Bát Bộ Thần Công

Chương 4: Vòng Tay Chứa Càn Khôn




Ngày hôm sau, hoa viên bí mật.

Sở Thiên từng ngụm từng ngụm ăn bữa sáng, hôm nay là ngày thằng bé làm phẫu thuật, cho dù thế nào cũng phải đến bện viện cổ vũ thằng bé, từ khi đón nó về chăm sóc, trong lòng liền coi nó như em trai mình, hoặc có thể vì những năm qua thiếu thốn tình thân nên cần một người dựa dẫm.

Anh Húc mồ hôi nhễ nhại chạy thể dục về, sau khi Triệu Bảo Khôn chết thì vô cùng nhàn rỗi, tranh chấp giữa Hắc Dạ hội và Đông Hưng hội cũng ít hơn, ngày trước làm lão đại hận không thể cho người của mình đánh đối phương chảy máu vỡ đầu, bây giờ thì lại trách các anh em quá kích động, phải học cách đối xử thân ái với mọi người.

Rửa tay xong, anh Húc kéo ghế ra ngồi rồi cầm lấy bánh bao nóng bắt đầu gặm, không ngẩng đầu lên hỏi Sở Thiên:

- Trước kia chán ghét chém chém giết giết, khó có được giây phút yên tĩnh, bây giờ lại cảm thấy sóng yên biển lặng, không có việc gì, lại hi vọng huyết chiến giang hồ. Làm người, thật là mâu thuẫn.

Sở Thiên uống cháo thịt gà nấm hương, cười trả lời:

- Tuy bị cảnh sát áp chế, xã hội đen ở Hongkong không thể có chuyện gì lớn, nhưng những bang phái nhỏ trước kia muốn tính nợ với chúng ta lại có thể hành động, ngoài khuếch trương thực lực và địa bàn của chúng ta, cũng thuận tiện báo thù trận chiến trên phố.

Anh Húc bỗng nhiên hiểu ra, cười ha hả nói:

- Đúng vậy, tại sao có thể quên mấy tên Ngưu quỷ Xà thần chứ? Được, tối nay chúng ta sẽ chà đạp 1 tiểu bang, để chúng biết chịu trách nhiệm sai lầm của chúng, đúng rồi, theo các anh em báo, Park Ji Wan bị Park Ni Ma trừ khử rồi, xem ra tên đó cũng có chút năng lực đó.

Sở Thiên chỉ cười, thản nhiên nói đáp án:

- Đêm qua Park Ji Wan không có bất cứ trận huyết chiến nào, Park Ni Ma lại bị chúng ta giày vò gần chết, lấy sức lực cuối cùng dưỡng sức, anh cảm thấy Park Ni Ma có khả năng có cơ hội thắngkhông? Còn không phải lúc đi em nhét cho nó một khẩu súng sao?

Anh Húc gật đầu, ăn miếng bánh bao, không hiểu nói:

- Hai người đó đều không phải dạng tốt, vì mạng sống mà bán đứng anh em ruột thịt, theo anh thấy, để cho chúng đánh nhau một sống một còn, cần gì phải giúp Park Ni Ma? Hơn nữa, nó không phải là thân thích của lão đại Bổng Tử Đảng sao? Giết nó chính là một đả kích trầm trọng cho Bổng Tử Đảng.

Sở Thiên buông muỗng canh xuống, sâu xa nói:

- Luận về tâm cơ và thân thủ, Park Ji Wan thừa sức có thể thắng Park Ni Ma, loại người này khi trở về nhất định sẽ thổi phồng chúng ta vô sỉ đê tiện, điều này cho thấy tính tất nhiên khi hành động của chúng thất bại, lại thêm Park Ni Ma bị giết, lão đại Bổng Tử Đảng nhất định sẽ lại phái người ra tay.

- Nhưng nếu Park Ni Ma sống trở về, xét về oán hận nhiều năm của hai người, nó sẽ đem toàn bộ hiểu lầm đặt trên người Park Ji Wan, đồng thời sẽ nhắc nhở với lão đại Bổng Tử Đảng thế lực khủng bố của chúng ta và khuyên nhủ không nên tiếp tục dây dưa vào, dù sao chúng cũng là thân thích, đưa ra kế hoạch tương đối thực tế và hòa hảo, lão đại Bổng Tử Đang nhất định sẽ nghe.

