Đỗ Phi ngồi trên bàn làm việc đọc báo cáo: - Mày thấy sẽ là khả năng nào?
- Hoành Tín thiếu tầm nhìn đủ rộng ra quốc tế, trước khi phục hồi lại không có điều động tài chính quy mô lớn, đương nhiên là loại khả năng sau cao hơn, loại vấn đề này về sau đừng hỏi tao. Trương Khác vòng tay sau gáy, thoải mái dựa lưng vào chế, bọn họ không quan tâm lắm kinh tế công nghệ toàn cầu phục hồi, nhưng lo lắng để Hoành Tín được thế: - Hoành Tín thiếu chuẩn bị tâm lý, mọi người thảo luận xem bọn chúng khả năng có đối sách gì?
- Tt nghiên cứu bỏ công lớn như thế thu thập con số kinh tế để theo kịp tình hình toàn cầu, phán đoán tình thế hơn hẳn cơ cấu đầu tư khác, vì sao Cẩm Hồ không lập cơ cấu đầu tư trong nước? Thời Học Bân thắc mắc: - Nếu Cẩm Hồ lập cơ cấu đầu tư trong nước, thể nào cũng chơi chết bọn chúng, hiện giờ không cần phải đau đầu suy đoán sách lược ứng phó với bọn chúng, có thể hả hê ngồi xem trò hay rồi. Nếu bọn chúng ứng phó thỏa đáng, chẳng phải chúng tôi uất ức chết thôi à?
- Phục hồi sẽ rất mạnh, nhưng nguy cơ còn xa mới tới lúc kết thúc. Trương Khác thở dài: - Vụ án lũng đoạn của Microsoft chỉ là giọt nước làm tràn ly, Microsoft có thể chuyển nguy thành an không có nghĩa là toàn bộ sản nghiệp có thể chuyển nguy thành an, vấn đề mang tính căn bản không được giải quyết, nguy cơ làm sao mà kết thúc được. Mọi người chuẩn bị chiến đấu trường kỳ gian khổ đi, TTCK trong nước còn chưa tới thời cơ để lập cơ cấu đầu tư trong nước.
Ở trong nước đầu tư sản nghiệp, đầu tư cổ phần cũng đều do thương vụ Cẩm Hồ phụ trách, tâm thái đầu cơ ở TTCK trong nước quá nghiêm trọng, nó đi ngược lại với văn hóa xí nghiệp Trương Khác ra sức phổ biến ở Cẩm Hồ.
Căn cơ của Cẩm Hồ còn quá mỏng, thành công trước kia tới dễ dàng, thêm vào tầng quản lý lại đa phần là người trẻ tuổi, rất dễ sinh ra thói xốc nổi, nếu có thể tùy tiện đầu cơ vào lĩnh vực nào đó có thể kiếm lợi lớn thì ai còn có thể tĩnh tâm lại kiên trì làm thực nghiệp? Tinh thần hăng hái, một lòng tiến lên là chuyện tốt, nhưng phải đề phòng kiêu ngạo nóng vội.
Xét từ nhiều lo lắng, Trương Khác thà bỏ qua thủ đoạn đả kích đối thủ cạnh tranh hữu hiệu nhất, trực tiếp nhất còn hơn để nội bộ sinh kiêu binh, đi nhầm đường.
Hoành Tín lúc này đã không còn là đối thủ của Cẩm Hồ nữa, không cần thiết phải dồn lượng lớn tài nguyên đánh hạ nó, mục đích của Cẩm Hồ còn to lớn hơn, không thể vì đả kích Hoành Tín mà hoãn lại. Người ta nói thương trường như chiến trường, nhưng cách đấu tranh trên thương trường không giống chiến trường, không phải là cuộc đấu tranh tiêu diệt đối thủ là có thể sinh tồn được, thương trường là chiến trường mở, sa lầy vào đấu tranh chỉ làm các đối thủ khác thừa cơ quật khởi.
