Bất Chấp - Yêu Điên Cuồng

Chương 96: Vương phi có bầu (ngoại truyện)




- Ngươi... Đột phá?

Nhưng vào lúc này, Nhiếp Vân đột nhiên nghe được một đạo thanh âm tràn ngập nghi hoặc. Ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy trong ánh mắt sợ hãi của Cảnh Hồng hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn đang nhìn Nhiếp Vân.

Vừa rồi linh khí nhanh chóng hội tụ tụ, hắn biết rõ Vân Phong trước mắt nhất định đã có đột phá cực lớn nào đó cho nên lập tức từ trên không trung rơi xuống mặt đất. VỐn hắn cho rằng đối phương cũng sẽ giống như mình, trực tiếp nước lên thì thuyền lên, đột phá tới Phá Không Cảnh. Đạt tới trung kỳ thậm chí là hậu kỳ. Chỉ là lại không nghĩ rằng lớn sau khi động tĩnh lớn như vậy chấm dứt, đối phương vẫn là Nạp Hư cảnh đỉnh phong, tu vi dường như không có chút tăng trưởng nào!

Dựa vào động tĩnh vừa rồi, cho dù thiếu niên ở trước mắt trực tiếp đột phá, đạt tới Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh thì hắn cũng sẽ cảm thấy rất là bình thường. Nhưng mà tu vi đối phương không có tấn cấp chút nào, lại làm cho hắn cảm thấy rất không có khả năng.

Loại tình huống này thật sự quá kì quái.

Tạo thành động tĩnh lớn như vậy, không ngờ lại không có đột phá? Không phải như vậy chứ?

Đương nhiên, thiên phú đặc thù xếp hạng top mười đột phá, ngay cả các Thái thượng trưởng lão sống mấy ngàn năm của Hóa Vân tông) cũng không biết. Tự nhiên Cảnh Hồng càng không biết, lại càng không thể tưởng được nổi, thiếu niên trước mắt này cho dù tu vi không có tăng trưởng, nhưng mà sức chiến đấu đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất, so với vừa rồi đã không thể so sánh được nữa.

- Ha ha, đột phá một chút. Lên đây, tiếp tục chiến đấu a, để ta nhìn xem ngươi đột phá mạnh như thế nào!

Đối với việc Nguyên Khí sư tấn cấp, Nhiếp Vân cũng không muốn giải thích thêm gì. Hắn nở nụ cười rồi nói một tiếng.

- Đột phá một chút? Nếu như chỉ đột phá một chút. Như vậy ngày hôm nay ngươi sẽ không thể nào chiến thắng được ta!

Thấy hắn không muốn nhiều lời, Cảnh Hồng cũng không đi hỏi nữa. Hai tay vung lên, tràn ngập tự tin.

Hắn từ Nạp Hư cảnh đỉnh phong đột phá đến Phá Không Cảnh hậu kỳ, thực lực đã có tăng vọt về chất. Một khi toàn lực thi triển tu vi, sức chiến đấu mạnh mẽ có thể chiến một trậng với cường giả Phá Không Cảnh đỉnh phong. Chỉ cần tu vi của vkhông có đạt tới Phá Không Cảnh thì tuyệt không thể thắng được hắn. Điểm ấy hắn có tự tin tuyệt đối.

- Lại bắt đầu chiến đấu!

- Thật là lợi hại, loại chiến đấu này mới thật sự là thiên tài đấu võ!

- Chỉ có thiên tài mới có thể trong thời khắc nguy cấp của chiến đấu đột phá gông cùm, đạt tới cấp độ càng cao hơn!

- Hai người đều đột phá, các ngươi nói xem ai có thể chiến thắng?

- Còn phải nói sao, đương nhiên là Cảnh Hồng rồi. Hắn vốn đã chiếm ưu thế. Thực lực bây giờ lại có biến hóa không ngờ, nhất định sẽ càng mạnh hơn nữa!

- Ta cảm thấy là Vân Phong, tuy rằng hắn vẫn như cũ là Nạp Hư cảnh, nhưng mà tình cảnh mới rồi cũng không phải là các ngươi không thấy, Thiên Địa cũng đều biến sắc, đây mới là lợi hại a.

- Quản hắn khỉ gió ai thắng ai thua chứ? Trận này đã không còn là vấn đề thắng bại nữa rồi.

Nhìn thấy hai người trên Luận Thiên thai trải qua việc xen giữa vừa rồi lại tiếp tục chiến đấu, các đệ tử lần nữa hoan hô.

