế nào? Nàng nói tiền nàng kiếm được, một phần đều không lưu cho con cháu, toàn bộ đều được tiêu hết. Ngươi nói xem, nàng có nhiều tiền như vậy, làm sao xài hết, làm gì mà một phân tiền đều không lưu cho con cháu?” Người truyền thống, đều chỉ muốn cho con cháu nhiều tiền phú quý. Lý lẽ của Ôn Uyển, làm cho hắn thoáng chốc không có hiểu thấu.

Diệp Tuần kinh dị: “Quận chúa thực nói như vậy?” Cái này cũng thật bất khả tư nghị.

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Đúng vậy a, ngươi nói nàng muốn làm việc thiện ta cũng không ngăn cản đấy. Nhưng cũng không thể một phần đều không lưu cho con cháu. Nhưng mà vợ ta, luôn luôn nói được thì làm được. Về sau con của ta đừng nghĩ đến một phân tiền của nàng. Cho nên ah, còn phải dựa vào ta tích lũy của cải cho bọn hắn a.” Vợ không dựa được vào, cũng chỉ có thể dựa vào hắn lão cha này rồi. Nhưng mà tích lũy những của cải này, thật sự là không đủ dung. Ở kinh thành mua một tòa nhà lớn, cũng cần mấy vạn lượng bạc. Khụ, về sau con của hắn phải trải qua cuộc sống nghèo khó rồi.

Diệp Tuần thấy nam nhân đang ở trong phúc mà không biết phúc liền phỉ nhổ: “Chưa thấy qua ai như ngươi vậy, được tiện nghi còn khoe mẽ. Quận chúa nếu thật sự nói như vậy, thì đó là phúc khí của ngươi.” Không lưu lại sản nghiệp cho con cháu. Con cháu không có đồ vật tổ tông lưu lại, thì phải làm sao? Tất nhiên ra sức làm việc.

Bạch Thế Niên là nam nhân truyền thống, nam nhân truyền thống tất nhiên là suy nghĩ truyền thống: “Cái gì mà đang ở trong phúc mà không biết phúc. Ta cũng không nghĩ đến những thứ của Ôn Uyển, nàng làm như thế nào đều thuận theo ý nàng. Ta cố gắng là được.” Tích lúy của cải lưu cho con cháu, đều là chức trách của phụ thân. Hắn cảm thấy cách nghĩ của Ôn Uyển không thể tưởng tượng được. Nhưng cũng không có ngăn cản (ngươi ngăn cản cũng ngăn không được).

Diệp Tuần lắc đầu: “Ngươi nha! Ngươi ngẫm lại đi, nếu là các ngươi không lưu của cải cho nhi tử. Con của ngươi sẽ như thế nào?”
Bạch Thế Niên nháy mắt một cái.

Diệp Tuần cười tán tụng nói: “Đều nói miệng ăn núi lở. Nhưng núi đều không có, chẳng lẽ ngồi chờ chết đói. Không để cho tôn tử núi vàng núi bạc, bọn hắn tất nhiên sẽ tự mình đi kiếm núi vàng núi bạc. Cùng việc giữ lại núi vàng núi bạc cho hắn, không bằng lưu lại cho nhi tử sự nghiệp kiếm được núi vàng núi bạc. Nói ngươi không biết phúc, ngươi thật đúng là không biết phúc. Con của ngươi, không cần phát sầu trở thành quần là áo lượt rồi.”

Bạch Thế Niên nghe được cái giải thích này, trong nội tâm tự nhiên là cao hứng. Lưu lại cho nhi tử núi vàng núi bạc, đương nhiên không bằng nhi tử tự mình kiếm được núi vàng núi bạc rồi: “Ta vốn không có lo lắng nhi tử trở thành quần là áo lượt. Vợ ta làm cái gì đều giảng dạy quy củ, làm việc đâu ra đấy, làm sao có thể nuôi ra được quần là áo lượt. Hi vọng vợ ta có thể làm cho nhi tử cố gắng, tương lai kế thừa y bát của ta.”
Diệp Tuần nhìn cũng không thèm nhìn: “Ngươi thì tốt rồi a! Quận chúa không có nói, nàng kiếm nhiều núi vàng núi bạc xài như thế nào sao?” Hắn vẫn là rất có hứng thú với cái vấn đề này nha.

Bạch Thế Niên lắc đầu, cái này hắn ngược lại không rõ: “Không rõ lắm. Nhưng mà nói ra ngươi cũng không tin, vợ ta rất tiết kiệm nha, khụ, ta đều không có cách nào nói. Mỗi bữa cơm một mặn một chay một chén canh (đều là đồ ăn tinh phẩm), cho tới bây giờ không có mua qua một món đồ trang sức ( phủ nội vụ hàng năm đều có đưa qua), quần áo thì chỉ có vài món đồ mặc đi mặc lại ( đồ mặc ở nhà, Ôn Uyển từng quý đều có định số). Nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, ta vẫn thực không tin vợ ta tiết kiệm như vậy.” Chính là hắn, ở chỗ này vật chất thiếu thốn, đồ ăn trên mặt bàn so với Ôn Uyển đều nhiều hơn (Ôn Uyển nói: vì ngươi ăn nhiều).

Diệp Tuần vẫn là lần đầu nghe được: “Ngươi không, không có nói đùa?”

Bạch Thế Niên trong mắt có kính nể: “Nha hoàn bên người vợ ta nói, Ôn Uyển ở trong kinh thành, ngoại trừ lúc khách đến thăm, thì hơn mười năm như một ngày.” Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn thực là không tin.

Diệp Tuần nhìn Bạch Thế Niên, cuối cùng chỉ cảm thán một câu: “Có Quận chúa, thật là phúc khí của Đại Tề. Tướng quân, có phúc khí ah!” Ngẫm lại Ôn Uyển Quận chúa giúp đỡ người, hàng năm phải tiêu bao nhiêu tiền bạc. Nhưng bản thân lại tiết kiệm như vậy, thật sự làm cho người ta xấu hổ ah!

Ôn Uyển mà biết tuyệt đối sẽ buồn nôn, cái này cũng gọi là tiết kiệm. Mỗi ngày ăn toàn thuốc bổ trân quý, dùng dược liệu hiếm có, mặc xiêm y vải vóc cực phẩm, đeo đồ trang sức quý trọng, bình quân mỗi ngày ít nhất phí trăm lượng hoàng kim. Cái này mà còn gọi là tiết kiệm, vậy trên đời sẽ không còn người tiết kiệm rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.