Hoàng hôn hôm sau, Trương Khác đang xem tài liệu trong thư viện thì nhận được điện thoại của Đỗ Phi.
- Người Mỹ thèm tiền đến điên mất rồi. Đỗ Phi lửa giận bừng bừng nói: - Tên cuộc họp BQT Côn Đằng Online, Mã Hướng Đông thiếu chút nữa đánh nhau với đại biểu của Cao Thịnh.
- Thế tức là chưa đánh chứ gì? Trương Khác cười hỏi:
- Tao nói thiếu chút nữa mà? Người Mỹ yêu cầu tu sửa phương án, mày biết người Mỹ tham thế nào không? Trong điện thoại nói không rõ, mày đang ở đâu? Tao gửi fax cho.
Trương Khác hẹn Đỗ Phi tới 1978 gặp mặt, y thu dọn tài liệu, đủng đỉnh tới 1978 thì Đỗ Phi, Thịnh Hạ, Triệu Tử Lâm cùng với Tạ Tử Gia đều đã ở đó đợi y rồi.
- Mày xem người Mỹ đúng là lòng tham không đáy. Vừa thấy Trương Khác, Đỗ Phi đưa fax phương án của Cao Thịnh cho Trương Khác xem: - Côn Đằng Online chuyển nghiệp vụ MICQ vào Sáng Vực Đông Đại lấy 8% cổ phần là điều kiện khá rộng rãi rồi, không ngờ người Mỹ còn đề nghị giảm cổ phần xuống 6%, nhưng phải trả thêm 20 triệu USD, mày nói xem có phải bọn chúng thèm tiền tới phát điên rồi không?
Trương Khác cầm lấy bản phương án được y thỏa thuận ngầm hôm qua, nhìn đám Đỗ Phi mặt mày căm phẫn, bật cười: - Không tệ, có lẽ bọn họ cho rằng cổ phần của Sáng Vực Đông Đại trí giá 20 triệu USD. Lấy bút bi trên cổ áo ra, ký tên lên bản fax: - Cứ thế mà làm, để Ái Đạt hoặc Thương vụ Cẩm Hồ lấy 20 triệu USD nắm thêm 2% cổ phần của Sáng Vực Đông Đại, chuyện này tạm thời không cần thông báo cho Côn Đằng Online...
Đám Đỗ Phi, Thời Học Bân chưa hiểu ra ngay được, Tạ Tử Gia hừ một tiếng khinh bỉ: - Lại là giao dịch ngầm.
- Ai nói đây là giao dịch ngầm? Đánh chết tôi cũng không thừa nhận, 30% cổ phần của Âm nhạc toàn cầu đáng giá 900 triệu USD, vì sao toàn bộ cổ phần của Sáng Vực Đông Đại không được 1 tỷ USD? Chúng ta không được thiên vị. Trương Khác mặt dầy nói, rồi bảo Đỗ Phi: - Chuyện này cứ quyết định như thế, mày gửi fax cho Mã Hướng Đông, bảo anh ta đừng đánh nhau với khách người Mỹ, để khách có kỳ nghỉ vui vẻ ở Bắc Kinh...
Tạ Tử Gia bĩu môi, biết vì có mình ở đây nên Trương Khác mới không nói rõ, ngẩng đầu nhìn đèn màu xoay trên trần nhà, khẽ hút sáo, có nhắm mắt cô cũng đoán ra đằng sau có giao dịch ngầm, nếu không Trương Khác đâu chịu thiệt như thế?
Không thể qua cầu rút ván, kiến nghị của Tạ Tử Gia có tác dụng gợi mở quan trọng cho phương án chỉnh hợp tài nguyên internet lần này, Sáng Vực Đông Đai cũng tiếp nhận Cao Khoa KV đầu tư 80 triệu, đổi lấy 10% cổ phần, nói cách khác giá trị của Sáng Vực Đông Đại tính tròn chưa tới 800 triệu tệ.
