Bát Bộ Thần Công

Chương 165: Kinh Diễm Bốn Phương




Trong nháy mắt, tiêu điểm của tất cả mọi người tập trung vào đám người người Sở Thiên, bầu không khí náo nhiệt trở nên vô cùng im lặng.

Ánh mắt người đại diện sắc bén, bước lên trước mấy bước cướp lời:

- Tại sao lại đánh người?

Đám fans ào ào chỉ trích sự thô bạo của Sở Thiên.

Ánh mắt Sở Thiên dừng trên chiếc thang máy bị giữ lại, thản nhiên cười cười nói:

- Thang máy chúng tôi đợi trước lại bị các người chen vào, hơn nữa lại còn không cho chúng tôi đi vào, xin hỏi, thang máy này là của các anh sao?

Sau đó lại cười nhìn đám fans:

- Lẽ nào ngay cả các người cũng không hiểu ai đến trước thì được lên trước sao?

Người đại diện nhìn chằm chằm vào tên tiểu tử không biết tốt xấu này, miệng giương lên nụ cười coi thường, ngẩng cao đầu nói:

- Thang máy không phải của tôi, nhưng thân phận của chúng tôi cao quý hơn các anh, bởi vì đây là thành viên nhóm Ti Cơ, là khách quý do Thiên Triều các anh mời đến, có hiểu thế nào gọi là khách quý không?

Đám fans nói phụ họa:

- Đúng vậy, đúng vậy, anh là cái thá gì chứ?

Sở Thiên cười sáng lạn, lạnh lẽo nhìn người đại diện nói:

- Nếu đã không phải của anh, vậy thì xin lỗi. Tôi vào thang máy cho kịp thời gian, các người muốn điên cuồng muốn hò hét thì cứ tự nhiên, còn về hai từ "khách quý" phiền anh đi nói với người khác, đối với tôi chỉ có hai từ, thấp hèn, tránh đường.

Nói xong, Sở Thiên chầm chậm tiến về phía người đại diện, khí thế ung dung khiến anh ta phải lùi sau mấy bước, nhưng sau đó lại không cam tâm tiến lên mấy bước, ánh mắt sắc bén nói:

- Ông không nhường đường đấy, đồ phần tử thấp hèn nhà anh có thể làm gì chúng tôi? Cho anh biết, ở Thiên Triều, chúng tôi đánh anh không phạm pháp, anh dám ra tay chính là tự tìm đến cái chết.

Vừa dứt lời, tay Sở Thiên giơ ra.

Chát, chát….

Ngắn ngủi, nhanh chóng và đau đớn.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, không ngờ đến Sở Thiên lại ngạo mạn như thế, ngay cả người đại diện của Ti Cơ cũng dám ra tay, phải biết đây cũng như đánh thành viên của Ti Cơ và tất cả mọi người trong công ty, và khiêu chiến với hơn mười vạn fans, tên tiểu tử trước mặt rốt cuộc dựa vào cái gì mà lại ngông cuồng như vậy?

Hai cái tát Sở Thiên đánh vô cùng mạnh, vì thế người đại diện bị đánh lùi sau mấy bước, năm ngón tay hằn rõ trên má, càng khiến mọi người kinh ngạc là, người đại diện cố kiềm chế trong ngực, "phụt" nhổ ra mấy chiếc răng và máu tươi, nhổ vào trước mặt mấy fans phía trước.

Khi đám fans lau đi vết máu trên tóc, người đại diện cũng từ ngây ngốc tỉnh táo lại, máu tươi và lòng tự tôn kích thích thần kinh anh ta, vì thế, không đợi thành viên Ti Cơ phản ứng, anh ta đã nổi trận lôi đình, không đếm xỉa đến hình tượng và ảnh hưởng gì nữa, quát rống lên:

- Giết nó, giết chết nó.

Mấy người vệ sĩ xông về phía Sở Thiên, nắm đấm uy lực đánh về phía Sở Thiên, Sở Thiên lộ ra vẻ coi thường, tránh vào trong đám người, đám fans đương nhiên đứng về phía thần tượng, nhao nhao đưa tay đẩy Sở Thiên ra ngoài, Sở Thiên nhanh chóng cầm tay mấy tên tiểu tử này lôi ra ngoài.

Đám fans bị Sở Thiên lôi ngược lại về phái vệ sĩ, đám vệ sĩ lúc đầu còn có mấy phần nhân tính đẩy fans ra nhưng sau đó không nhịn được nữa, lại thấy có fans còn tự xông đến liền không để ý gì nữa, thấy người liền đánh, nắm đấm bá đạo đánh vào đám fans không kịp né tránh kia.

