Trương Khác trầm ngâm hỏi: - Chị Đinh thì dễ nói, ba người bọn anh chơi trò chơi ái tính ra sao cũng được, nhưng phía Đinh gia chỉ e không dễ ăn nói hả?
Đinh gia cũng thuộc xã hội thượng tầng, chẳng hề thua kém Diệp gia, bác Đinh Văn Di làm phó bí thư tỉnh ủy tỉnh Nam Cương, năm xưa Diệp Kiến Bân và Đinh Văn Di kết hợp với nhau mang ý nghĩa hôn nhân chính trị trong đó, khác với người thường tụ tán ly hợp, Diệp Kiến Bân và Đinh Văn Di chỉ ly thân cũng mang ảnh hưởng rất sâu xa.
- Chị Đinh cậu không đồng ý... Diệp Kiến Bân uống hết cả cốc rượu: - Có điều dù ly hôn tôi muốn chia cho cô ấy nửa cổ phần ở Cẩm Hồ, coi như ăn nói được phần nào với Đinh gia. Gọi cậu tới đây, là muốn nói với cậu một tiếng, hai là nhờ cậu khuyên nhủ chị Đinh cậu, cậu thấy có được không?
Diệp Kiến Bân là đại biểu chủ yếu của Diệp gia ở thương trường, cổ phần cá nhân của hắn ở Cẩm Hồ chiếm 1/3 cổ phần của Diệp gia ở Cẩm Hồ, nếu hắn chia một nửa cổ phần cho Đinh Văn Di, thì cô có quyền lợi khá lớn ở Cẩm Hồ.
Số tiền đó đừng nói là trong mắt người bình thường, cho dù trong mắt với con cháu thế gia quen sống xa hoa cũng là con số làm người ta há hốc mồm. Chưa nói tới cái khác theo hiệp nghị đảm bảo phát hành cổ phiếu của Tân Quang trên TTCK Hong Kong cùng Cao Thịnh, Quốc Dụ, HSBC, khi đó giá trị trên TTCK của Tân Quang tới 20 tỷ USD, mà đây mới chỉ là một góc lộ ra ngoài của núi băng Cẩm Hồ.
Trương Khác tôn trọng quyết định của Diệp Kiến Bân, chỉ hỏi: - Lão gia tử có biết suy tính của anh không? Với một tập đoàn tài chính lớn, biến động về quyền lợi là chuyện không phải tầm thường, mà Diệp Kiến Bân có muốn khảng khái cũng phải được nội bộ Diệp gia đồng ý đã.
- Lão gia tử nói nên như thế.
- Thế thì được, tôi sẽ nói với chị Đinh. Trương Khác gật đầu, Diệp gia không có ý kiến, hẳn Tôn Thượng Nghĩa cũng không có ý kiến gì: - Anh và chị Tĩnh Hương định khi nào kết hôn?
- Tất cả làm sẽ nhanh chóng đơn giản thôi, không thể đợi bụng to lên được. Lúc này Diệp Kiến Bân mới cười được một chút: - Cậu mà Tĩnh Mông làm phù dâu phù rể nhé, không được từ chối đâu đấy.
Trương Khác còn biết nói sao, lấy cớ Đinh Văn Di uống khá nhiều rượu, Trương Khác xung phong rủ cô vào trong ĐH Đông Hải thoáng khí.
-... Nhìn dáng vẻ của từng người các cậu kìa, cứ như tôi bị ủy khuất lớn lắm vậy. Đinh Văn Di chắp tay sau lưng vừa thong thả bước đi vừa nói: - Cuộc hôn nhân giữa cha mẹ tôi là sự thất bại điển hình kiểu Trung Quốc, cha nôi không hài lòng về mẹ tôi, mẹ tôi chẳng thích gì cha tôi, nhưng vì rất nhiều nhu cầu, cuộc hôn nhân của họ luôn ổn định. Cả hai đều là người rất khắc chế, nên trong mắt người ngoài cuộc hôn nhân của cha mẹ tôi là hạnh phúc hoàn mỹ, chỉ hai chị em tôi là biết cuộc hôn nhân đó chỉ có cái vỏ ngoài.
Chuyện này Trương Khác chẳng có kinh nghiệm gì, chỉ biết nói: - Chị và anh Diệp đều có tình cảm mà.
- Người có tình cảm sống với nhau mà không kết hôn cũng rất nhiều. Đinh Văn Di giang tay đón gió đêm thổi vào mặt: - Hôn nhân chỉ là cái vỏ ngoài mà xã hội cần thôi, có tình cảm cũng thế, không tình cảm cũng vậy, đều chỉ là cái vỏ. Chỉ là cuộc hôn nhân có tình cảm thì có ý nghĩa hơn một chút... Thực ra nữ nhân ngu xuẩn rất ít, đa phần là không biết phải làm thế nào thôi, đừng thấy Kiến Bân cẩn thận che dấu, thực ra chuyện anh ấy với chị Tôn tôi biết từ lâu rồi. Tôi nhịn không cãi nhau với anh ấy, chẳng phải tôi có tình cảm sâu nặng với anh ấy, tin tưởng anh ấy... Nói tới đó răng siết lại: - Chỉ là nếu tôi và anh ấy cãi nhau, chẳng phải cho con hồ ly tinh ấy hưởng lợi à?