Đột phá trong lúc chiến đấu, hơn nữa còn là song song đột phá, loại tình huống này mấy ngàn năm cũng không thấy không được một lần, khiến cho bọn hắn triệt để mở rộng tầm mắt a.

Đối với việc ai thắng ai thua, sự quan tâm lại yếu đi. Dù sao bất luận ai thắng ai thua thì trận chiến đấu này trình độ phấn khích đã vượt quá tưởng tượng của bọn hắn, bất luận thắng bại ra sao đều là cường giả vô địch chân chính, anh hùng siêu cấp!

- Bọn hắn đã tiếp tục chiến đấu, chúng ta cũng tiện nhìn xem Vân Phong này có được được loại thiên phú nào a!

- Tốt nhất là thiên phú Võ Đạo sư, tuy rằng chỉ bài danh thứ mười, thế nhưng lại là thiên phú chính thống nhất của Hóa Vân tông chúng ta!

- Nếu như là Võ Đạo sư, có thể hoàn toàn xác định lập hắn là chưởng giáo tông chủ, danh chính ngôn thuận, không ai dám nói cái gì!

- Đúng vậy a, đoạn thời gian trướcKiếm Thần tông đã xuất hiện một tông chủ Kiếm Đạo sư. Nếu tông chủ Võ Đạo sư xuất hiện trong tông môn chúng ta, như vậy thực sự là viên mãn a!

- Kiếm Đạo sư, Võ Đạo sư nếu như quả thật có thể đồng thời xuất hiện, như vậy sẽ bảo đám cho Nhân tộc chúng ta sẽ càng ngày càng hưng thịnh.

Thấy mây đen làm bọn hắn hoảng sợ quả giống như lão tổ Hạ Tuyền nói, chậm rãi tán đi. Chư vị Thái thượng trưởng lão đồng thời nhẹ nhàng thở ra, khi lần nữa nhìn về phía Luận Thiên thai, trong mắt tất cả đều hiện lên vẻ hưng phấn.

Tông môn xuất hiện một người có được thiên phú đặc thù được xếp hạng top mười đã nói rõ đại đạo chiếu cố Nhân tộc, Nhân tộc sẽ ngày càng ngày hưng thịnh.

Hơn nữa, vạn nhất cái này thiên phú top mười này là Võ Đạo sư, như vậy đã nói rõ Hóa Vân tông đã có chính thống, có thể xác lập làm chưởng giáo tông chủ.

Từ sau khi tông chủ biến mất, bởi vì không có chưởng giáo ấn cho nên không ai phục ai. Cho dù có được thực lực tuyệt cường, không có bằng chứng đại biểu thân phận thì cũng không thể phục chúng.

Chính là bởi vì như thế cho nên chưởng giáo vị mới một mực không có ai giữ. Nếu như Vân Phong này có thiên phú Võ Đạo sư, cho dù không có chưởng giáo ấn thì cũng có thể khiến cho tất cả mọi người triệt để bái phục.

Ầm ầm!

Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Cảnh Hồng xuất thủ trước, hai tay đẩy về phía trước, pháp lực hùng hậu hình thành sáu bóng người cực lớn. Hoặc là chắp tay hữu lễ, hoặc là diễn tấu nhạc khí, hoặc là giương cung bắn, hoặc là lái xe cưỡi ngựa…

Lục Nghệ Thần chưởng!

Nho môn lục nghệ, lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, số!

Pháp lực của Cảnh Hồng tạo thành sáu gã Đại Nho, tuy rằng nho nhã lễ độ, hành động có độ. Thế nhưng trong nhất cử nhất động đều mang theo công kích làm

cho người ta khó có thể ngăn cản, vật lý và linh hồn cùng đặt song với nhau, uy lực so với Lục Đức thần quyền trước đó còn mạnh hơn.

- Thật mạnh!

Nhìn thấy chiêu này, ngay cả Vũ Huân trưởng lão cũng không nhịn được mà biến sắc, cảm thấy mà ngay cả chính hắn chống lại cũng khó khăn có thể ngăn cản.

- Tới tốt lắm!

Nhìn thấy pháp lực trên không trung hình thành sáu Đại Nho phân biệt đánh ra công kích, hai hàng lông mày của Nhiếp Vân nhướng lên, cả người giống như đạp trên hư không tiến về phía trước một bước, tay phải giơ tay lên, chộp một trảo xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.