Thực tế ở trong nước xưa nay Cẩm Hồ luôn giữ thái độ ôn hòa thiện chí với mọi người, thái độ quá mạnh mẽ ác liệt, tuy có thể làm đối thủ sợ hãi, nhưng cũng làm những người đứng ở vị trí trung lập bài xích Cẩm Hồ, được không bằng mất.
Trong quá trình phát triển của Cẩm Hồ, mặc dù cũng có vài thằng hề nhảy ra cản đường, nhưng bọn chúng đều không thành công, nguyên nhân là vì số người ủng hộ Cẩm Hồ còn đông đảo hơn.
Cho dù Hoành Tin đang thao tác Hải Túc chênh vênh ở một bước thiên đường, một bước địa ngục, nhưng Trương Khác vẫn chỉ lặng lẽ nhìn tình thế phát triển, còn đám Đỗ Phi, Thời Học Bân tuổi trẻ bồng bột không kiềm chế được, tuy vậy Trương Khác cũng chẳng ngại dẫn dắt chơi Hoành Tín một vố nho nhỏ.
~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~
Mấy kỳ giao dịch cuối cùng của tháng 6, cổ phiếu của Hải Túc có hai lần vọt lên qua mức 30 đồng/ cổ phiếu, đều bị nhà đầu cơ đang vội thu lợi bán lượng lớn cổ phiếu ra ép quay về, tạo thành áp lực cực lớn cho việc cổ phiếu Hải Túc tăng giá trở lại.
Trên tường phòng hội nghị treo một chiếc màn hình LCD cực lớn, Lưu Kỳ Tuấn đang đọc báo cáo mới nhất của cơ cấu đầu tư.
Nghiêm Văn Giới hai chân gác lên cao, mắt chăm chăm nhìn màn hình.
Nghiêm gia có mối quan hệ cực kỳ sâu rộng ở TTCK trong nước, nếu như phát hiện ra có kẻ nào giở trò sau lưng, Nghiêm Văn Giới sẽ bán ra bộ phận cổ phiếu bí mật mua vào để giữ giá trước đó, bộ phận này ít nhất kiếm được lợi nhuận từ 300 - 400 triệu, còn thuận lợi cứu thoát hơn 1 tỷ đồng đầu tư đang mắc kẹt của Hoành Tín. Chính bởi vì không phát hiện ra có ai giở trò đằng sau cho nên hắn mới quyết đoán chấp hành phương án thứ hai, chuẩn bị phát hành cổ phiếu công khai lần nữa, vì thế hắn điều động thêm 500 triệu, không ngờ lực cản lớn như thế, tiêu hết sạch 500 triệu, giá cổ phiếu vẫn bị áp xuống dưới mức 30 đồng, chỉ còn cách giới hạn phát hành cổ phiếu một chút nữa thôi mà không sao vượt qua được.
- Liệu có phải là Cẩm Hồ chơi bẩn sau lưng chúng ta không? Vương Hải Túc thấy Nghiêm Văn Giới và Lưu Kỳ Tuấn đề hút thuốc cũng lấy một điếu thuốc đặt lên môi, nói ra nghi hoặc trong lòng.
Lưu Kỳ Tuấn liếc nhìn Vương Hải Túc một cái, chẳng thèm trả lời, hắn hoàn toàn xem thường Vương Hải Túc.
Nghiêm Văn Giới gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn nói: - Không thể, Cẩm Hồ không có khả năng ẩn nấp kín như thế trước vành mắt chúng ta.
Ngữ khí của Nghiêm Văn Giới còn làm người ta tiếp nhận được, ánh mắt của Lưu Kỳ Tuấn lại làm mặt Vương Hải Túc hơi nóng lên, Trương Văn Tín không nói gì, hắn chuyên tâm vào nghiệp vụ cụ thể, còn đối chuyện thủ đoạn thao tác không tích cực lắm, vả lại mảng đó cũng là của Lưu Kỳ Tuấn, nếu không phải hết sức cần thiết, hắn không nói chen vào.