Trương Khác thấy sống lưng rờn rợn, thực sự không thể đánh giá phụ nữ qua vẻ bề ngoài, lúc nãy chính mắt y còn thấy Đinh Văn Di cười nói vui vẻ với Tôn Tĩnh Hương, chỉ biết cười hùa theo: - Giờ chị làm thế chẳng phải là để đôi cẩu nam nữ đó hưởng lợi à?
- Cậu có tư cách gì mà nói người khác. Đinh Văn Di trừng mắt nhìn y: - Hiện giờ khác với lúc mới đầu rồi, mới đầu hôn nhân chỉ là lớp vỏ cho tôi cảm giác an toàn thôi, tôi cần cái lớp vỏ đó, nhưng cái lớp vỏ đó khiến thần kinh tôi căng như dây đàn, tôi chỉ sợ chị Tôn cướp lớp vỏ đó của tôi. Hiện tôi và Kiến Bân sống với nhau đã tám năm, cũng biết cho dù trong tim anh ấy có chị Tôn, nhưng cũng có không gian dành cho tôi, thậm chí cảm thấy chị Tôn thật khổ, thật không công bằng. Cô quay đi, giọng trầm lắng: - Đôi khi tôi suy nghĩ chị ấy là người thế nào, suy nghĩ về tình cảm giữa tôi và anh Diệp cậu... Thời thiếu nữ của tôi rất nhạt nhẽo, tất cả theo sự sắp xếp của gia đình, bình yên phẳng lặng, tôi chẳng hài lòng với tuổi thanh xuân của mình, thậm chí cảm thấy căm ghét. Khi tôi gặp anh Diệp cậu thì chúng tôi đều đã trường thành rồi, nếu như thời thiếu niên anh ấy cũng vô vị như tôi, có lẽ tôi chẳng sinh ra cảm tình với anh ấy... Nhưng may mắn là không phải, anh ấy bề ngoài thâm trầm, nhưng bên trong tràn đầy sức sống, anh ấy khôi hài, phóng khoáng, biết quan tâm tới người khác, cho nên tôi mới bị anh ấy thu hút... Chị Tôn là người biến anh ấy thành như thế, đôi khi tôi nghĩ tôi là người cướp thành quả của chị ấy. Tôi cảm ơn chị ấy, thậm chí còn áy náy, nếu chẳng phải vì tôi, họ sẽ ở bên nhau, không phải lén lén lút lút qua lại như đeo gông cùm lên người.
Trương Khác gãi đầu, biết lúc này tâm tình của Đinh Văn Di rất bất ổn lời nói của cô có thể phần nào đó là an ủi bản thân, nên khôn ngoan làm người nghe nhiệt thành, vì dù không có cô thì Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương cũng không thể tới với nhau, Diệp Kiến Bân thậm chí có lần được ghép đôi với cả Thôi Úc Mạn … đó là nhu cầu chính trị. Y và Đinh Văn Di đi tới bên hồ Tử Hà trước chung cư du học sinh, ngồi xuống bậc đá bên hồ, lấy thuốc lá ra hút, xen vào một câu nói đùa: - Tôi không thích nghe chị ra sức khen anh Diệp đâu, hoàn toàn chẳng phát huy được tác dụng đứa em trai tri tâm, hay là giờ chúng ta bới móc điểm xấu của anh ấy ra phê bình một trận đi...
- Đừng có ba hoa với tôi, trong nhà cậu có mấy cô bé chưa đủ cho cậu ba hoa à? Đinh Văn Di cười mắng: - Đôi lúc tôi còn nghĩ, nên để chị Tôn và anh Diệp cậu quan minh chính đại sống phải nhau vài năm, cứ luân phiên nhau tám năm, cho tới khi già, không phải là không thể, thật là hoang đường... Thở dài ngồi xuống bên cạnh Trương Khác: - Dù sao làm Đại thiếu phu nhân nhà họ Diệp đúng là chuyện khổ sai, gia tộc lớn như thế phải chiếu cố tới quá nhiều phương diện, anh Diệp cậu suốt ngày ở bên ngoài, tôi phải gánh hết cả. Hôn nhân chỉ là cái vỏ mà xã hội cần, đó là điều tôi nghiệm ra được, chị Tôn có thai đúng là thời cơ tốt, anh Diệp cậu dẫn chị Tôn về thừa nhận với tôi, chính tôi đã khuyên anh ấy ly hôn với tôi, nếu nói ý nghĩa của hôn nhân, đó là tác dụng cho sự trưởng thành của trẻ nhỏ... Cho nên mọi người đừng nghĩ tôi bị tổn thương quá lớn, tôi bị thiệt thòi quá lớn, tôi chẳng dễ nói chuyện như thế đâu. Có điều tới gia tôi ngại chưa nói họ, bọn họ sinh con, thế nào cũng phải tính cho tôi một phần, tôi muốn đứa bé gọi là mẹ... Cậu có thấy suy nghĩ của tôi khác người không?