Tạ Tử Gia cũng chỉ huýt sáo biểu đạt khinh bỉ và bất mãn trong lòng thôi, chẳng lẽ còn có thể xách tai Trương Khác bắt y khai ra có giao dịch ngầm gì sao?
Đỗ Phi không hỏi thêm, bảo Thời Học Bân: - Anh lập tức đại biểu cho bên này gửi fax qua đi, miễn cho Mã Hướng Đông đi tìm người Mỹ tính sổ...
Mã Hướng Đông và đại biểu Cao Thịnh cãi nhau, cũng là nhận định phương án của Cao Thịnh sẽ không được bên này chấp nhận, nhận định Cao Thịnh đang phá đám, cho nên mới nổi giận dùng lời lẽ gay gắt đáp trả. Hiện bên này chấp nhận phương án của Cao Thịnh, Côn Đằng Online có được lợi ích thực chất, Mã Hướng Đông mừng còn chẳng kịp, tất nhiên không giận gì Cao Thịnh nữa. Mà có giận hay không cũng chẳng quan trọng, đợi Cao Thịnh, HSBC giảm sạch cổ phần, BQT sẽ tiến hành điều chỉnh, sẽ không còn đại biểu của Cao Thịnh HSBC nữa.
Trương Khác xem đồng hồ, nói với Đỗ Phi, Thịnh Hạ: - Tôi mời cả hai ăn cơm.
Đám Triệu Tử Lâm, Thời Học Bân cáo từ rời đi, nếu có giao dịch ngầm với Cao Thịnh, hoặc là thành viên hội nghị 29 người, hoặc là người có quan hệ đặc thù với Trương Khác như Đỗ Phi mới biết được chi tiết.
Mặc dù ngõ Học Phủ toàn quán ăn cao cấp, nhưng sinh viên gia đình giàu có không ít, huống chi giai tầng trí thức xung quanh Yến Quy Hồ đều thích tới đây ăn cơm, đám Trương Khác tới liền mấy quán ăn đều không còn chỗ trống, liền đi dọc theo ngõ Học Phủ hướng về phía Học viện Âm nhạc.
Trương Khác đem chuyện Tằng Tử Huy đến Kiến Nghiệp kể chỗ Đỗ Phi: - Cấp cho Côn Đằng Online thê chút tài chính, giảm bớt chút áp lực doanh lợi của bọn họ, ngoài ra Tân Quang lên TTCK đã trù bị 4 - 5 năm rồi, không thể để nó là cái bánh vẽ mãi.
- Áp lực của bọn tao cũng đâu ít. Đỗ Phi cười khổ: - Hội nghị 29 người còn dễ nói, còn nhân viên cao trung tầng của Cẩm Hồ đều là quần chúng không rõ chân tướng.
- Đương nhiên, sao có thể để bọn mày không có chút áp lực nào chứ? Trương Khác thản nhiên nói.
Trương Khác và Đỗ Phi, Thịnh Hạ đi tới cửa ngõ, chuẩn bị rẽ tìm quán ăn thì nhìn thấy Lý Hinh Dư ôm mấy cuốn sách trong lòng, nói chuyện với hai thanh niên lạ, thấy y đi qua, Lý Hinh Dư nhoẻn miệng cười, nụ cười thanh thuần mà mê đắm, cô mặc áo sơ mi kẻ ca rô, quần bỏ thẳng đứng, theo thói quen ôm sách trước ngực, che đi bầu ngực no căng, chỉ nhìn từ phía bên mía mới thấy được đường cong khợi gợi trí tưởng tượng, tràn ngập dụ hoặc.
Nghe đoạn đối thoại của bọn họ, thì ra Lý Hinh Dư từ thư viện ra, gặp hai người hỏi đường.
- Xin lỗi, tôi cũng không rõ về Đh Đông Hải, hay là tôi nhờ bạn tôi đưa các anh đi. Lý Hinh Dư rất áy náy xin lỗi.
- Vậy thì thôi, cám ơn cô.. Hai thanh niên hỏi đường thấy Trương Khác đi tới thì mất hứng bỏ đi.