Anh Húc gật đầu khâm phục, cố gắng ăn hết bánh bao, sau đó mới bất giác thở dài: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

- Thiếu soái, em nhìn vấn đề thấu triệt, người phàm phu tục tử như bọn anh không thể so được, một việc đơn giản như vậy lại được em phân tích rõ ràng cụ thể như vậy, trong thiên hạ ai có thể địch nổi chứ.

Sở Thiên mỉm cười, bình tĩnh trả lời:

- Ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Mấy chữ này không phải là những lời khiêm tốn của Sở Thiên, trước tiên chưa nói đến Tô lão gia, Thủ tướng Hoa, những nguyên lão đã trải qua những biến cố thăng trầm, hay lão hồ ly giảo hoạt Chu Long Kiếm đều hơn xa hắn, hai người quen biết đến nay, tin rằng Chu Long Kiếm đều phân rõ thế lực của lão và Soái quân.

Mà hắn, ngoài việc biết bên cạnh lão có Lý Thần Châu, Tàn đao và Diệp Tam Tiếu đã chết thì không biết trong tay anh ta còn có người nào nữa, lão già đó có đủ năng lực che dấu cẩn thận người của mình. Những việc riêng khác càng không cần phải nói, nếu như có một ngày hay người thật sự xung đột lẫn nhau, thật sự không biết lão ta sẽ sử dụng kỳ binh nào.

Ăn xong bữa sáng, Sở Thiên dẫn Thiên Dưỡng Sinh và mọi người ra ngoài, phẫu thuật bắt đầu lúc 9 giờ, bây giờ là 7 giờ rưỡi, đến bệnh viện vừa kịp có thể nói vài câu với tên nhóc kia. Sau đó lấy điện thoại gọi cho Tô Dung Dung, hôm nay Tô lão gia đến Hồng Kong, cô đã sớm cùng Lâm Nguyệt Như đi đón.

Điện thoại kêu hai tiếng liền có người nghe, Sở Thiên vội nói chuyện:

- Dung Dung, mọi người giờ đang ở đâu? Đã đón được lão gia chưa?

Tô Dung Dung cười khẽ, giọng nói ngoạt ngào vang lên:

- Sở Thiên, anh đã đến bệnh viện thăm thằng bé chưa? Bọn em bây giờ đang đến chỗ nhập cảnh đợi ông, anh đến bệnh viện về thì đến Lâm gia gặp ông nhé, ông chỉ ở Hongkong nửa ngày, tối sẽ đi Macao, bà Lan cũng bảo anh qua đó ăn cơm.

Nghe thấy bữa tiệc ở Lâm gia, Sở Thiên có chút sợ hãi, sự việc lần trước thật sự quá lớn, huống hồ hắn phế tay Lâm Vũ Địch, gặp mặt nhất định sẽ ngại ngùng, nhưng hiện tại hai người già đức cao vọng trọng đã có lời, hắn đương nhiên không thể bỏ qua, vì thế cười đồng ý.

Phu nhân? Thanh âm Tô Dung Dung đột nhiên ngừng, trong long dâng lên một cỗ ấm áp khó nói, hoặc là đây mới là điều mà cô muốn, yêu cầu không nhiều, một chút bình thường, một chút yên bình, một chút ân cần hỏi thăm cuộc sống thường ngày, rất ấm áp.

Cúp điện thoại, Tô Dung Dung vẫn đắm say, Lâm Nguyệt Như thấy con gái ngẩn ngơ liền ôm cô cười nói:

- Nha đầu ngốc, xem vẻ mặt của con lúc này liền biết đã chìm vào trong bể tình rồi, cố gắng yêu hắn, Sở Thiên là người thanh niên có thể làm nên chuyện, cho hắn chút thời gian, nhất định sẽ có tương lai tươi sáng.

Tô Dung Dung dựa vào lòng Lâm Nguyệt Như, giống như đứa trẻ nhỏ cong miệng lê, than nhẹ:

- Thực ra, Dung Dung càng muốn có cuộc sống bình thường hơn, mặt trời mọc thức dậy, mặt trời lặn về nghỉ ngơi, vì anh ấy vào bếp, dùng thời gian đẹp nhất và dịu dàng nhất mang lại cho anh ấy hồi ức đẹp nhất.