- Chỉ thấy phải đưa Tiểu Thanh tới giao lưu với chị thôi. Trương Khác cười khì, nghĩ đúng là không nên đem tiêu chuẩn số đông người thường áp dụng vào danh gia vọng tộc.
- Cậu muốn ăn đòn, Tiểu Thanh nhà cậu còn chưa đủ tốt hay sao? Đinh Văn Di vờ giận trợn mắt với Trương Khác, rồi nhỏe miệng cười: - Với người như cậu và đám Tiểu Thanh, hôn nhân không phải là tiêu chuẩn đánh giá tình cảm, nếu không cậu lăng nhăng như thế, lại chỉ kết hôn với một cô gái, những người còn lại chẳng phải bị tổn thương sao? Hay để tôi dạy mấy cô bé đó một chiêu, chia cuộc đời cậu ra làm vài phần, mỗi người lấy cậu mười năm, cậu thấy chủ ý này hay không?
- Xin chị đấy đừng làm thế. Trương Khác cầu khẩn: - Tôi làm gì có lăng nhăng như thế?
- Lần Tiểu Đồng sinh con ở bệnh viện, mọi người bảo Vãn Tình ở Kiến Nghiệp, sao cô ấy lại từ Bắc Kinh bay về? Lần đó cậu cũng ở Bắc Kinh phải không? Đinh Văn Di đột ngột hỏi.
- Ặc. Đầu óc Trương Khác đóng băng, không biết phải trả lời ra sao, không hiểu sao một người ít liên quan nhất như Đinh Văn Di nhìn ra sơ hở.
Trương Khác đang tính toán kiếm cớ gì đó lấp liếm chuyện này thì có bóng hình nhỏ nhắt xuất hiện trước tầm mắt, rụt rè nói: - À.. Ừm, chào anh, kỳ nghỉ này anh cũng không về Tân Vu à, anh còn nhận ra em không?
Trương Khác chết cứng người nhìn nhìn Trần Ninh đi tới chào hỏi mình, đúng lúc y thiếu chuẩn bị nhất, giống như có mội ngôi sao băng đâm sầm vào tim, loạng choạng đứng dậy, nhưng vì ngồi bên hồ khá lâu, chân hơi tê, đứng lên quá nhanh, còn chưa vững đã ngã nhào xuống hồ.
Đinh Văn Di và Trần Ninh đều giật mình hét lên chói tai, đưa tay ra kéo y nhưng không kịp, cả người Trương Khác lăn tóm xuống hồ rồi, bọn họ kêu cứu: - Có người ngã xuống nước.
Trương Khác chìm xuống lòng hồ, uống liền hai ngụm nước lớn mới trấn tĩnh lại, gạt cây cỏ rong rêu quấn lấy người, bình tĩnh men theo lớp bùn mềm bò lên bờ, chỉ có điều hình tượng hơi thê thảm, một cái giày bị lún trong hồ, toàn thân bê bết bùn tanh hôi, rong rêu bám cả trên đầu, nước vẫn nhỏ tong tong xuống...
Đám đông xung quanh nghe tiếng kêu cứu đổ tới cứu người, có cả hai vệ sĩ luôn theo y sát sườn.
Đinh Văn Di và Trần Ninh ban đầu còn hơi kinh hoàng, đợi nhìn thấy bộ dạng của Trương Khác thì cười ngặt ngoẽo, lần này còn thảm hơn cả vụ bị Tôn Tĩnh Hương chuốc say cho cho gối đầu lên giày ngủ ở 1978, đợi vệ sĩ lái xe tới, Trương Khác hốt hoảng trốn vào trong xe. Y không có dũng khí ăn mặc thế này đi bộ về chung cư Thanh Niên thay đồ, ngồi vào xe quay lại nhìn Trần Ninh ở ngoài cửa sổ, thực ra y không có dũng khí đối diện với nụ cười rạng rỡ của cô, sợ một ngày cô lại tới trước mặt y nói yêu người khác, y không muốn vết thương rách lần nữa …
Làm sao Trương Khác quên được, hôm đó y chuẩn bị sẵn sãng, muốn đưa Trần Ninh về Hải Châu chính thức ra mắt cha mẹ, Trần Ninh cũng nở nụ cười rạng rỡ như thế nhưng câu trả lời của cô với y là:” Mình chia tay đi..”