Thẩm Thiến Thiến thấy vệ sĩ đánh fans không thương tiếc, thậm chí có vài người chảy máu vỡ đầu, trong lòng cảm thấy bất mãn với hành vi côn đồ của Sở Thiên, lại thống hận hành vi thô lỗ của vệ sĩ, tiến lên trước mấy bước hét to:

- Đừng đánh nữa, đều là các fans trung thành của Ti Vơ, ngay cả họ các người cũng đánh, không cảm thấy quá đáng sao?

Vừa dứt lời, tên vệ sĩ gần cô thuận thế đánh trúng cô, nắm đấm đấm vào vai Thẩm Thiến Thiến, thân hình mảnh mai trong nháy mắt như lá rụng ngã về phía sau, Sở Thiên lắc đầu, bất giác cảm thấy tiếc thay cho vị thiên kim Thẩm gia này, sau đó thấy trò đùa thế là đủ rồi, đến lúc dạy dỗ bọn họ rồi.

Nghĩ đến đó, Sở Thiên đi đến chỗ máy tên vệ sĩ, như long quyển phong đấm vào vai phải đấm và khuôn ngực của tên vị sĩ khôi ngô, chân phải cũng đá vào cằm tên vệ sĩ bên trái, cùng lúc đó, tay trái vặn cổ tay của tên vệ sĩ bên cạnh, tiếng kêu thảm thiết vang lên rồi thân hình đổ sập xuống đất.

Những tên vệ sĩ còn lại đều ngây ngẩn, không ngờ tên tiểu tử này lại mạnh đến vậy. Trong lúc suy nghĩ, Sở Thiên dùng tay ra động tác miệt thị, đám vệ sĩ lại bị chọc giận, không đợi người đại diện hạ lệnh liền hung mãnh bao vây Sở Thiên lại, tay đấm chân đá, dốc hết sức lực và phẫn nộ đánh vào Sở Thiên.

Đám fans đều thấy vô cùng sung sướng, thầm nghĩ Sở Thiên nhất định sẽ bị đánh kêu trời kêu đất, tên tiểu tử này ngông cuồng, dám thái độ với thần tượng của bọn họ, chẳng phải là tự tìm đến cái chết sao? Có mấy fans còn xông về phía Lâm Phi, giận cá chém thớt, cũng có thể thể hiện tấm lòng trước mặt thần tượng.

Tống Minh thấy đám người đang vây lại thì ngẩng đầu ưỡn ngực đứng chặn trước mặt che chắn cho Lâm Phi, vô cùng đàn ông quát lên:

- Các người muốn làm gì?

Một fans nữ nhuộm tóc vàng kim coi thường lướt qua Tống Minh, rụt lại khuôn mặt như bức tranh sơn dầu, hung hãn quát:

- Đồ rác rưởi các người, thể diện của chúng tôi đều bị các người làm mất hết, thành viên Ti Cơ không có ấn tượng tốt với chúng tôi đều là do đồ rác rưởi các người tạo nên, tôi muốn các người phải xin lỗi các thành viên Ti Cơ.

Tô Dung Dung thấy buồn bã, thanh nhẹ:

- Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh.

Tống Minh mặc dù không có dũng khí nhưng vẫn rất tin tưởng Sở Thiên, tin rằng hắn sẽ không để cho người của hắn bị uy hiếp, vì vậy hiên ngang lẫm liệt nói:

- Một đám nô tài, rốt cuốc là Ti Cơ cho các người uống thuốc gì, hay là các người sinh ra đã hạ tiện muốn đi liếm ngón chân cho người ta, quốc gia có những người như các ngươi thật là xấu hổ.

Fans nữ đỏ bửng cả mặt, tức giận quát:

- Đánh chết bọn họ, đánh chết bọn họ đi!

Đúng lúc này, giọng của Sở Thiên truyền đến từ phía sau lưng bọn họ:

- Anh ta nói không sai, các người chính là nô tài, không, phải gọi là Hán gian mới đúng.

Đám fans ngoảnh đầu lại nhìn, Sở Thiên không bị đánh thương như bọn họ mong đợi mà ngược lại bị gãy chân gãy tay lại là đám vệ sĩ cao to khỏe mạnh kia, nghe tiếng kêu của bọn họ có thể biết được bọn họ đang phải chịu đựng đau đớn và sợ hãi, hơn nữa còn đang nhìn vào tên đầu sỏ Sở Thiên đang đi xa kia.

Tại sao lại có thể như vậy?