Sâu trong nội tâm Lâm Tuyết càng muốn tin Cẩm Hồ giở trò đằng sau, cô ta cũng biết Trương Khác chẳng có thiện ý gì với phía mình, nhưng chẳng nắm được chút manh mối nào, nên không lên tiếng phụ họa Vương Hải Túc.
Hoành Tín lần này ném 500 triệu vào, vậy là tổng cộng tung ra thị trường tới 1.1 tỷ, mặc dù sổ sách còn lợi nhuận hơn 500 triệu, nhưng nếu lúc này kiên trì rút ra, ít nhất phải mất 3% giá mới ổn định được cổ phiếu, Hoành Tín gần như bỏ hết lợi nhuận mới có thể thoát thân.
Hoành Tín đã bao giờ chịu làm ăn không lãi, hơn nữa cắn rắn đem cổ phiếu Hải Túc tăng lên thêm một chút nữa thôi là thỏa mãn được điều kiện phát hành cổ phiếu rồi, như thế có nghĩa là có thể kiếm lại gần 5 tỷ từ thị trường công khai. Mặc dù tài chính tính vào tài khoản của Hải Túc, nhưng với hệ thống giám sát chứng khoán trong nước, Hoành Tín có cả đống thủ đoạn đưa số tiền nảy ra rửa sạch cho vào ví của Hoành Tín.
Một mặt là mất hết công sức không thu được đồng nào, một mặt cách thành công lớn chỉ một bước chân, Lâm Tuyết hiểu rõ Nghiêm Văn Giới sẽ lựa chọn thế nào. Nhưng chỉ có quyết tâm thôi chưa đủ, còn phải có trù tính và hành động chu đáo, còn cần cả tài chính để hỗ trợ hành động, Lưu Kỳ Tuấn dự tính còn cần từ 1 - 1.5 tỷ nữa mới đủ tiền thực hiện kế hoạch, chỉ cần số tiền thu được từ phát hành cổ phiếu công khai cũng dư thừa bù đắp tổn thất của bọn chúng.
Như vậy trước sau đã tống vào con thuyền Hải Túc này hơn 2.5 tỷ, vì Tinh Điển khác yếu, cho nên gây áp lực lên tài chính của Hoành Tín, về lý luận tài sản cố phần có thể thế chấp cho vay vô hạn chế, nhưng ngân hàng cũng phải có đủ tiền cho mà vay mới được.
Hoành Tín hai năm qua tăng cường đầu tư vào lĩnh vực sắt thép, đóng tàu, hạn ngạch đi vay đã lớn lắm rồi, gần như đã ép tất cả các các khoản vay ở ngân hàng có liên quan tới mức cực hạn. Như ngân hàng Tín Thông, tới 20% hạn ngạch cho cho vay là đổ sang Hoành Tín, Hoành Tín có thể khống chế tầng quản lý của Tín Thông, nhưng nếu vượt ngưỡng, các cổ đông khác sẽ không để yên.
- Mặc dù chúng tôi là đại cổ đông của Tín Thông, nhưng không thể lấy danh nghĩa Hoành Tín hay xí nghiệp trực tiếp liên quan tới Hoành Tín vay vốn, với Tinh Điển thì không thành vấn đề.
Nghiêm Văn Giới nói thẳng thừng làm Vương Túc Hải thắc mắc, tại sao hắn không trao đổi riêng với Lâm Tuyết chuyện này, nhất là ở trên giường càng thích hợp.
Lâm Tuyết hơi nheo mắt lại, tựa hồ đang chăm chú xem sổ tay, cánh môi hồng nhuận mang đường uốn lượt gợi tình hơi cong lên, giọng như kể khổ: - Anh tháo xương tôi đi bán cho xong, Tinh Điển sao có nhiều tài sản thế chấp cho Tín Thông như thế, vả lại thời gian cũng không kịp.
+++
Vụ này dài thật
Mai tiếp.