Bát Bộ Thần Công

Chương 11: Bị Phi Lễ Rồi




Rời khỏi Vân Đính Sơn Trang, Hoắc Vô Túy đề nghị đi khách sạn thuê phòng, Sở Thiên không hề suy nghĩ liền cự tuyệt, sau đó không quản sự phản kháng của cô, nhét cô nàng vào xe Audi đưa về Hoắc gia, vì phòng ngừa cô lại sinh xảy ra chuyện gì, nên chỉ đến lúc người giúp việc mở cửa, dẫn cô vào nhà Sở Thiên mới lái xe rời đi.

Nửa đêm, cả ngày lăn lột khiến cả người mệt rã rời, Sở Thiên lái xe Audi vào hoa viên bí mật, đang lúc cầm quần áo chui ra khỏi xe, phát hiện trên trên ghế có vài vết đỏ sẫm, khom người bật đèn nhỏ lên lấy ánh sáng để nhìn kỹ, cả người trở nên ngây ngẩn, không ngờ mình đã lấy đi tấm thân xử nữ của Hoăc Vô Túy.

Lại nghĩ tới tư thế đi của cô ở Vân Đính Sơn Trang, thì ra không phải do thói quen được nuông chiều từ bé mà do đau phía dưới nên không thể đi lại dễ dàng, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy, xem ra cô nàng này trả thù rất thành công, ít nhất làm cho mình xóa đi không ít địch ý với Đường gia.

Việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích, Sở Thiên xoay người đi vào biệt thự. Thiên Dưỡng Sinh duỗi thẳng lưng, lấy một chiếc bánh màn thầu từ trong ngực ra ăn, một lát sau đã biết mất vào trong bóng đêm. Hai mươi Soái quân tử sĩ đã chết, vì vậy việc bảo vệ an toàn cho Sở Thiên hoàn toàn rơi lên đầu anh ta.

Lúc này, tại khách sạn Thâm Quyến, Bạch Vô Hạ lạnh lùng chỉ vào bản đồ nội thành, trao nhiệm vụ cho mười tên sát thủ, cô hiểu mình là con át chủ bài cuối cùng của Tưởng Thắng Lợi, nếu thành công, Tưởng Thắng Lợi từ ngoài đảo trở về thiết lập lại Hắc đạo Sở tài phán, nếu thất bại, ngay cả bản thân mình chết cũng không có chỗ chôn.

Vừa mới bố trí xong nhiệm vụ, tiếng chuông điện thoại vang lên, Bạch Vô Hạ ấn nút trả lời, nghe thấy giọng nói của Tưởng Thắng Lợi:

- Vô Hạ, mọi chuyện đã chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ? Hiện tại, xoay chuyển tình thế chỉ có thể dựa vào cháu thôi, chiến sự ở Tam Giác Vàng rất căng thẳng, quán rượu Vân Hạc đã bị san thành bình địa, bây gờ bước đi của chúng ta rất khó khăn.

Bạch Vô Hạ mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, không thể ngờ chiến hỏa khắp nơi, lập tức cung kính trả lời:

- Xin Tưởng tiên sinh yên tâm, dựa theo kế hoạch tối mai sẽ ra tay, chỉ cần chuyện này thành công, bọn chúng sẽ bại như núi đổ, cải biến toàn bộ vận mệnh của chúng ta, đến lúc đó, sẽ lấy hết những thứ vốn thuộc về mình!

Tưởng Thắng Lợi gật đầu:

- Tốt! Chúc cháu thành công!

Cứ như vậy, một hồi âm mưu đang chậm rãi nổi lên!

Hôm sau, Sở Thiên dậy sớm, ăn qua loa vài cái bánh bao rồi ra ngoài. Hôm nay, anh ta muốn đưa mấy người Tô Dung Dung trở về thủ đô, bởi ngày mai là trận ác chiến tiêu diệt đặc công Tiều Tiên, tránh bọn chúng chó cùng giứt dậu làm ra chuyện hại đến người thân của mình. Vậy nên, phải đưa họ tới nơi an toàn, tránh thành vật hy sinh vô ích.

Chiếc xe phóng nhanh như hỏa tiễn đến hoa viên Lâm gia, đang định gọi điện cho anh Húc, có rảnh giúp mình tới bệnh viện Bác Ái xem tình hình phẫu thuật của cậu bé kia như thế nào. Ai ngờ, số còn chưa bấm xong thì anh Húc đã gọi tới; nhấn nút trả lời, truyền tới giọng vô cùng dồn dập.