Lâm Nguyệt Như biết nỗi lòng của cô, đứa trẻ này trước nay đều rất ngoan ngoãn nghe lời, đi trên con đường mà cô nên đi, chỉ là khi Sở Thiên xuất hiện đã thay đổi không ít sự lựa chọn của và tương lai của cô, nhưng việc đã thế, tình duyên đã được gieo xuống, lão gia cũng gật đầu đồng ý, làm mẹ cũng chỉ có thể nói thêm vài câu:

- Nha đầu, nó sẽ cảm động vì con.

Tô Dung Dung cười khẽ, ngước đầu hỏi:

- Mẹ, trong ấn tượng của mẹ, anh ấy là người thế nào?

Lâm Nguyệt Như suy nghĩ một chút, cười híp mắt nói:

- Có lúc thâm trầm như các lão đầu ở Trung Nam Hải, có lúc lại ngây thơ khờ dại như trẻ con, có lúc lại nho nhã lễ độ nhưng cũng có lúc lại sát khí đằng đằng không hề cố kỵ, tóm lại, là một ông cụ non không thể đoán ra được tâm tư.

Nghe thấy lời mẹ, Tô Dung Dung cười hì hì.

Mấy chiếc xe con tiến vào bệnh viện Bác Ái

Bệnh viện Bác Ái chính là bệnh viện chỉnh hình tốt nhất ở Hồng Kong, hội tụ vô số chuyên gia chỉnh hình giỏi, chuyên nghiệp, bọn họ là các chuyên gia được mời đến từ các nước, cũng có người là giáo sư chỉnh hình thẩm mỹ đến từ Thiên Triều.

Đương nhiên, tốt nhất cũng tương đương với đắt nhất, về vấn đề tiền bạc trả ơn, bênh viện luôn tận tâm tận lực đối với bệnh nhân, nếu không trước kia cũng không có sự kiện giá cả nằm viện theo ngày, người ta nằm viện 5 ngày bị thu hơn 500 vạn tiền phí, có thể nói là thần nhân.

Ngay cả những bệnh viện bình thường cũng ác như vậy, huống hồ những người có tiền ăn lo rỗi việc mới đến bênh viện chỉnh hình?

Trước cuộc phẫu thuật, thằng bé bị yêu cầu đưa vào viện theo dõi 2 ngày, lí do là thuận tiện nắm rõ thương thế và ổn định cảm xúc, đương nhiên, hai ngày nhập viện cũng thu tiền, hơn nữa không hề khách khí mà thu của Sở Thiên 2 vạn, phí phẫu thuật lại thêm 10 vạn.

Đương nhiên, để thằng bé có thể sớm khôi phục dung mạo và lấy lại tự tin, Sở Thiên không hề tính toán số tiền đó.

Sau khi ra khỏi xe, Sở Thiên tiêu sái đi thẳng lên tầng 3 khoa chỉnh hình, Thiên Dưỡng Sinh và mấy anh em Hắc Dạ hội theo sát phía sau, từ khi biết chính phủ Triều Tiên muốn đối phó với Sở Thiên, mọi người đều không dám lơ là cảnh giác, ngoài việc hộ vệ bên người còn có mấy tay súng bảo vệ ẩn mình.

Đẩy cánh cửa phòng bệnh của thằng bé ra, mấy anh em vệ sĩ Hắc Dạ hội và nữ y tá vội vàng đứng dậy, cung kính hỏi thăm Sở Thiên, Sở Thiên lễ phép gật đầu đáp lại, sau đó giơ tay ra lệnh cho bọn họ ra ngoài, bản thân hắn lại chầm chậm tiến về phía đứa trẻ đang ngủ say, còn chưa đến giường bệnh, cậu bé liền mở mắt.

Cậu bé cười hắc hắc:

- Đại ca ca, em nghe thấy tiếng bước chân của anh.

Sở Thiên cười đi tới, kéo ghế ngồi xuống, nhẹ giọng nói:

- 9 giờ sẽ phẫu thật, em có sợ không?

Cậu bé gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Em sợ.

Sở Thiên đưa tay nắm lấy tay cậu bé, cổ vũ nói:

- Thật ra ca ca cũng sợ phẫu thuật, nhưng mà, chúng ta đều là nam tử hán, đương nhiên phải dũng cảm hơn, đúng không? Như vậy nhé, chỉ cầm em nghe theo sự sắp xếp của chú bác sĩ, đợi đến khi em hồi phục lại ca ca sẽ dẫn em đi một vòng Hongkong, mua đồ ăn ngon cho em.