- Ê, nếu muốn tới Đh Đông Hải thì tôi đưa đi, ở đó tôi có rất nhiều tiểu đệ. Trương Khác gọi với theo hai thanh niên kia, rồi quay lại hỏi Lý Hinh Dư: - Mỗi ngày cô đi qua ngõ Học Phủ gặp được bao nhiêu người hỏi đường.
- Nói không chừng bọn họ không biết đường thật đấy. Lý Hinh Dư mặt thoáng xấu hổ nói:
Trương Khác ồ một tiếng, làm vẻ mặt khoa tương hỏi: - Tiểu thư, chúng tôi đang tìm quán ăn có chỗ trống, cô có thể đưa chúng tôi đi được không?
Lý Hinh Dư cười khúc khích, Trương Khác luôn biết làm người ta vui, thảo nào lừa được nhiều cô gái như thế: - Nếu mọi người không ngại ăn món Hàn Quốc, tôi biết nên đưa mọi người đi đâu.
Đỗ Phi ngạc nhiên: - Giờ này mà có quán ăn Hàn Quốc có chỗ trống à?
Năm 2000, phong cách Hàn Quốc đang được ưa chuộng, du học sinh Hàn Quốc cũng đông, quán ăn Hàn Quốc còn tấp nập hơn cả quán ăn Trung Quốc, quán ăn Tây.
- Ở Nam Thúy Viên mới mở một quán ăn, tôi từng ăn cở đó, cảm giác rất được, nếu mọi người không ngại, tôi mời mọi người tới đó. Lý Hinh Dư đưa tay ra:
Nam Thúy Viên và khu biệt thự cao cấp mà Tinh Điển lấy danh nghĩa khu sản nghiệp phần mềm vơ đất xây dựng, vì có một đám người giàu vào đó ở cho nên gần đó quán ăn cao cấp không ít.
Lười về chung cư Thanh Niên lấy xe, cũng lười gọi nhân viên công tác tới đón, bọn họ bắt chiếc taxi chạy ngang qua tới Nam Thúy Viên. Đó là một quán ăn kiểu Hàn tên là Nam Hán Động, trang trí đúng kiểu Hàn Quốc, mặt trời còn chưa lặn sau núi Yến Quy, khách trong quán ăn không ít, đi vào nhìn thấy Hồ Kim Tinh sẵn tay áo đứng ở chỗ ngồi gần cửa sổ, Vương Hải Túc và Trần Dũng đều ngồi, đang chăm chú nói chuyện đột nhien thấy đám Trương Khác lọt vào tầm mắt, hai chữ "giật mình" thiếu chút nữa khắc lên mặt.
Qua mấy phiên giao dịch, mấy cổ phần internet trên TTCK Thượng Hải đều liên tục đưa ra động tác thăm dò, Hải Túc giữ chặt giới hạn 30 đồng mỗi cổ phiếu, cơ cấu phân tích giám sát số liệu của trung tâm nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ phát hiện mức độ tập trung của cổ phiếu Hải Túc không ngừng đề cao, hơn nữa tốc độ cực nhanh. Điều này cho thấy Hoành Tín đằng sau đang ra sức chống đỡ không cho lòng tin của người dân vào cổ phiếu Hải Túc tan vỡ, cho dù rất khó truy ra cụ thể Hoành Tín dùng thao tác ngầm gì, nhưng có thể phán đoán vì nó mà Hoành Tín ép dùng 600 - 800 triệu hấp thụ cổ phiếu.
Sắc mặt đám Trần Dũng, Hồ Kim Tinh rất tệ, không khó lý giải, Trương Khác còn nhớ trương ngày 26 tháng 4 còn chúng còn đi ăn cùng với người của chứng khoán Nguyên Giang, chắc định dồn tiền kiếm một mẻ lớn, không ngờ cổ phiếu Hải Túc sụt giá thảm hại, hiện Hoành Tính ra sức chống đỡ, mới không vượt qua mức giới hạn tâm lý 30 đồng một cổ phiếu.