- Thiếu Soái, bản fax của hải quan sáng nay đã tới, tư liệu của đám người Triều Tiên đi vào Hongkong ngày hôm qua đã ở trên tay chúng ta, trong đó có tám người khả nghi, bởi vì bọn họ được chấp thuận đi vào Hongkong, nhưng lại cùng nhập cảnh, cùng ở một khách sạn, hơn nữa trên đường có người muốn mua vũ khí đạn dược số lượng lớn, anh đang ở phái người lưu ý.

Sở Thiên hơi giật mình, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:

- Thì ra đặc công Triều Tiên thật sự đến đây?

Giọng anh Húc bình tĩnh hơn, nhưng vẫn là ẩn chứa một chút lo lắng, bởi vì đặc công trong mắt anh ta là đồng đẳng với phần tử khủng bố, nói:

- Thiếu soái, bọn chúng đều là kẻ điên, tuy hành động ở nghĩa trang Vân Hạc là lựa chọn tốt nhất của bọn chúng, nhưng có lẽ không giống bình thường, cho nên ngàn vạn lần phải cẩn thận!

Sở Thiên gật đầu, mỉm cười trấn an:

- Yên tâm, trừ phi bọn họ chúng ôm bom cảm tử, nếu không không có dễ gì giết em như vậy, anh bây giờ phải lo phía chính phủ, để cảnh sát truyền đạt tin tức với xã hội đen, nhằm bảo vệ an ninh đặc khu, kẻ nào dám buôn bán súng ống đạn dược, tử hình tại chỗ!

Anh Húc hiểu ý, đáp:

- Yên tâm! Anh lập tức đi xử lý!

Nếu đặc công Triều Tiên muốn ám sát mình thì phải sử dụng vũ khí nóng, mà vũ khí là căn bản không thể mang theo đường hải quan để vào, chỉ có thể mua từ xã hội đen bản địa. Bình thường chắc rằng có không ít người bán nhưng khi cảnh sát làm mạnh tay thì dù lợi nhuận đến mấy cũng không ai dám làm.

Không đến nửa ngày, cảnh sát truyền tin cho với đám xã hội đen, xét thấy hiện tại an ninh Hongkong rất hỗn loạn, vì muốn khôi phục lại niềm tin của nhân dân, cảnh sát phải bắt đầu thanh tra tất cả hành vi phi pháp, mà trong đó súng ống đứng mũi chịu sào, nếu phát hiện có người sử dụng súng, cảnh sát sẽ truy ra nguồn gốc, tấn công không nương tay.

Thông tin này vừa ra, giao dịch súng ống lập tức thoái trào.

Tắt điện thhoại, Sở Thiên mới nhớ ra đã quên nhắc anh Húc đi xem cậu bé, nhưng mà hiện tại anh ta bận tối tăm mặt mũi chắc không thể đi được, có lẽ sau khi mình đưa Tô Dung Dung về sẽ tới bệnh viện. Nghĩ tới cậu nhóc đó, không biết có phải con của Hoắc Tông không?

Chưa tới nửa giờ, Sở Thiên đã đi tới hoa viên Lâm gia, vẫn ngựa quen đường cũ bỏ xe ngoài cửa rồi chạy lên lầu, gặp vài người nhà họ Lâm hay người quen cũ chỉ cúi đầu chào. Bọn họ cũng quen phong cách của Sở Thiên rồi, lơ đễnh chẳng nói gì, huống chi anh ta đã trị khỏi liệt tay cho Lan bà bà.

Đẩy cửa phòng Tô Dung Dung ra, nhưng Sở Thiên không thấy bóng dáng của cô, chỉ có hai hành lý túi, đang định xuống dưới nhà hỏi, lại nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, liền nở nụ cười xấu xa, hóa ra cô gái nhỏ đang tắm, bước nhẹ nhàng đi tới phòng tắm.

Cửa phòng tắm cũng không kín lắm, hơi nước bám lên cửa kính khiến nhìn vào mờ mờ ảo ảo. Sở Thiên mông lung nhìn thấy thân thể mềm mại dưới mái tóc xõa dài, gần sát tấm kính muốn chảy máu mũi. Thân hình quyến rũ lung linh sau tấm kính khiến càng khiến máu nóng sôi trào, muốn khám phá sự kỳ bí trong đó.