Cậu bé chớp chớp mắt, lộ ra hàm răng trắng bóng:

- Được, em sẽ nghe chú.

Sở Thiên đang định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa, giơ tay bảo Thiên Dưỡng Sinh mở cửa thì thấy hai người bác sĩ phụ trách phẫu thuật đi vào, biểu tình trên mặt vô cùng ngượng ngùng, do dự trong chốc lát cuối cùng cũng lên tiếng:

- Tô tiên sinh, thật ngại quá, cuộc phẫu thuật này e rằng phải lùi lại mấy ngày.

Cậu bé nhập viện là do Tô Dung Dung đăng kí, đương nhiên cũng cho rằng Sở Thiên là Tô tiên sinh, nhưng Sở Thiên để ý chính là câu nói sau:

- Lùi lại vài hôm? Tại sao lại phải lùi? Các anh không phải đã sớm sắp xếp cậu bé 9 giờ hôm nay vào phòng phẫu thuật sao? Tại sao lại có thay đổi, hi vọng mọi người có thể đưa ra một lí do hợp lí giải thích.

Vị bác sĩ lớn tuổi cười một cách không tự nhiên, nhưng vẫn trình bày lí do:

- Tiến trình phẫu thuật đã sắp xếp cho phòng bệnh số 8 có chút vấn đề cần phải kiểm tra và sửa lại, nếu như vẫn tiến hành phẫu thuật khi tình hình ánh sáng không đủ sẽ để lại khuyết điểm cho người bệnh, vì vậy chúng tôi mới đề nghị với Tô tiên sinh lùi lại vài ngày, không biết ý anh thế nào.

Vị bác sĩ trẻ tuổi nói bổ sung:

- Đúng lúc các phòng phẫu thuật khác cũng không trống.

Sở Thiên mỉm cười, từ biểu hiện của bọn họ thì biết là đang nói dối, vì vậy giơ tay gọi mấy anh em Hắc Dạ hộivào, phân phó:

- Mấy người các cậu canh giữ phòng phẫu thuật số 8, trừ phi là nhân viên điện kiểm tra sửa chữa, nếu như là bác sĩ hay các bệnh nhân khác vào phẫu thuật, các cậu hãy giết toàn bộ cho tôi.

Các anh em Hắc Dạ hội cung kính trả lời:

- Vâng.

Sau đó lùi người rời đi.

Sắc mặt hai vị bác sĩ thay đổi, yết hầu không ngừng động đậy.

Sở Thiên ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt không ngạc nhiên cũng không giận dữ, bình thản nói:

- Hai vị, tôi tiếp nhận lí do của hai người, hôm khác sẽ tiến hành phẫu thuật, hai người cũng có thể đi rồi, nhưng mà tôi hi vọng hai người sẽ không vào phòng phẫu thuật kia, tránh việc bệnh viện Bác Ái sẽ tổn thất hai vị bác sĩ chỉnh hình ưu tú nhất.

Người bác sĩ lớn tuổi khổ sở nhìn Sở Thiên, không chút do dự quỳ xuống, khẩn cầu nói:

- Tô tiên sinh, là chúng tôi sai, chúng tôi không nên lấy lý do giả lừa cậu, xin cậu đại nhân đại lượng tha thứ cho chúng tôi, là vì con dâu Hoắc gia muốn đến để chữa trị vết thương ở cánh tay, thông qua bệnh viện ép chúng tôi phải ưu tiên làm phẫu thuật trước.

Con dâu Hoắc gia? Đó không phải là Đường Hoàng sao?

Thật không ngờ thế giới này thật nhỏ, ở bệnh viện này mà cũng gặp được bà ta, lại còn muốn sử dụng phòng phẫu thuật trước, xem ra cần phải đích thân đến gặp bà ta, vì thế nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn tên bác sĩ lớn tuổi đang quỳ dưới đất, nhàn nhạt nói:

- Đứng dậy đi, dẫn tôi đến gặp con dâu Hoắc gia, để tôi giải quyết vấn đề.

Vị bác sĩ lớn tuổi lúc này mới lau mồ hôi đi, kéo người bác sĩ trẻ tuổi đi trước dẫn đường.

Đường Hoàng trước nay luôn là người phách lối, đương nhiên đợi cũng phải ở trong phòng của Viện trưởng đợi.

Nghe thấy tiếng cười bên trong, Sở Thiên cười lạnh, giơ chân đá văng cửa ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.