Khung cảnh này khiến cho sắc mặt người đại diện và thành viên Ti Cơ vô cùng khó coi, trong thâm tâm đều biết nguồn gốc của đám vệ sĩ, đó đều là bộ đội đặc chủng của Triều Tiên, hai tên vệ sĩ bị Sở Thiên đá bay ra có thể nói là bị đánh lén nhưng những tên vệ sĩ sau và vòng vây của mọi người vẫn thảm bại thì thật là không nói nổi.

Đám fans cũng chầm chậm lùi lại phía sau, dường như cũng không tin rằng bạn cùng lứa tuổi lại có thể mạnh mẽ đến vậy, thi thoảng có vài âm thanh yếu ớt nói:

- Anh, tại sao anh lại có thể đánh vệ sĩ của Ti Cơ?

Ánh mắt Sở Thiên lạnh lẽo quét qua, tất cả mọi người đều câm như hến.

Lại đối diện với người đại diện, Sở Thiên nhàn nhạt nói:

- Cút! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Sắc mặt người đại diện vô cùng khó coi, không cam tâm bị Sở Thiên làm nhục, nhưng mà ngay cả vệ sĩ cũng vô dụng thì bản thân anh ta có thể làm gì chứ? Vì thế oán độc nhìn Sở Thiên rồi tránh ra, còn các thành viên Ti Cơ từ đầu đến cuối không có hành động gì lúc này mới có phản ứng, nếu không thì sĩ diện người mình đều bị hủy diệt một cách triệt để.

Lâm Phi đã dìu Thẩm Thiến Thiến dậy và kiểm tra vết thương.

Trưởng nhóm Ti Cơ đứng ra, thần thái cao ngạo nhìn Sở Thiên :

- Cậu quá đáng rồi, chúng tôi ngàn dặm xa xôi dến Thiên Triều diễn xuất chính là muốn truyền bá âm nhạc và nhân tính vĩ đại, cậu lại tiếp đãi chúng tôi thô tục như vậy sẽ khiến các fans trung thành của chúng tôi thất vọng đối với nước này.

Vừa dứt lời đám fans lại rầm rộ lên, mồm năm miệng mười nói:

- Đúng vậy, quốc gia có nhiều người bạo lực như các anh mới khiến cho chúng tôi thấy mất mặt.

- Các người không bằng nửa cọng lông của Ti Cơ, sao có thể cùng dùng chung thang máy chứ?

- Lại dám đánh cả vệ sĩ, các người không thấy mất mặt sao? Không thấy ảnh hưởng đến bộ mặt quốc gia sao?

Nhìn quanh đám fans không phân biệt nổi đúng sai, thậm chí còn bóp méo sự thật, Sở Thiên không hề tức giận, chỉ cảm thấy bi ai, chính vào lúc này, hai bên đường xuất hiện mấy người cảnh sát, trông thấy người vây đông như nêm vội vàng quát:

- Làm gì vậy? Tụ tập ở đây làm gì? Tụ tập làm chuyện phi pháp sao?

Người đại diện đang ủ rũ bỗng như thấy vị cứu tinh đến, trong lòng âm thầm tính toán, trong ấn tượng của anh ta, cảnh sát Thiên Triều đều thích tiền, thích làm việc bằng tiền, vì vậy liền chạy đến chỗ cảnh sát, vừa chạy vừa hét:

- Cảnh sát, cánh sát mau tới đây. Có người gây chuyện.

Đám fans tự giác nhường đường cho cảnh sát và người đại diện, người đại diện đến trước mặt cảnh sát trưởng, tháo chiếc nhẫn kim cương trên tay tự lúc thần không biết quỷ không hay nhét vào tay cảnh sát trưởng, hét lên:

- Ngài cảnh sát, ngài phải làm chủ cho chúng tôi.

Động tác nhỏ này có thể giấu được mọi người chứ không thể qua mắt Sở Thiên.

Cảnh sát trưởng thấy vật cứng trong tay lại nhìn thấy ánh mắt sâu xa của người đại diện, ngay tức thời hiểu được, vì thế trong lòng sung sướng nhưng lại nghiêm túc nói:

- Làm chủ gì? Có việc gì nói đi, chúng tôi đều là cảnh sát thi hành pháp luật một cách nghiêm khắc, sẽ không bỏ qua bất cứ người xấu nào.

Người đại diện thấy Cảnh sát trưởng không cự tuyệt, thức thời quay người chặn tầm mắt mọi người rồi chỉ đám vệ sĩ lăn trên mặt đất nói:

- Cảnh sát trưởng, tôi là người đại diện của nhóm Ti Cơ, chúng tôi diễn xong muốn rời đi bằng thang máy ở phía sau hậu đài nhưng lại có mấy tên tiểu tử nói là đợi thang máy trước, còn ra tay đánh người của chúng tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.