Sở Thiên ngây ngốc, không ngờ Tô Dung Dung quyến rũ như thế, không kìm lại được đi vào ôm lấy cô gái từ đằng sau. Cô la lớn, nhưng lập tức miệng bị khóa lại bằng một nụ hôn, ôn hương như ngọc, rồi bốn mắt nhìn nhau, Sở Thiên giật mình đây không phải Tô Dung Dung tinh tế, mà là Liễu Yên vũ mị như tơ.

Da trắng như tuyết, nhẵn nhụi không thì vết, không ai có thể tưởng tượng được một cô gái sao có làn da như thế, bộ ngực rất tròn cao ngất, vươn ra ngạo nghễ, vòng eo mảnh mai duyên dáng, bụng bằng phẳng không có một vết lồi, mông căng tròn, khiến tâm thần mê mẩn vì đường cong tuyệt mĩ.

Ngón chân phúng phính, bắp chân thẳng tắp, cái đùi căng tròn.

Trong cái không khí xấu hổ không chịu nổi này, Sở Thiên không cưỡng nổi tò mò nhìn hết từ trên xuống dưới của cô nàng, mà Liễu Yên giống như bị dọa cho choáng váng, ngã xuống. Anh đỡ cô đứng thẳng dậy, nhanh như một con thỏ chạy ra ngoài, định rời đi nhưng lại cảm thấy rất quá đáng.

Vì thế đứng ở ngoài cửa ho khan vài tiếng, nói:

- Cái kia, Liễu Yên, thật xấu hổ quá, anh cứ tưởng là Dung Dung, hơi nước trong phòng tắm khiến anh không phân biệt được là ai, thật có lỗi!

Trong phòng tắm, tim Liễu Yên đập loạn, khuôn mặt đang màu hồng biến thành đỏ ửng, xấu hổ lý nhí trả lời:

- Không có việc gì, em biết anh không phải cố ý, Dung Dung cùng dì Lâm đang ở chỗ Lan bà bà nói chuyện phiếm, phòng của em không có nước nóng nên tới phòng của Dung Dung tắm nhờ!

Tuy cô đem mọi chuyện ra giải thích rõ ràng, nhưng Sở Thiên thấy mình rất nóng vội, hơn nữa lúc ở trước cửa phòng tắm lại có lòng muông dạ thú, vì thế nói một tràng dài:

- Ồ, tốt, em cứ tiếp tục tắm rửa đi, anh đi ra ngoài trước, cho anh xin lỗi một lần nữa!

Sau khi nói xong, Sở Thiên liền chạy trối chết ra khỏi phòng, đến cửa phòng vừa vặn gặp Tô Dung Dung, trên mặt hiện lên vài phần mất tự nhiên, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, tới đón cô, cười nói:

- Dung Dung, tạm biệt xong chưa? Anh có thể sang nói vài câu với Lan bà bà không?

Tô Dung Dung là một cô gái thông minh, nhìn thấy trên người Sở Thiên hơi ẩm ướt, nhớ ra là Liễu Yên đang tắm, khóe miệng nợ một nụ cười thâm sâu khó đoán, kéo lấy mũi anh ta, hữu ý vô tình cười nói:

- Tiểu bại hoại, có phải chạy vào phòng tắm rồi không? Nhận lầm Liễu Yên thành em?

Sở Thiên ngu ngơ, một lúc sau mới ủ rũ giải thích.

Mà lúc này Liễu Yên ôm chặt hai vai, cẩn thận nghĩ về sai lầm tươi đẹp ấy.

Giờ khắc này, vẻ đẹp ẩn dấu trong một thân hình vũ mị hoàn toàn toát ra. Trong thoáng chốc, trong đầu cô hiện ra hình ảnh một anh chàng anh tuấn, văn nhã. Anh chàng có một đôi mắt màu lam, có sự tự tin từ trong từng lời nói, có nụ cười lười biếng mê người, và có một nụ hôn ấm áp. (chị yy quá)

…..

