Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư

Chương 49




Đối với võ giả mà nói, thực tế Thần Dạ đạt đến cảnh giới Trung Huyền, có đường hay không cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Bất quá, sau khi đi lên núi liền có thêm một cổ uy áp khó có thể kể rõ phô thiên cái địa ập đến, phảng phất như có mấy tòa núi lớn cứ thế đặt trên vai hắn vậy, khiến cho Thần Dạ nửa bước khó dời.

Đối với những thứ này, Thần Dạ cũng không thấy quá kỳ quái, tuy nói vào ngày thường, Truyền Thừa Chi Địa dưới tình huống phong ấn sẽ không xuất hiện trong thế gian, nhưng cao thủ trong thế gian cũng nhiều vô số kể.

Trong Đại Tuyên Phủ không ai có thể cưỡng ép phát hiện ra Truyền Thừa Chi Địa, cũng không có nghĩa là không có những cao thủ khác phát hiện ra.

Ở bên trong Tử Vong Sâm Lâm, tu vị của thần bí nhân đã khiến Thần Dạ phải cảm thấy kinh hãi. Nếu không phải người kia vì có hạn chế, chỉ phát huy được không đến hai thành thực lực, nếu không phải một kích cuối cùng của hắn, Cổ Đế Điện vừa hay dễ dàng khắc chế thì Thần Dạ lúc này chỉ sợ đã là người chết rồi.

Tu vị của cao thủ bực này, Thần Dạ không cách nào phán đoán, đến tột là cấp độ nào, nhưng nghĩ đến, thần bí nhân nói không chừng có thể phát hiện ra Truyền Thừa Chi Địa.

Cho nên, trong này, nhất định sẽ có phòng ngự khác tồn tại.

Áp lực trùng trùng điệp điệp khiến Thần Dạ cảm giác như khung xương của mình như bị ép nát vậy, mỗi khi tiến thêm được một bước cơ hồ đều khiến hắn vận toàn lực ứng phó, tiêu hao huyền khí năng lượng vượt xa dự liệu của hắn.

Mới đi được không đến 20m, hắn vậy mà phải bất đắc dĩ ngồi xếp bằng tại chỗ, khiến chính mình tiến vào trạng thái khôi phục.

Phong Ma có thể ở chỗ này đạt được truyền thừa, quả nhiên gặp gỡ không phải tốt bình thường, đồng thời, nghị lực của hắn cũng khiến người phải khâm phục!

Tính toán sơ qua, không có hơn mười ngày nửa tháng, người bình thường, mơ đừng mơ tiến vào được Thanh Sắc Đại Điện

Khó trách, điều kiện cần thiết là thân thể tu luyện giả không kém, không chỉ đơn thuần là lúc xuyên qua phong ấn cần ứng đối lực đè ép do phong ấn mang đến, đồng thời nếu lúc đi lên đây, cường độ thân thể nếu không đủ thì không cách nào lên được cả.

Mặc dù điều kiện phù hợp rồi, nhưng không có nghị lực thì cũng lực bất tòng tâm, bởi vì tinh thần và thân thể song trọng bị tra tấn, đủ để khiến người không đủ kiên định điên cuồng, thậm chí là tử vong rồi!

Áp lực trên núi quá lớn, nhưng Thiên Địa linh khí lại đặc biệt nồng đậm, hơn nữa vô cùng tinh thuần, sau khi tiến vào thân thể cũng không cần trải qua quá nhiều luyện hóa, liền có thể đưa vào Đan Điền rồi.

Một lúc lâu sau, Thần Dạ lại lần nữa đứng lên, nhưng chỉ đường vài phút đồng hồ liền phải xếp bằng xuống khôi phục. . . .

Cứ đứt quãng như thế, một ngày lặng lẽ trôi qua. . . .

Mượn nhờ hào quang do tinh không phát ra, Thần Dạ nhìn Thanh Sắc Đại Điện vẫn xa xôi như trước, một lát sau liền thu hồi ánh mắt, cất bước tiếp tục đi lên!

Bên trong cô phong, một đạo thân ảnh nhỏ bé không biết mệt mỏi, không sợ gian nan, không hiểu cô tịch, một mình một người, dần dần treo lên trên. . . .

Đã bảy ngày rồi, Thần Dạ cuối cùng đã đến được sườn núi!

Nhưng cuối cùng bảy ngày đã trôi qua, đối với cảm giác áp bách trùng trùng điệp điệp bên trong ngọn núi này, Thần Dạ cũng không có nửa điểm thích ứng, ngược lại, càng đi lên lại càng có cảm giác lạ lẫm.

Cái kia giống như ngươi rõ ràng thấy được con đường phía trước, nhưng phong cảnh con đường phía trước vậy mà lúc người đến lại phát hiện ra hoàn toàn khác lúc trước đã thấy.

Loại giác quan cổ quái này khiến Thần Dạ cảm thấy áp lực thật lớn, nếu như không phải tâm tính hắn đủ cứng cỏi thì hắn thật sự đã hoài nghi có phải mắt mình đã hỏng, hoặc đang ở trong mơ không nữa.

Thần Dạ biết rõ, đây là một loại áp lực nhắm vào tinh thân do cô phong mang đến, mục đích chính là để khảo nghiệm tâm tính một người, nếu như mất phương hướng trong đó, như vậy, đời này kiếp này, có lẽ sẽ không cách nào kiềm chế được.

Tuy biết rõ những điều này, nhưng có đôi lúc, Thần Dạ vẫn không kìm được trong đầu có chút mơ hồ. . . .

May mà tâm tính Thần Dạ đủ cứng cỏi, tăng thêm, có lẽ trong cơ thể còn có Thiên Đao và Cổ Đế Điện nên khiến hắn không đến mức đắm chìm trong loại cảm giác kỳ quái này quá lâu

Cuối cùng, trọn vẹn mất hết chừng nửa tháng mới khiến Thần Dạ rốt cục trèo lên đỉnh, đứng ở đỉnh núi, mặt hướng Thanh Sắc Đại Điện rộng lớn kia!

Đứng thẳng trước đại điện, khiến Thần Dạ không tự chủ được nghĩ tới Cổ Đế Điện!

Nếu như Cổ Đế Điện, cũng có thể dùng cách chân thật xuất hiện trong thế gian, chắc hẳn, uy thế nó phát ra nhất định sẽ không thua gì tòa Thanh Sắc Đại Điện này a?

Vô luận là không khí, thời gian, hay trên đỉnh núi, giống như đều bị đình chỉ, ngay cả không gian chung quanh cũng như bị giam cầm lấy.

Đứng ở chỗ này, Thần Dạ cảm ứng không được bất kỳ chấn động nào cả, nếu như không phải Thanh Sắc Đại Điện từ trong ra ngoài, thủy chung đều luôn có thanh sắc quang mang sáng chói lập lòe thì hắn đã thật sự cho rằng nơi này là một mảnh tử địa rồi.

Thần thông như thế, khiến người ngoài cảm khái ra, cũng lần nữa khiến nội tâm Thần Dạ ngưng tụ!

Hắn thủy chung chưa từng quên, chủ nhân Thanh Sắc Đại Điện cũng không phải tự nhiên vẫn lạc, mà cũng giống như lão chủ nhân của Thiên Đao và Cổ Đế Điện!

Có lẽ thời gian đã qua vô số năm, chuyện trước kia theo như giờ có lẽ đã sớm xem như mây khói, nhưng Đao Linh không lâu trước kia mới nói qua với mình, rất nhiều chuyện, có thể giống như người vậy, cứ tiếp tục Luân Hồi.

Đây là ý gì?

Phải chăng có nghĩa là chuyện năm đó sẽ lần nữa phát sinh trong thời đại này sao?

Nếu như như vậy thì mình và Phong Ma, sao lại không phải là một nhân tố trong đó, không thể là hai nhân vật chính chứ?

Ông!

Trong khi Thần Dạ đang suy nghĩ, đại môn Thanh Sắc Đại Điện không gió tự mở, thanh sắc quang mang sáng chói đột nhiên hóa thành một đạo chùm tia sáng bao lấy Thần Dạ vào trong, chợt, hắn thân bất do kỷ tự động tiến nhập vào đại điện.

Trong đại điện, bởi vì thanh sắc quang mang bắt đầu khởi động, cho nên sáng sủa như ban ngày, cũng không vì đại môn đóng lại mà cảm thấy tối tăm, khiến Thần Dạ nhìn thấy được rõ ràng tất cả mọi thứ trong đại điện.

Rộng rãi, khí phái, to lớn! Đây là cảm giác đầu tiên của Thần Dạ đối với đại điện, ngoài ra chính là thanh sắc quang mang phảng phất như tự nhiên kia, dưới cảm giác lực của hắn, rõ ràng không tìm thấy ngọn nguồn.

Phóng mắt nhìn đi, trong đại điện trống trơn, không có bài trí đặc thù nào cả, không có gì ngoài căn trụ chèo chống, chỉ có một cái Thanh Sắc Vương Tọa ở phía trên cao!

Thanh Sắc Vương Tọa, tự nhiên không có người ngồi trên đó, nhưng lúc ánh mắt Thần Dạ tập trung vào trên Vương Tọa, bỗng nhiên cảm giác được, giống như có một người xuất hiện vậy. . . .

Người này rất mơ hồ, Thần Dạ rất cố gắng, cũng không thấy rõ được dung mạo của hắn, chỉ có thể mơ hồ thấy đực hắn tựa hồ mặc một bộ quần áo màu xanh, sau đó là, rất cường đại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.