Đưa bọn họ trở về thủ đô xong, từ sân bay ra là 11 giờ trưa. Sở Thiên mua vài món ăn bổ dưỡng rồi chạy tới bệnh viện. Vừa tới bệnh viện thì nhận được điện thoại của một người anh em trông coi bệnh viện, ấn nút nghe; giọng một người anh em Hắc Dạ hội vang lên:

- Thiếu soái, chúng tôi bắt được một người đàn ông trung niên đang lén lút ở bệnh viện.

Sở Thiên nghe họ nói, có một người đàn ông trung niên cứ quanh quẩn quanh phòng vô khuẩn của cậu bé, họ đi lên hỏi thân phận người đó nhưng ông ta lại không nói vì vậy mới giữ ông ta lại. Bọn họ gọi cho Sở Thiên xem giải quyết ông ta thế nào. Sở Thiên suy nghĩ một chút, có lẽ đó là Hoắc Tông.

Hai mươi phút sau, Sở Thiên rốt cục xuất hiện trước phòng vô trùng nơi cậu bé nằm, nở nụ cười, nói chuyện với cậu bé. Mười phút sau, Sở Thiên đi ra ngoài. Cậu bé mới phẫu thuật cần nghỉ ngơi để hồi sức, với lại trong mấy ngày này cần vô trùng tuyệt đối nên chỉ có thể nói như thế.

Cậu bé đi nghỉ, Sở Thiên nhìn Hoắc Tông trong góc, anh bị bốn người của Hoắc Dạ hội bao quanh không thể làm gì. Sở Thiên phất tay cho bọn họ lui ra, nói với Hoắc Tông:

- Tôi nói rồi, phải đợi cậu bé khỏi hẳn, anh mới được tới gặp nó.

Hoắc Tông sửa sang lại quần áo xong, trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài:

- Tôi thật là không kìm nổi! Từ khi nhìn thấy khối ngọc thạch đó, nóng ruột vô cùng, những tình cảm ngày xưa cứ tràn về ào ạt. Khi nào, cậu làm cha cậu sẽ hiểu.

Sở Thiên không bình luận gì thêm, nhìn cách ăn mặc của Hoắc Tông đã khá hơn trước không ít, ít nhất đã không có mùi rượu, mở miệng nói:

- Thế sao? Nếu thật là như thế, tại sao ông gây ra tai nạn khiến cậu ta rơi xuống biển? Tôi nhìn hồ sơ tai nạn vụ việc do người say rượu gây ra, chỉ như thế ông đã không có tư cách làm cha.

Hoắc Tông ngồi xổm xuống, không để ý tới Sở Thiên, nước mắt chảy ròng ròng xuống, sâu kín nói:

- Tôi biết mình đã từng là củi mục, hại Nhã Nhi không ít, còn hại kết tinh của hai chúng tôi, cậu nói đúng, tôi thật không bằng cầm thú, cho nên tôi nghĩ phải bù đắp lại những sai lầm ấy. Sở Thiên, hãy tin tôi?

Nhã Nhi chính là cô gái phong trần mà ông ta yêu!

Nhìn qua không phả là ông ta giả vờ, cũng cảm nhận được sự đau sót khi nhắc tới "Nhã Nhi", ánh mắt giống hệt Mạt Nhĩ Vô Mang; nhẹ nhàng thở dài, nâng ông ta dậy, an ủi:

- Hoắc Tông, nếu cậu bé thật là con anh, tôi cho anh cơ hội bù đắp lại, đi nhìn cậu ấy đi.

Hoắc Tông đã quanh quẩn rất lâu ở bệnh viện, nhưng thủy chung đều không có cơ hội lại gần phòng vô trùng, nghe thấy lời hứa của Sở Thiên mừng rỡ như điên lập tức bổ nhào vào tấm kính trước mặt, xuyên qua tấm kính nhìn cậu bé, nhìn thật kỹ. Hoắc Tông khóc, cả người như dán vào tấm kính.

Sở Thiên không cần hỏi cũng biết, đó chính con của ông ta.

Sau khi buông bức màn xuống, Hoắc Tông xoay người lại, kích động quỳ trên mặt đất nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Đúng, là nó! Thật sự là nó! Tuy chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt, nhưng khí chất cùng hình dáng đã nói rõ tất cả, nó chính là Hoắc Hạo, con tôi, con tôi! Ông trời có mắt a, ông trời có mắt a!

Sở Thiên nhắc nhở:

- Nói nhỏ chút!

Hoắc Tông kiềm chế lại sự kích động, sau đó quay đầu nhìn Sở Thiên, vươn tay nói:

- Sở Thiên, thật sự cảm ơn cậu!

Sở Thiên không cầm tay ông ta, nhìn mắt ông ta nói:

- Không cần cảm tạ tôi! Đều là ý trời, hơn nữa chuyện này cũng không dễ như ông tưởng đâu, Hoăc Hạo đã mất đi nhớ, trong thế giới đơn thuần của cậu ta chỉ có tôi là người đã thu nhận, giúp đỡ là người thân, không có người cha như anh!

Hoắc Tông ngơ ngẩn, nhưng khi đã mất lại tìm về được thì đã không còn gì hối tiếc, chậm rãi nói:

- Không có việc gì, tôi có thể đợi! Có thể đợi đến lúc nó khôi phục trí nhớ! Cho dù nó vĩnh viễn không nhớ lại cũng không sao cả, tôi vẫn toàn tâm toàn ý trả giá hết thảy vì nó.

Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, bình tĩnh nói:

- Hoắc Tông, anh đã thông qua khảo nghiệm nhưng anh hãy nhớ kỹ những lời mình nói, từ này về sau hãy chờ đợi cậu bé cho tốt, nếu có bất kỳ điều gì xảy ra tôi sẽ băm thây anh thành vạn đoạn.

Hoắc Tông vội vàng gật đầu.

Sở Thiên lập tức gọi mấy anh em Hắc Dạ hội trông coi tới, giới thiệu Hoắc Tông là bảo mẫu chuyên trách cho cậu bé, ông ta có thể tới làm bạn với cậu bất kỳ lúc nào. Anh em Hắc Dạ hội kỳ quái. Tại sao Sở Thiên lại tìm một người đàn ông trung niên làm bảo mẫu nhưng là phận người dưới không dám dị nghị, cung kính tuân lệnh.

Sắp xếp thỏa đáng, Sở Thiên chuẩn bị trở lại hoa viên bí mật, nhưng còn chưa vào trong xe, thì có số điện thoại lạ gọi tới, muốn tắt đi nhưng ma xui quỷ khiến kiểu gì lại nhấc máy, truyền ra tiếng cười sang sảng:

- Sở Thiên, ở chỗ nào đấy? Có thể mời cậu bữa cơm không!

Sở Thiên thầm nghĩ, đang định tìm anh tới bàn chuyện hợp tác thì anh lại gọi tới, đỡ tốn nước bọt rồi, vì thế mỉm cười trả lời:

- Lý công tử mời đương nhiên tôi cầu còn không được rồi, vừa vặn tôi có chút việc muốn cùng anh nói chuyện, anh đang ở đâu? Nói cho tôi biết địa chỉ, bây giờ tôi đi tới.

Cạnh Lý Hoán Hoằng vang lên tiếng "Đinh đinh đang đang", anh ta vội lớn tiếng báo cho sở Thiên:

- Nhà hàng Tây của khách sạn Hồng Phúc, hiện tại không thể nói nhiều với vậu, Sở Thiên, cậu mau tới đây nói chuyện với tôi, tôi giờ đang phải hầu hạ một Lolita, ai nha, tiểu tổ tông, em không thể yên tĩnh một lát sao?

Sở Thiên kinh ngạc cúp điện thoại, thậm chí có tiểu Lolita khiến công tử Lý gia cực khổ không chịu nổi? Thế gian này thật đúng là thiên hạ của phụ nữ, dũng mãnh nữa thì đàn ông khi gặp người phụ nữ khắc tinh của mình cũng thúc thủ vô sách. Không nghĩ nữa, cười lên, bước vào xe do xã viện Hắc Dạ hội lái đi tới khách sạn Hồng Phúc.

Nhà hàng Tây, khách sạn Hồng Phúc!

Khi Sở Thiên tới, rốt cục cũng hiểu vì sao Lý công tử nhức đầu rồi. Ngồi cạnh anh ta là một cô bé mười bốn mười lăm tuổi, miệng gặm chân gà, tay cầm thịt dê nướng, thi thoảng lại nhấp một ngụm rượu đỏ, hai chân không ngừng lắc lư trên bàn.

Tình cảnh này, người thường ai mà chịu nổi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.